Đại Chu Tiên Lại

Chương 5: Chương 5: Nguy hiểm tính mạng (1)




Bốc thuốc xong, hắn liền rời khỏi y quán, chuẩn bị đi mua chút lương thực rau dưa, khi đi ngang qua một chỗ góc đường hẻo lánh, bước chân không khỏi dừng lại.

Chỉ thấy mặt đất nơi nào đó góc đường trải một tấm vải trắng, trên vải trắng vẽ một đồ án bát quái, góc tường còn dựng thẳng một tấm cờ xí, trên đó viết bốn chữ to “thần cơ diệu toán”.

Bước chân Lý Mộ hơi chậm lại, như có hứng thú nhìn một màn này.

Phía sau tấm vải tắng, một lão đạo mặc đạo bào rách nát, râu bạc, đang mang một tờ giấy trắng đặt ở trên lửa nung, mà theo giấy trắng chậm rãi di động, trên tờ giấy trắng kia dần dần hiện ra chữ viết.

“Thần tích, thần tích!” Một nam tử ở trước người hắn nhịn không được kinh hô thành tiếng.

Sau đó gã liền quỳ rạp xuống đất, mang một thỏi bạc đặt ở trên vải trắng, lớn tiếng nói: “Tiểu nhân thành hôn mười năm, còn chưa có con nối dõi, xin lão thần tiên giúp ta sinh con trai...”

Lão đạo sĩ từ trong lòng lấy ra một lá bùa vàng đưa cho hắn, nói: “Sau khi về nhà, đốt lá bùa này, hòa vào một chén nước sạch, uống xong nước bùa, lão phu bảo đảm ngươi sang năm có thể ôm con trai...”

Nam nhân trung niên lại dập đầu một phen, cầm lá bùa kia, vui vẻ rời đi.

Một màn này khiến Lý Mộ nhìn mà cảm khái không thôi, thỏi bạc kia ít nhất cũng được mười lượng, thời buổi này, thật đúng là không thiếu kẻ ngốc lắm tiền coi tiền như rác.

Ngày nào đó mình nếu thật sự không lăn lộn nổi nữa, cũng ở đầu đường bày một cái sạp như vậy, tùy tiện triển lãm “giấy trắng sinh chữ” “thò tay chảo dầu” mấy chiêu “pháp thuật”, so với làm bộ khoái kiếm tiền nhanh hơn nhiều.

Mỗi người một nghề, Lý Mộ cũng không muốn vạch trần lão, khi đang chuẩn bị rời đi, lão đạo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mở miệng: “Công tử, xin dừng bước.”

Lý Mộ dừng bước, hỏi: “Đạo trưởng có việc gì?”

Lão đạo vuốt vuốt chòm râu hoa râm của mình, nói: “Không phải bần đạo có việc, là công tử có việc.”

Đây là kỹ xảo bọn bịp bợm giang hồ quen dùng, rất hiển nhiên, lão đạo này đã đặt ý đồ ở trên người hắn.

Lý Mộ bao hàm thâm ý nhìn lão một lần, hỏi: “Chẳng lẽ đạo trưởng ngươi nhìn ra ta ấn đường biến thành màu đen, ít ngày nữa nhất định có tai ương huyết quang?”

“Ngươi cho rằng lão phu là bọn bịp bợm giang hồ đó sao?” Lão đạo khinh thường nhếch nhếch khóe miệng, nói: “Lão phu tuy nhìn không ra ngươi gần đây có tai ương huyết quang hay không, nhưng nhìn ra ngươi bảy vía mất hết, nếu không có gì ngoài ý muốn, nhất định sống không quá nửa năm...”

“Ta nhổ vào!”

Lý Mộ nhịn không được xùy lão một tiếng, lão so với đám bịp bợm giang hồ kia càng thêm đáng hận, bọn bịp bợm giang hồ chỉ là rủa người ta có huyết quang tai ương, lão già này lại rủa hắn chết...

Lão đạo liếc nhìn hắn, “Ngươi không tin?”

“Ta tin ngươi cái quỷ!”

“Tin hay không là tùy!”

Lão đạo lắc lắc đầu, mang vải trắng dưới đất gấp lại, đặt vào trong lòng, lại khiêng lên lá cờ viết “thần cơ diệu toán” kia, hiển nhiên là tính rời khỏi.

Lão đi qua bên cạnh Lý Mộ, đi vài bước, bước chân lại khựng lại, quay đầu, thản nhiên nói: “Thôi thôi, lão đạo nhắc nhở ngươi một câu nữa, ngươi ba hồn tuy còn, bảy vía mất hết, nếu không có cơ duyên, trong vòng nửa năm, nhất định mất mạng...”

“Lão phu cũng không chiếm tiện nghi người ta, nhưng cũng chưa từng chịu thiệt, hôm nay chỉ điểm ngươi một câu, mang đến một tia sinh cơ cho ngươi, thu ngươi tám trăm đồng không quá phận chứ?”

Lý Mộ theo bản năng sờ hướng túi tiền bên hông, lại sờ hụt, hắn ngẩng đầu, phát hiện túi tiền của mình xuất hiện ở trong tay lão đạo kia.

Không chỉ có rủa mình chết, còn muốn lấy đi toàn bộ tài sản của hắn, Lý Mộ giận dữ nói: “Lão già, trả...”

Hắn còn chưa dứt lời, đã im bặt mà dừng lại.

Phành...

Bóng người lão đạo kia, ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn hóa thành một làn khói, biến mất không thấy.

Lão đạo một người sống sờ sờ biến mất trước mặt Lý Mộ, Lý Mộ một mình ngơ ngác đứng ở tại chỗ, góc đường nơi này, trừ hắn, đã không còn một bóng người.

Hắn kinh hãi toát mồ hôi lạnh khắp người, sau khi phản ứng lại, lập tức lớn tiếng hô.

“Đạo trưởng?”

“Chân nhân?”

“Tiên sư?”

“Ngươi trở về đi!”

“Ta tin rồi, ta thực sự tin rồi!”

“Ngươi nói rõ ràng đã rồi đi chứ!”

...

Lý Mộ gọi vài tiếng, không ai đáp lại, đứng ở tại chỗ đợi thật lâu, đợi tới lúc hai chân hắn cũng bắt đầu phát tê, Lý Mộ mới ý thức được, lão đạo kia thật sự đi rồi.

Trước khi đi, lão còn cuỗm đi túi tiền của Lý Mộ, đó là hai tháng bổng lộc của hắn, cũng là toàn bộ tài sản của hắn.

Bây giờ hắn lại không xu dính túi.

Lão đạo biến mất rồi, lương tháng biến mất rồi, người và tài sản đều không còn, Lý Mộ hận không thể tát cho mình hai cái.

Trên người không có lấy một đồng, hắn một tháng tới còn sống như thế nào?

Cái này còn không phải quan trọng nhất.

Quan trọng là, hình tượng lão đạo kia ở trong cảm nhận của Lý Mộ, đã từ bọn bịp bợm giang hồ biến thành cao nhân đắc đạo.

Lão nói mình ba hồn tuy còn, bảy vía mất hết, còn nói hắn nhiều nhất sống không quá nửa năm...

Lý Mộ thật sự bắt đầu hoảng hốt rồi...

“Ngươi ở đây làm cái gì?”

Ngay lúc trong lòng hắn kinh hoảng, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Hắn quay đầu lại, thấy được một bóng người mặc áo xanh.

“Ta, ta ra ngoài mua chút đồ.” Gặp Lý Thanh tuần phố, khi Lý Mộ và nàng cùng nhau trở về, đột nhiên hỏi: “Đầu nhi, con người thật sự có ba hồn bảy vía sao?”

Lý Thanh thản nhiên nói: “Ngươi không phải người tu hành, hỏi chuyện này làm gì?”

Lý Mộ nói: “Tò mò...”

Đi thêm một đoạn nữa, Lý Thanh mới tiếc chữ nói: “Có.”

Lý Mộ lại hỏi: “Nếu mất đi hồn phách, người ta sẽ thế nào?”

Lý Thanh bước chân khựng lại, tựa như đã hiểu cái gì, nói: “Yên tâm, ba hồn của ngươi tuy từng rời cơ thể, nhưng ba hồn vốn là không phụ thuộc hẳn vào thân thể, chỉ cần thời gian không phải quá lâu, thì không đáng ngại lắm, việc phàm nhân ly hồn, thường xuyên xảy ra.”

Lý Mộ tiếp tục hỏi: “Vậy nếu mất đi phách thì sao?”

Lý Thanh nói: “Phách cùng hồn khác nhau, hồn có thể rời khỏi thân thể mà tồn tại, nhưng phách không thể, phách phụ thuộc vào thân thể, thân thể chết đi, bảy phách sẽ theo đó tiêu tán, nếu chỉ là mất đi phách, thân thể tuy chưa lập tức tử vong, nhưng bình thường sống không quá nửa năm...”

Nói cách khác, hồn một khi chết rồi, người ta liền chết, người chết rồi, phách cũng sẽ tiêu tán, dù sao cũng là người từng chết một lần, nghe đến đó, trong lòng Lý Mộ đã có chút thấp thỏm, hỏi: “Ta từng chết một lần, bảy phách của ta có thể tiêu tán hay không...”

“Hẳn là sẽ không.” Lý Thanh an ủi hắn: “Sau khi ba hồn ly thể, bảy phách cần bảy ngày mới sẽ tiêu tán, ngươi ly hồn chỉ mấy canh giờ, không cần lo lắng cái này.”

Mặc dù có Lý Thanh an ủi, nhưng lời của lão đạo kia vẫn quanh quẩn ở trong lòng Lý Mộ. Hắn nhìn Lý Thanh, nói: “Đầu nhi, ngươi có thể giúp ta xem chút hay không, bảy phách của ta còn hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.