Đặc Cảnh Vũ Trang

Chương 9: Chương 9




Đêm đó đối với Đại Hồ Tử mà nói, không khác gì bao đêm trong trại giam.

Hắn ta vẫn bị thẩm vấn như bình thường, trở về ăn tối như bình thường, ngủ thiếp đi trên chiếc giường khung sắt chật hẹp của trại tạm giam.

Thẳng đến nửa đêm hắn ta đột nhiên bị một trận khí tức cực độ nguy hiểm đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn thấy một cảnh sát trẻ tuổi cao lớn đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn ta.

Đại Hồ Tử cả kinh, nháy mắt nhớ tới tên tội phạm bị diệt khẩu trong tù trong truyền thuyết: “Cậu định làm gì?”

Cảnh sát kia cười cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết: “— Đại Hồ Tử?”

Đại Hồ Tử kinh hồn run sợ nhìn hắn, đột nhiên nhào tới trước cửa phòng giam liều mạng vỗ cửa: “Người đâu! Có ai không!......”

“Anh kêu chết ở chỗ này cũng không ai để ý.” Người cảnh sát mỉm cười nhấc cổ áo hắn ta lên, một người đàn ông thô kệch như vậy giống như một món đồ chơi, hắn dễ dàng xách lên: “Tự giới thiệu một chút, tôi là Mitchell Landers, là một trong những đặc vụ bắt anh ở câu lạc bộ đêm hôm đó.”

Đại Hồ Tử nơm nớp lo sợ hỏi: “Cảnh sát, cảnh sát tiên sinh, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“A, anh không cần hoảng hốt như vậy, tôi đối với việc buôn bán ma túy của các anh một chút hứng thú cũng không có!” Mitchell cười khoát tay áo, nhưng thủy chung không buông tay kia đang xách cổ áo Đại Hồ Tử ra: “Đúng rồi, tôi nghe nói trước buổi trưa hôm nay anh đã gọi sếp của chúng tôi —— chính là Kevin Đặng —— gọi đến phòng thẩm vấn, anh nói gì với cậu ấy?”

“Tôi, tôi không có nói cái gì đặc biệt! Chuyện về lão Jameson, tôi thật sự chỉ biết nhiêu đó...”

Mitchell không nói hai lời, trực tiếp xách Đại Hồ Tử vài bước đi đến bên tường, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không chào hỏi, kéo tóc hắn ta hung hăng đập vào tường!

Hộp sọ của con người va chạm với bức tường xi măng, phát ra một tiếng động ảm đạm mà khủng khiếp. Trong nháy mắt Đại Hồ Tử quả thực bị đập đến co quắp, vừa muốn phản kháng đã bị tay như kìm sắt Mitchell ấn chặt, ngay sau đó lại là vài lần thủ đoạn độc ác mạnh mẽ đập!

Cái tay kia căn bản không có nửa điểm lưu tình, quả thực chính là lực đạo cố ý giết người!

Đại Hồ Tử cổ và mặt đầy máu, liều mạng kêu rên: “Dừng tay! Dừng lại! Xin cậu! Tôi nói, tôi nói!!”

Một tiếng oành lớn cuối cùng, Mitchell nhấc đầu Đại Hồ Tử lên, mỉm cười và hỏi: “Ngày hôm ấy khi bắt được anh trước cửa câu lạc bộ đêm, anh nói với Kevin về Epro để làm gì? Anh đã bao giờ gặp Kevin chưa?”

“Tôi, tôi đã gặp cậu ta, tôi đã gặp cậu ta với Epro, năm đó ở New York,“ vẻ mặt Đại Hồ Tử dưới sự lẫn lộn của máu lộ ra vẻ rất đáng sợ, còn có chút hài hước: “Cậu ta là người của G.A, sau đó phản bội Epro, bán đứng anh ấy cho cảnh sát, cho nên... Cho nên...”

“Rốt cuộc cậu ấy và Epro có quan hệ gì?”

“Cậu ta là tình nhân của Epro!” Đại Hồ Tử đau đến mức hít một hơi, giọng nói run rẩy thay đổi: “Ít nhất sau này cậu ta là như vậy!”

“Sau này? Vậy trước đây là gì?”

“Tôi không biết, tôi thực sự không biết - Ah! Đừng đánh tôi! Tôi đã nói rồi! Tôi nói tất cả mọi thứ rồi!”

Mitchell buông tóc hắn ta ra, ném Đại Hồ Tử xuống đất, một cước đạp vào xương sườn của hắn ta: “Anh không nên để tôi sử dụng bạo lực, tôi yêu hòa bình lắm. Anh biết gì về Kevin Đặng ở New York trước đây?”

“Tôi biết cậu ta là một trong những người thừa kế của G.A, điều này mọi người đều biết! Những kẻ côn đồ trong băng đảng ở New York những năm đầu đều biết! Cậu ta đã trở nên nổi tiếng vào thời điểm đó. Cậu ta là người thừa kế duy nhất của Epro được nuôi dưỡng cá nhân, và tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng cậu ta sẽ là người đứng đầu G.A sau này!”

Đại Hồ Tử dồn dập thở hổn hển hai hơi, bởi vì bị Mitchell giẫm lên ngực, trong lồng ngực hắn ta phát ra một loại thanh âm ù ù giống như ống bễ.

“G.A có một truyền thống, giữa những người thừa kế tàn sát lẫn nhau, sử dụng nắm đấm của riêng mình để giành vị trí đó. Lúc đầu, Epro rất tự tin vào cậu ta, nhưng sau đó Kevin Đặng đã thất bại trong cuộc chiến tranh giành người thừa kế và cậu ta trốn thoát. Nếu cậu ta bị bắt, cậu ta sẽ bị xử tử, khi đó là trên một chiếc thuyền lớn, cậu có biết Hải Vương Tinh không?”

“Bánh xe đánh bạc nổi tiếng.” Mitchell gật đầu nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, đó là sản nghiệp của Epro. Cậu ta trốn thoát trên con tàu đó trong nhiều ngày đêm, khi mọi người đều tìm kiếm cậu ta, thì cuối cùng Epro đã bắt được cậu ta trở lại. Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng cậu ta sẽ chết.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, cậu ta biến mất trong một vài năm, khi tôi nghe tin tức của cậu ta, thì đã là tình nhân của Epro. Cậu biết không, cậu ta thật sự vô cùng xinh đẹp —— chuyện này rất nhiều người trong băng đảng ở New York đều biết, Epro không nỡ giết cậu ta.”

Đại Hồ Tử thở hổn hển vài hơi, đột nhiên lộ ra một nụ cười vặn vẹo: “Nhưng cậu ta còn không bằng chết.”

Lực đạo dưới chân Mitchell thêm nặng nề, thần sắc không thay đổi: “Lời này là sao?”

“Epro đối với người khác phi thường tàn nhẫn!” Đại Hồ Tử đau đến kêu thảm thiết một tiếng, liều mạng giãy dụa: “Cậu biết không, có đôi khi Epro cố ý thả tên Kevin Đặng chạy trốn, không chạy được bao xa lại bị bắt về, nghe nói cậu ta nhiều lần thiếu chút nữa bị Epro giết chết! Vào thời điểm đó, một số bọn buôn bán vũ khí muốn sử dụng tiền để trao đổi cậu ta với Epro, nhưng tất cả đều thất bại! Chuyện này từng có không ít con buôn tình báo biết!”

Mitchell nhấc Đại Hồ Tử lên khỏi mặt đất, nhìn thẳng vào mắt hắn ta và hỏi: “Tất cả những gì anh nói là sự thật?”

“Chắc chắn 100%! Không có một từ nói dối!”

“Vậy ngay từ đầu cậu ấy có quan hệ với Epro như thế nào, anh biết không?”

“Cái này tôi không biết, thật sự không biết, G.A quá lớn, người ngoài lại rất khó trà trộn vào.” Đại Hồ Tử nhìn sắc mặt Mitchell, đột nhiên hoảng sợ kêu lên: “Tất cả những gì tôi biết đều nói cho cậu rồi! Làm ơn đừng đánh tôi!”

Mitchell đưa nắm đấm của mình ra, lắc lư trên khuôn mặt của hắn ta: “Bây giờ trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi, nếu câu trả lời làm hài lòng tôi, anh sẽ không bị đánh.” Hắn hỏi với một nụ cười rạng rỡ, “Anh đã từng gặp tôi?”

Đại Hồ Tử mờ mịt nhìn hắn: “Không có... Không có.”

“Điều này là đúng. Tối nay anh ngủ ngon không?”

“Ngon, ngon” Đại Hồ Tử nơm nớp lo sợ run rẩy: “Tôi ngủ đến hừng đông, không gặp ai, không nói cái gì cả!”

“Vậy vết thương trên đầu anh là làm sao vậy?”

Đại Hồ Tử thoáng cái ngây dại.

“Yên tâm, sẽ không có cảnh sát hỏi anh vấn đề này.” Mitchell ném hắn ta xuống đất, mỉm cười nói: “Đầu năm nay đi ra ngoài lăn lộn, phải học cách thức thời! Ví dụ, tôi biết về Kevin rất nhiều.”

Hắn đi đến cửa phòng giam, gõ cửa, ngay lập tức có người nào đó vào để giúp hắn mở cửa.

“Được rồi, chúc ngủ ngon, Đại Hồ Tử thân mến.” Mitchell vẫy tay, trông rất hạnh phúc: “Làm phiền anh một thời gian lâu như vậy thực sự xấu hổ, mong anh có một giấc mơ đẹp!”

Đại Hồ Tử rùng mình một cái, trơ mắt nhìn cửa phòng giam đóng lại một tiếng.

Mitchell mỉm cười quay lại người và sải bước về phía xa.

__________

Đại Hồ Tử khai ra manh mối về Stanley, được người thông báo của đội tẩy độc nhanh chóng xác nhận.

Vào lúc 11 giờ đêm Chủ Nhật, tại câu lạc bộ đêm ở trung tâm thành phố Los Angeles, Stanley sẽ gặp một kẻ buôn lậu ma túy tên là Jim để trao đổi tiền đặt cọc một triệu đô la và công thức cho một loại thuốc mới.

Cảnh sát đội tẩy độc trong một đêm như lâm đại địch, hỏa lực hạng nặng, M4 Carbin, nhân công, sẵn sàng giao đấu với bọn buôn bán ma túy tại hiện trường.

Chuyện này tạm thời không liên quan gì đến S.W.A.T, nếu đội tẩy độc không có cần, cấp trên không có mệnh lệnh, S.W.A.T có đủ loại vũ khí nguy hiểm cùng thực lực điêu luyện không thể dễ dàng hành động.

Đặng Khải Văn vẫn mặc âu phục giày da đứng trong văn phòng tòa nhà cục cảnh sát, khuôn mặt lạnh lùng trước khi gấp gáp, cả ngày vội vàng tổ chức các cuộc họp, tiện thể ứng phó với những cấp trên quyền cao chức trọng kia, khi thì làm công việc tỉ mỉ trong chỉ đạo hiện trường.

Mitchell quan sát cậu mấy ngày, nhìn tất cả hành động của cậu vẫn như thường, không có nửa điểm bộ dáng tinh thần uể oải, phảng phất buổi trưa hôm đó ở trong văn phòng hết thảy đều chỉ là một hồi mộng cảnh.

Đây là kiểu người gì vậy? Mitchell nghĩ vậy.

Không có ngày nghỉ, không giải trí, không thư giãn, không có sơ suất.

Công việc là tất cả cuộc sống của cậu, tất cả mọi thứ là tinh vi và có trật tự. Tựa như một cái máy tính thời thời khắc khắc đều vận hành ở tốc độ cao, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện ốm đau nho nhỏ, hơi lệch khỏi quỹ đạo sinh hoạt hàng ngày, cũng lập tức sẽ bị hệ thống độc dược mạnh mẽ uốn nắn.

Hắn không cách nào tưởng tượng người này đã từng có bao khuất nhục cùng khó xử như vậy.

Những chuyện kia, rõ ràng có thể dễ dàng hủy diệt một người, để cho cậu từ nay về sau sống ở vực sâu không thấy mặt trời, tình nguyện, cam chịu sa đọa, cuối cùng ở thời điểm khắc cốt đem vết sẹo cùng cừu hận kết cả đời. Nhưng mà ở trên người Đặng Khải Văn, thương tổn cùng khuất nhục xâm nhập vào tận xương tủy tựa hồ đều giảm bớt, phai màu, thống khổ kia theo thời gian thủy triều chậm rãi rút đi, không lưu lại trên người cậu một chút nào.

Chỉ trừ những vết thương trên lưng cậu... đã không còn thấy mặt trời, che giấu tổn thương.

Chủ nhật cả nhóm S.W.A.T nghỉ, bọn Matthew quyết định lái xe đến hồ câu cá, trước khi đi, thăm dò hẹn Đặng Khải Văn một chút, không có gì bất ngờ bị từ chối: “Cảm ơn, buổi tối tôi còn có việc.”

Đối với sự lạnh lùng quái gở không thích sống chung của Đặng Văn Khải, tất cả các thành viên trong đội đều hiểu rất rõ, Matthew lúc này liền lau mồ hôi: “Đầu... kia mà ngài bận, ngài bận, ha ha ha ha ha...= = “

Chỉ có Mitchell dũng cảm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hẹn hò với bạn gái?”

Trong nháy mắt hơn mười đạo ánh mắt bát quái đều rơi xuống trên mặt Đặng Khải Văn.

“Trách nhiệm.” Đặng Khải Văn lạnh lùng nói, “Vạn nhất xảy ra tình huống khẩn cấp, các cậu đều không có ở đây, tôi liền phải đứng lên.”

“......”

Mitchell lặng lẽ rời đi trong ánh mắt lên án.

Kết quả là đêm đó họ cắm trại bên hồ, ăn thịt nướng đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Đặng Khải Văn, sau đó là thông báo khẩn cấp của trụ sở chính.

Quả nhiên xảy ra chuyện.

“Nhóm buôn bán ma túy Jim có rất nhiều súng trường tấn công, tại hiện trường xảy ra giao tranh, đội tẩy độc và bọn buôn bán ma túy bắn hơn 1.000 viên đạn vào nhau. Bây giờ những kẻ buôn bán ma túy đã rút lui vào phía sau câu lạc bộ đêm, với con tin trong tay, và đội tẩy độc yêu cầu S.W.A.T hỗ trợ khẩn cấp.” Không biết tại sao giọng nói của Đặng Khải Văn nghe có vẻ khàn khàn, âm thanh thấp hơn bình thường: “Tổng bộ đã phái máy bay trực thăng đi đón các cậu, nửa giờ sau, gặp ở Los Angeles.”

Điện thoại vừa cúp máy vài giây, cảnh sát tổng bộ gọi điện xác nhận địa chỉ và kinh độ của bọn họ, trong lúc nói chuyện nhắc tới Đặng Khải Văn: “Xảy ra chuyện này trong lòng sếp các cậu nhất định rất khó chịu, cậu ấy đã đi trước đến địa điểm giao hỏa rồi. Than ôi, tôi hy vọng mọi thứ đều ổn.”

Matthew hoảng sợ hỏi: “Cái này có liên quan gì đến sếp của chúng tôi?”

“Cậu ấy không nói cho các cậu biết sao?” Cảnh sát tổng bộ cũng ngạc nhiên: “Có bạn gái của cậu ấy trong số các con tin!”

“Cái gì?!”

“Trong danh sách những người bị thương đầu tiên có tên của bạn gái cậu ấy, Sinia Miranda phải không? Ai dà, các chuyên gia đàm phán đã đàm phán với những kẻ buôn bán ma túy nhiều lần, hy vọng sẽ gửi được một ít thuốc vào để giải cứu con tin bị thương, nhưng tất cả đều bị bọn kẻ buôn bán ma túy từ chối. Vừa rồi sếp các cậu cố gắng liên lạc với cô gái kia, cũng không liên lạc được. Cô ấy được cho là bị thương nặng.”

Trong máy thông tin truyền đến thanh âm tràn ngập tiếc hận, các đội viên hai mặt nhìn nhau, không ai nói gì.

Cả một khu cắm trại yên tĩnh.

Đêm đó, nửa trung tâm thành phố Los Angeles bị giới nghiêm khẩn cấp, hầu như tất cả các bộ phận của sở cảnh sát đều dốc hết sức lực, địa điểm đấu súng lại càng tập trung tất cả chiến lực tinh nhuệ.

Khi Mitchell đến bằng trực thăng, câu lạc bộ đêm trong bán kính 300 mét đã được kéo lên một đường dây cảnh giới dài. Nhiều xe buộc phải chuyển hướng, người dân phải sơ tán khẩn cấp, biểu hiện trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều khá nặng nề.

“Tình hình thế nào rồi?” Đội phó Sanges vừa xuống trực thăng liền khẩn cấp hỏi cảnh sát hiện trường.

“...... Rất nghiêm trọng.” Tên cảnh sát kia chần chờ một chút, “Vòng đấu súng đầu tiên đã qua, đội tẩy độc hoàn toàn không chống đỡ nổi, hiện tại đã toàn bộ rút lui, hiện trường dựa vào sếp các cậu mang theo mấy S.W.A.T chống đỡ. Bây giờ bọn côn đồ lui về hai cứ điểm, bọn buôn bán ma túy của Jim canh giữ ở cửa sau câu lạc bộ đêm, trong tay có vài con tin, chuyên gia đàm phán đang đàm phán với bọn họ, Stanley canh giữ ở phía trong câu lạc bộ đêm, sếp các cậu đang đối đầu với hắn ta.”

“Bạn gái của đội trưởng chúng tôi đâu?” Mitchell trực tiếp hỏi.

“Cô gái tên là Sinia? Cô ấy ở trong tay Stanley.” Viên cảnh sát thở dài: “Người ta nói rằng một cánh tay đã bị gãy và chảy máu rất nhiều.”

Mitchell đẩy mọi người ra, chạy đến câu lạc bộ đêm.

Cửa chính câu lạc bộ này đã bị cảnh sát giới nghiêm, bình thường hoang đường thối nát, lúc này đều trống rỗng, trên mặt đất rải đầy chai rượu thủy tinh vỡ, tàn thuốc lá, kim tiêm và bao cao su.

Sau sân khấu cao cao dùng màn che ngăn cách một đoạn bên trong, không biết có phải là giao hỏa kịch liệt đánh hỏng đèn điện hay không, giờ phút này bên trong một mảnh tối tăm, cơ hồ đưa tay không thấy năm ngón.

Từ trong màn che bị hỏng xuyên thấu qua có chút ánh sáng, chui vào trong bóng tối quỷ dị kia, mơ hồ phản xạ ra một cái bóng mơ hồ.

Đặng Khải Văn đối mặt với bóng tối, đứng ở giao lộ giữa ánh sáng và bóng tối, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cái bóng. Nương theo đèn đường tối tăm bên ngoài câu lạc bộ đêm có thể nhìn thấy sắc mặt cậu dị thường lạnh lùng, ánh mắt hơi híp lại, đôi môi mỏng cơ hồ mím thành một đường thẳng. Nhìn thấy cậu trong phút chốc, Mitchell thế nhưng sinh ra một loại ảo giác, phảng phất cả người Đặng Khải Văn đều cứng ngắc, nhất là cơ bắp trên mặt, nếu như lấy tay sờ, có lẽ giống như tảng đá cứng rắn cũng nói không chừng.

“Kevin...” Mitchell nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Đặng Khải Văn thực hiện một cử chỉ im lặng. Ngón tay của cậu thon dài và thẳng, cử chỉ đơn giản và nhanh chóng, nhưng đầy sức mạnh.

Mitchell ngay lập tức ngậm miệng lại, hỏi cậu những gì đã xảy ra.

“Đó chính là Stanley, đứng trước người hắn ta chính là Sinia.” Đặng Khải Văn giơ cằm lên với bóng dáng trong bóng tối, giọng nói thấp đến gần như thì thầm: “Mười phút trước hắn ta yêu cầu chúng tôi lấy nước cho hắn, tôi đã gọi người đi lấy.”

“Hắn có súng không?” Mitchell cũng hạ thấp giọng hỏi.

“Hẳn là không có đạn, nếu không hắn vừa rồi sẽ nổ súng với tôi.”

“Vậy vũ khí hắn ta muốn áp chế con tin bây giờ là gì?”

Đặng Khải Văn khẽ lắc đầu: “Không biết. Tôi đang chờ kính đêm hồng ngoại phát hiện.”

Mitchell nhìn gương mặt nghiêng nghiêng, đường cong lạnh lùng của cậu, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Sinia... Cô ấy còn sống không? ”

Đặng Khải Văn đứng bất động, một lúc lâu sau nói: “Tôi nghĩ... Có lẽ.”

Đúng lúc này bên ngoài màn che truyền đến tiếng bước chân vội vã, ngay sau đó một cảnh sát xông vào, trong tay cầm một chai nước: “Tới đây!”

“Anh muốn nước, chúng tôi đã mang đến! Stanley!” Đặng Khải Văn cao giọng hét lên với phía trong, “Anh muốn đến đây lấy? Hay là tôi mang qua?”

Cái bóng kia lay động một chút, phảng phất là từ trên mặt đất đứng lên.

Ánh mắt Mitchell cuối cùng cũng thích ứng với bóng tối, nương theo ánh sáng yếu ớt bên ngoài màn che, rốt cục miễn cưỡng nhìn thấy cái bóng kia là chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy đó là hai người đứng một trước một sau, dán rất chặt, phía trước là Sinia đã đứng không vững, nhìn không rõ cô còn có ý thức hay không, một cánh tay vô cùng kỳ quái lủng lẳng, xem ra giống như là bị thương, phía sau túm lấy cô là Stanley, đó là một người da trắng trẻ tuổi phi thường cao lớn, nhìn không rõ mặt, nhưng vừa nhìn đã làm cho người ta cảm giác vô cùng hung hãn.

“Mày mang vào cho tao.” Stanley mở miệng nói, thanh âm phi thường khàn khàn mà hung ác, “Còn nữa, đừng động tay động chân vào trong nước, tao sẽ để xú tiểu tử mày uống trước.”

Mitchell nhìn cậu từ bên cạnh mình đi xa, đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, nổi lên một loại bất an nói không rõ ràng.

“Nhìn không ra mày còn rất để ý con đàn bà này, mày không biết nó đã bị tao chơi qua sao?” Stanley cười ác ý: “Hay là mày không quan tâm? mày đã thối rữa đến mức này rồi?”

Đặng Khải Văn thản nhiên nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi, bất luận như thế nào tôi cũng sẽ không ghét bỏ cô ấy, đối với tôi mà nói người thật sự thối nát là anh!”

Sinia phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, hơi giãy dụa một chút.

Stanley mạnh mẽ giật cô, bộc phát ra một trận cười to: “Ha ha ha, nhìn không ra, nhìn không ra! Mày vẫn còn là một hạt giống si tình! Tao thấy nếu không như vậy đi, dù sao không phải mày yêu nó sao? Mày đến đổi vị trí với nó và để nó đi gặp bác sĩ, mày làm con tin, mày thấy thế nào?”

Mitchell và sĩ quan cảnh sát đưa nước đồng thời hét lên: “Không nên!”

“Tôi làm con tin cho anh, anh thật sự sẽ thả cô ấy đi?” Đặng Khải Văn bình tĩnh hỏi.

“Kevin! Không nên!”

“Tất nhiên là tao sẽ thả nó ra! Ha ha, một con đĩ có ích lợi gì đối với tao? Mạng của đội trưởng cảnh sát đặc biệt có đáng giá hơn đối với các đồng nghiệp bắn tỉa của mày không?” Rắn độc Stanley giống như tê tê nở nụ cười, thanh âm kia nghe vào làm cho người ta sợ hãi dựng thẳng: “Bất quá mày có thể suy nghĩ rõ ràng, ống kim trong tay tao cũng không phải là ống kim bình thường, mày có biết vì sao từ vừa rồi đến bây giờ tao vừa động cũng không dám động đậy không?”

“Kevin...... Đừng lại đây...” Thanh âm yếu ớt của Sinia đứt quãng vang lên: “Ống tiêm kia... Những kẻ buôn bán ma túy vừa sử dụng để hít ma túy... Á á...”

Stanley siết cổ cô một cách tàn bạo: “Đừng sủa nhảm.”

Tất cả mọi người đồng thời cả kinh!

Ống tiêm của những người nghiện ma túy rất nguy hiểm, đặc biệt là Jim, người đã giao dịch với Stanley tối nay! Cảnh sát nghi ngờ hắn ta là người mang HIV trong một thời gian rất lâu rồi!

Nếu bị kim tiêm đâm vào, ngay cả khi chỉ là một chút da, cũng có thể bị nhiễm AIDS!

Mitchell lớn tiếng quát: “Kevin đừng đi qua! Quay lại!!”

Bước chân Đặng Khải Văn dừng lại, đứng cách Stanley vài bước chân, trong giọng nói không nghe ra nửa điểm cảm xúc, tựa như cậu bình thường tự nhiên nói chuyện: “Chỉ cần anh buông Sinia ra, như vậy tôi đáp ứng anh.”

“Kevin!!”

Stanley một lần nữa cười điên cuồng, cười và nói như thể hắn ta không thở nổi: “Kevin Đặng, mày thực sự là một người tuyệt vời, nó làm cho tao cảm thán, tao nên nói rằng mày mềm lòng hay dũng cảm?...... Được rồi, nếu mày đã chủ động yêu cầu làm con tin, vậy tao cũng không thể buông tha cơ hội ngàn năm có một như vậy.” Một tay hắn ta buông Sinia ra, dùng ống kim đó chỉ thẳng về phía Đặng Khải Văn: “Mày, bước qua đây cho tao!”

----------

2/9/2021

#NTT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.