Đặc Cảnh Vũ Trang

Chương 4: Chương 4




Mitchell vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó - ngày hắn lần đầu tiên làm nhiệm vụ kể từ khi trở thành S.W.A.T.

Cùng với 11 đặc vụ S.W.A.T có thành tích sát hạch tốt nhất, hắn ngồi trên một chiếc Chevrolet Suburbans chứa đầy vũ khí hỏa lực mạnh mẽ đến nơi xảy ra vụ việc. Dọc theo đường đi trong xe không có ai nói chuyện, chỉ có âm thanh điện tử trong tai nghe không ngừng báo cáo tình huống hiện trường, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm gừ của cảnh sát địa phương cùng với tiếng gào thét của trực thăng.

Các băng đảng được xác định là có bốn người sở hữu vũ khí quân sự hỏa lực hạng nặng, bao gồm AK47, súng ngắn và súng trường AR-15, cũng như mũ bảo hiểm và áo chống đạn.

Chúng xông vào căn hộ sinh viên, giết ba chàng trai và uy hiếp một phòng nữ sinh, một ELEMENT có mặt đầu tiên đã bắn tỉa bên ngoài tòa nhà chung cư, nhưng bị áp chế mạnh mẽ bởi tên cướp.

Toàn bộ đường phố đã bị phong tỏa, cảnh sát và bọn bắt cóc bắn qua lại hơn 70 viên đạn vào tòa nhà, một thành viên của đội S.W.A.T bị thương. Hiện tại bọn bắt cóc đã toàn bộ lui lại tòa nhà, các chuyên gia đàm phán đang hét lên bằng loa công suất cao kêu gọi đầu hàng.

Mười phút sau, có tin tức truyền đến, kẻ bắt cóc đưa ra yêu cầu: quần áo, máy bay trực thăng, súng, đạn, và 10 triệu đô la tiền chuộc.

Trong xe đầy đặc cảnh không có ai nói chuyện, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Ở đây chỉ có một mình Mitchell là tân binh, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này. Hắn nói không rõ cảm giác phức tạp trong lòng mình, phảng phất thập phần hưng phấn, lại có chút sợ hãi, còn có chút xao động nóng lòng muốn thử.

“Bọn chúng muốn trả lời ngay lập tức. Bằng không thì ba phút sau nổ súng bắn chết nữ sinh đầu tiên!” Bãi đất trống trước nhà sinh viên kéo theo một mảng lớn đường dây cảnh giới, mấy bao cát chất thành những hầm trú ẩn lộn xộn chất đống ở phía trên. Cảnh sát, phóng viên, nhân viên tất cả các loại vội vã đến và đi, máy bay trực thăng của đài truyền hình ở độ cao thấp phát ra một tiếng gầm lớn, gió mạnh làm cho khuôn mặt của người dân đau đớn.

Cửa xe chỉ huy mở rộng, dây điện của máy thông tin liên lạc trải đầy đất. Mấy cảnh sát ngồi trong xe, nghe được tiếng kêu khẩn cấp của chuyên gia đàm phán, trong lòng đồng thời co rút.

“Bọn chúng nói sẽ hạ gục cô gái đó!” Các chuyên gia đàm phán hét lên trong một mảnh ầm ĩ hỗn loạn, “Không loại trừ khả năng tấn công tình dục!” Xin vui lòng đưa ra quyết định nhanh chóng!”

Gerry ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa xe: “Đội trưởng”

Đặng Khải Văn đứng ở bãi đất trống ngoài cửa xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, trong tai đeo tai nghe thông tin liên lạc, âm thanh kia ong ong thành một mảnh.

“Chúng hiện tại tăng giá rồi!” Giọng nói của một cảnh sát tiền tuyến vang lên trong tai nghe, “Bọn chúng muốn 20 triệu đô la, không lấy seri, phải tiền mặt!”

“Nói cho bọn chúng biết chuẩn bị 20 triệu tiền mặt cần có thời gian.” Đặng Khải Văn lập tức mở miệng nói, giống như vừa rồi cậu trầm mặc một thời gian dài như vậy chính là vì chờ câu nói này, “Mặt khác nói cho bọn chúng biết tiền không phải là vấn đề, không được làm tổn thương con tin ----- Ý tôi là không được tổn thương bất kỳ phương diện nào, bất kỳ phương diện nào!”

Trong máy thông tin lại truyền đến tiếng nói của chuyên gia đàm phán, hắn không lập tức đem quyết định của Đặng Khải Văn nói cho bọn bắt cóc, mà là khéo léo từng chút một quanh co lòng vòng tranh thủ thời gian.

Lúc này một chiếc Chevrolet xông qua vạch phong tỏa, lướt qua một chút rồi dừng lại ngoài phạm vi cảnh giới. Tài xế nhanh chóng mở cửa xe, hai tiểu đội ELEMENT nhanh chóng nối đuôi nhau xuống, đám người nhao nhao nhường cho bọn họ một con đường.

“Đội trưởng!”

“Tình hình thế nào rồi?”

“Nhường một chút, nhường một chút... Đội bắn tỉa! Gọi đội bắn tỉa! ”

Đặng Khải Văn nhìn đội viên vừa tới, đột nhiên tầm mắt đọng lại trên mặt Mitchell: “—Gerry! ”

“Yes, Sir!”

Khuôn mặt của Đặng Khải Văn rất lạnh lùng, chỉ vào Mitchell và hỏi: “Tại sao có một người mới ở đây?”

“Báo cáo thủ trưởng! Ngài nói chọn hai tổ có thành tích sát hạch tốt nhất, Thành tích sát hạch của Mitchell Landers...”

Dưới ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng của Đặng Khải Văn nhìn chăm chú, Gerry càng ngày càng run rẩy, răng cắn lưỡi nhiều lần.

“Ách, tôi sẽ không cản chân...” Mitchell gãi tóc, vừa định mở miệng cam đoan, đột nhiên máy thông tin lại vang lên.

Đặng Khải Văn giơ tay lên, ý bảo Mitchell lập tức câm miệng. Động tác này nhanh chóng lưu loát như thế, tựa như ẩn chứa lực lượng thật lớn, làm cho Mitchell không tự chủ được ngừng hô hấp lại.

“Báo cáo đội trưởng, báo cáo đội trưởng, tổ bắn tỉa xin đèn xanh ủy quyền, xin đèn xanh ủy quyền, xin chỉ thị!”

Ngay sau đó, máy liên lạc chuyển đổi, giọng nói của cảnh sát phụ trách vang lên: “Này Kevin, người của chúng ta không nắm chắc sẽ tổn thất con tin dưới tình thế cưỡng ép công phá, hơn nữa chúng ta không thể nắm bắt số con tin chính xác. Bắn tín hiệu đèn xanh chưa chắc đã trúng bọn bắt cóc, cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Tôi biết.” Đặng Khải Văn nói ngắn gọn, sau đó điều chỉnh kênh, không thể nghi ngờ hạ lệnh: “Yêu cầu bị bác bỏ, đội bắn tỉa chờ lệnh! ”

Đúng lúc này, kênh thông tin liên lạc đột nhiên lại bị chuyển đổi.

Trong tai nghe truyền đến tiếng động thật lớn, tạp âm đáng sợ, trong nháy mắt tất cả mọi người trong xe chỉ huy theo bản năng che lỗ tai nhảy dựng lên! Chỉ có Đặng Khải Văn không nhúc nhích, đứng bên cửa xe, một tay vững vàng vịn cửa xe, một tay cầm micro: “Mike! Mike! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trả lời tôi đi! Chuyện gì đã xảy ra vậy? ”

Sau một trận dòng điện quái dị qua đi, trong kênh lại vang lên tiếng cảnh sát phụ trách vừa rồi, nghe vô cùng nôn nóng: “Người của chúng ta không chịu nổi nữa! Kevin, bọn bắt cóc đang bắn chúng ta! Các chuyên gia đàm phán đã bị thương, làm tổn thương rất nhiều người!...... Yêu cầu S.W.A.T hỗ trợ! Bây giờ, ngay lập tức!!”

Thanh âm cuối cùng của hắn vô cùng sắc bén, màng nhĩ của mọi người đều bị chấn động đến phát đau.

Đặng Khải Văn đặt máy thông tin liên lạc xuống và sải bước về phía các đội viên.

“Các ngài,“ cậu nói một cách bình tĩnh, “Bắt đầu hành động.”

ELEMENT được gọi là “yếu tố” của lực lượng cảnh sát đặc biệt S.W.A.T.

Một yếu tố như vậy thường bao gồm năm đến sáu SWAT, gồm một trưởng nhóm, một phó nhóm, một nhà leo núi, một bắn tỉa, hai lính xung kích.

Nếu có một nhóm bắn tỉa tồn tại, một yếu tố có thể hủy bỏ biên chế của các tay súng bắn tỉa, do đó trở thành một nhóm ELEMENT năm người chính thức. Mà năm thành viên đội thành lập ELEMENT trải qua hàng ngàn lần kinh nghiệm thực chiến, được phát hiện là đội chiến đấu hiệu quả nhất, có thể sinh ra hiệu quả nhất biên chế.

Khi đột nhập vào một tòa nhà bị bọn khủng bố chiếm đóng, một hoặc hai nhóm ELEMENT sẽ bao vây từ hai cánh của tòa nhà, từng tầng một để tìm kiếm những tên cướp và con tin. Mỗi đội ELEMENT sẽ tiến vào bốn đội viên, lần lượt là tổ trưởng, tổ phó, hai đội viên xung kích, còn người leo núi trong tổ thì lợi dụng dây thừng và các trang bị khác, từ tầng trên cùng của tòa nhà leo xuống kiểm tra cửa sổ, đợi đến khi thực sự cùng bọn khủng bố triển khai chiến đấu kịch liệt mới có thể từ ngoài tòa nhà phá cửa sổ vào, cùng thành viên tổ này... Đánh bọc hậu, tiêu diệt bọn chúng.

Sự cố trong căn hộ sinh viên bởi vì tất cả các con tin đều là nữ sinh, phía trên hạ xuống mệnh lệnh tử không thể có nửa điểm thương tổn, bởi vậy Đặng Khải Văn quyết định để hai đội ELEMENT đồng thời từ cửa trước và cửa sau của tòa nhà tiến hành đột nhập, một tổ bắn tỉa thì ở lầu trên cao xa xa tùy thời chờ lệnh.

Hôm nay tất cả đều là đội viên lão luyện được huấn luyện, tự động phân chia thành tổ năm người. Mitchell ngây người, phát hiện mình không biết nên vào tổ nào, không khỏi nhìn về phía Đặng Khải Văn.

Đặng Khải Văn không nói một lời đeo mũ trùm đầu màu đen nomex và kính bảo hộ polyester, không quay đầu bỏ lại một câu: “Cậu đi theo tôi. ”

Nói xong cậu sải bước đi về phía tòa nhà chung cư, Mitchell lại sửng sốt một chút, mới phản ứng lại cậu đang nói chuyện với mình, nhất thời nhịn không được cười một tiếng.

Nick, một nhà leo núi bên cạnh, không thể không nhìn hắn một cái: “Loại thời điểm này vẫn còn cười? Tố chất tâm lý của cậu thực sự rất tốt đấy!”

Mitchell mỉm cười và gãi tóc: “Ồ, phải không? Có lẽ bởi vì tôi đã từng là một tay bắn tỉa!”

Nick kinh ngạc lắc đầu, giống như hôm nay mới là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá Mitchell một cái.

Một đội chiến đấu gồm năm người chạy nhanh trên cầu thang.

Động tác của bọn họ đều rất nhanh, nhưng hành động một điểm âm thanh cũng không có.

Đội phó ELEMENT của bọn họ, Sanges nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đầu tiên trên hành lang ra, đưa kính ngắm quang học vào nhìn thoáng qua, xác định không có ai, vì thế lập tức xua tay, mấy đội viên khác nhanh chóng rời đi.

Toàn bộ quá trình không quá một phút, hành động phi thường thuần thục, giống như bọn họ đã phối hợp rất nhiều lần.

Tuy nhiên, trên thực tế nhóm này chỉ được hợp thành tạm thời, một trong số đó là người mới, không có bất kỳ sự ăn ý nào giữa hai bên.

Theo hình thức hành động thông thường của S.W.A.T, Đặng Khải Văn bám sát phía sau Sanges người phụ trách đẩy cửa, hơn phân nửa khuôn mặt được bao phủ bởi một cái mũ trùm đầu màu đen, chỉ để lộ đôi mắt hoàn hảo, cực kỳ bình tĩnh phía sau kính bảo hộ polyester.

Mitchell nhịn không được vụng trộm nhìn cậu, nghĩ đến người này mười năm trước đã từng tỏ tình với mình, còn bị mình ngu ngốc thương tổn, trong lòng không khỏi cảm giác rất phức tạp.

Chung cư sinh viên tổng cộng có năm tầng, bốn tầng dưới đều không phát hiện ra bọn bắt cóc cùng con tin, đến tầng cuối cùng, tất cả mọi người kìm lòng không được khẩn trương hẳn lên.

Rốt cục bọn họ ở ngoài một cánh cửa cuối hành lang, nghe thấy tiếng khóc đè nén của nữ sinh cùng bọn bắt cóc mơ hồ mắng chửi.

Người dẫn đầu Sanges, thực hiện một cử chỉ “dừng lại” với họ, sau đó nhẹ nhàng đẩy một khe hở và thò đầu của kính quang học vào. Ống kính to bằng hạt đậu này có thể giúp họ xác nhận sự phân bố của tất cả bọn bắt cóc trong phòng và vị trí của các con tin.

Vài giây sau, Sanges giơ tay lên, ngón trỏ dùng một phương thức phức tạp lắc lư một vòng về phía trái, giữa, phải, lại nhanh chóng vẽ mấy con số giữa không trung.

Mitchell ban đầu không hiểu, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhưng Đặng Khải Văn lập tức hiểu.

Đây là đang thông báo trong phòng có bốn tên bắt cóc, trái trong giữa phải mỗi chỗ một người, hỏa lực được trang bị bốn khẩu súng tiểu liên, tình thế con tin nguy cấp, đã bị thương, xin lập tức hạ lệnh đột phá.

Trong tai nghe của tất cả mọi người đều truyền đến âm thanh trầm ổn bình tĩnh của Đặng Khải Văn: “3, 2, 1 - GO!”

Trong khoảnh khắc đó, Sanges dùng thế sét đánh không kịp bưng tai một cước đá văng cửa phòng! Một tiếng nổ lớn cùng thanh âm cửa sổ vỡ vụn đồng thời vang lên, chỉ thấy tay leo núi từ ngoài cửa sổ phòng dùng thân thể đụng vỡ thủy tinh, lợi dụng dây thừng xoát một cái tiến vào trong phòng!

Trong phút chốc, Đặng Khải Văn cầm lấy cổ áo của Sanges, kéo phó tổ trưởng cao hơn một mét chín này ra sau, cửa phòng chật hẹp nhất thời trống rỗng. Trong lúc tốc độ ánh sáng đó, Mitchell cùng một đội xung kích khác một trái một phải xông vào cửa phòng, ngay sau đó Đặng Khải Văn đẩy Sanges vào trong phòng, chính mình cũng nhanh như chớp xông vào.

Từ lúc Đặng Khải Văn ra lệnh xuất kích đến bây giờ, toàn bộ động tác đột kích chỉ mất 1,3 giây ngắn ngủi!

Trong nháy mắt tiếng súng vang lên. Tay leo núi Nick bắn phát súng đầu tiên trong mảnh thủy tinh đầy trời, tên bắt cóc bên trái phòng ngã xuống, giữa trán đã có nhiều thêm một lỗ đạn máu, trong khoảnh khắc thi thể ngã xuống, một tên bắt cóc khác mãnh liệt quơ lấy súng tiểu liên, điên cuồng bắn về phía bọn Mitchell!

Tiếng khóc hoảng sợ của nữ sinh đột nhiên vang lên, Mitchell đẩy con tin ra, súng tiểu liên MP5 9mm trong nháy mắt đã bắn một tên bắt cóc thành tổ ong vò vẽ!

Là một người mới, biểu hiện của Mitchell có thể dùng “Dũng mãnh Phi thường” để hình dung, Sanges thậm chí còn ngạc nhiên nhìn hắn một cái.

Đúng lúc này, đột nhiên tên bắt cóc túm lấy một nữ sinh chặn trước người, điên cuồng hét lên: “Không được tới đây!”

Tất cả các đội viên cả kinh, Mitchell nhất thời dừng bước.

“Bỏ súng xuống! Tất cả đều bỏ súng xuống!” Một tên bắt cóc khác nhuộm tóc đỏ rực vẫy súng tiểu liên hét lên.

Mitchell và Sanges từ từ đặt súng xuống đất.

“Mày cũng vậy!” Tóc đỏ chĩa súng vào Đặng Khải Văn.

Đặng Khải Văn dừng một chút, động tác thập phần chậm rãi khom lưng đặt súng tiểu liên MP5 dưới chân. Động tác của cậu thật sự quá chậm, thậm chí có chút cảm giác cố ý lề mề, sau khi buông súng xuống còn lấy tay xách giày ngắn, bộ dáng thập phần tản mạn.

Tóc đỏ thoáng cái phát hoả, sải bước tới một cước đá văng súng, ngay sau đó một cước nặng nề đạp vào người Đặng Khải Văn: “Tao giết chết mày! Đồ chó hoang!!”

Ngay trong nháy mắt đó, Đặng Khải Văn đột nhiên cầm súng lên, một cú đá cực kỳ đẹp mắt, đạp vào ngực tóc đỏ bay ra ngoài!

“FUCK!” Tên bắt cóc giữ con tin điên cuồng chửi bới và ngay lập tức có ý định bắn con tin. Đúng lúc này Đặng Khải Văn bởi vì lực quán tính đá gã kia mà ngả về phía sau, thân thể cậu nghiêng về phía tên bắt cóc, giơ tay lên giữa không trung —— động tác cậu nhắm vào phảng phất thập phần thong thả, giống như cảnh quay slowmotion của một bộ phim, từng tấc từng tấc giơ tay lên, thẳng đến khi họng súng giống như răng sắc bén của độc xà định sẵn là sẽ đem tên bắt cóc giết chết!

Nếu bạn chụp lại kịp khoảnh khắc đó, đó sẽ là một hình ảnh cực kỳ rung động, đầy sức mạnh và rất nghệ thuật.

Bối cảnh là một chiến trường đầy máu và lửa, khuôn mặt hoảng sợ của con tin đè ép lẫn nhau, toàn bộ thân thể Đặng Khải Văn nghiêng người giữa không trung, có chút quay đầu, ánh mắt bình tĩnh, một tay nắm chặt súng, họng súng ngang tay.

Ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên!

Nữ sinh bị bắt cóc chỉ cảm thấy một cơn gió nóng thổi qua má, cô thậm chí có thể cảm thấy viên đạn lướt qua làn da của mình, ngay sau đó một tiếng nổ lớn, giống như một vụ nổ đã xảy ra ngay bên tai, sau đó cô không thể nghe thấy bất cứ điều gì nữa.

Đó là bởi vì đầu của tên cướp, chỉ cách phía sau cô vài cm, nổ hoa.

Não bộ cùng máu bắn tung tóe trên không trung, cả khuôn mặt đều bị nổ tung, da mặt dính chặt vào gáy nữ sinh, một nắm máu đầm đìa mơ hồ dán ở lỗ tai.

Trong nháy mắt Đặng Khải Văn rơi xuống mặt đất, sải bước vọt tới, kéo nữ sinh vào trong ngực, dùng sức lau sạch máu và da người trên đầu, trên mặt cô. Nữ sinh kia đã hoàn toàn sợ ngây người, dùng một loại tần suất đáng sợ kịch liệt run rẩy, một lúc lâu sau mới đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai thê lương.

Cô nắm chặt quần áo của Đặng Khải Văn, ngón tay co rút, nói không nên lời, chỉ có thể lặp đi lặp lại một tiếng kêu thảm thiết.

Đúng lúc này, tên cướp lúc trước bị đá ngã xuống đất xông tới. Nhưng hắn còn chưa kịp giơ súng lên, đã bị Mitchell bắn cho hai phát gãy hai chân, lảo đảo ngã trên mặt đất.

“Kevin! Cậu có bị thương không? Kevin!” Mitchell khẩn cấp xông tới, chỉ thấy Đặng Khải Văn không ngừng trấn an con tin, vỗ vai cô ấy, động tác ôn nhu, ánh mắt lãnh đạm, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái.

“Kevin......”

“Bảo vệ con tin, lập tức rút lui.” Đặng Khải Văn quay đầu lại, dặn dò Sanges.

Sanges quái dị nhìn thoáng qua Mitchell và Đặng Khải Văn, gật đầu lui ra ngoài.

Mitchell thoáng cái có chút ủy khuất: “Kevin, cậu không có gì để nói với tôi?”

Cách mặt nạ nomex không thấy rõ biểu tình của Đặng Khải Văn, chỉ có thể nhìn thấy cậu bình tĩnh nhìn Mitchell, qua thật lâu mới gằn từng chữ nói: “Mitchell Landers.”

Cậu dừng một chút, lạnh lùng nói: “——Câm miệng.”

----------

30/8/2021

#NTT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.