Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 11: Q.2 - Chương 11: Phần 2: Phụng chỉ dự yến




Thanh Tụ nghe vậy thiếu chút nữa nhảy bật khỏi giường, “A? Chính là túi hương mà tiểu thư đã mang bên mình từ khi mới chào đời sao? Để em giúp tiểu thư đi tìm?” Nói xong, Thanh Tụ vừa tính ngồi dậy lại kêu lên đau đớn…

“Em dưỡng thương cho tốt đi đã. Túi hương chỉ là chuyện nhỏ, mất rồi thì thôi.” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng nói. Nghe sư phụ kể lại, túi hương kia được bỏ cùng trong lớp tã bọc nàng năm xưa, đó là vật mà cha mẹ nàng để lại. Tuy rằng để mất nó thực sự là chuyện đáng tiếc, nhưng nếu đã không có cách nào tìm lại thì cũng đành.

Tuy nghe nàng nói vậy nhưng Thanh Tụ vẫn ủ dột mãi cho đến khi bên ngoài cửa điện vang lên tiếng bước chân…

“Sở Lăng Thường nghe chỉ! Phụng mệnh hoàng thượng, Sở Lăng Thường lập tức tới tham dự yến tiệc tối nay. Đặc biệt ban thưởng năm tấm gấm lụa, mười bộ nữ trang, mười món bảo vật…

Mấy lời của thái giám truyền chỉ vừa dứt, mấy cung nữ lập tức bước vào căn phòng của Sở Lăng Thường, mang các vật phẩm được ban thưởng xếp đặt gọn gàng.

Chỉ trong khoảnh khắc, Hoàn Dư điện vốn đang yên tĩnh đã đứng đầy cung nữ, thái giám, lại thêm ánh sáng rực rỡ từ số châu báu không ngừng lấp lánh đầy mê hoặc.

“Sở hoàn dư, những thứ này đều do hoàng thượng đích thân chọn lựa. Cho dù là Lật phi nương nương cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy.” Thái giám kia đi đến bên cạnh nàng, hạ giọng cười khẽ, “Hôm nay, người tham dự yến tiệc ngoài những trọng thần trong triều còn có các vị công chúa, nương nương. Sở cô nương được hoàng thượng coi trọng như vậy, ngày sau giành được ân sủng của hoàng thượng, ngàn vạn lần đừng quên lão nô tài.”

Sở Lăng Thường nhìn chỗ châu báu xa hoa kia nhưng cũng không nói lời nào. Đối với mấy lời của thái giám vừa rồi nàng cũng không có phản ứng khiến ông ta chỉ có thể nhăn mũi một cái rồi bày ra vẻ đạo mạo nói vài lời khách sáo rồi dẫn đám cung nữ rời đi.

Thanh Tụ rốt cục cũng nhịn không nổi mà leo xuống giường, đi tới chỗ đặt số tặng phẩm kia, suýt nữa kêu thành tiếng vì kinh ngạc. Cả đời Thanh Tụ chưa từng thấy qua những thứ thế này mà đám châu báu kia lại không ngừng lấp lánh cực kỳ quyến rũ.

"Tiểu thư, trời ạ..." Cố nén đau nhức bước tới, cầm lấy một món quà tặng lên xem, Thanh Tụ lại kêu lên vì kinh ngạc. Chỉ riêng một cây trâm cài này đã là sự kết hợp tinh xảo của vàng cùng bạch ngọc, lại thêm gấm lụa điểm xuyết tơ vàng đông châu cực kỳ tinh tế, mấy thứ đẹp đẽ và quý hiếm cỡ này, chỉ có hoàng hậu mới có thể hưởng dụng.

Sở Lăng Thường thấy bộ dạng của Thanh Tụ biết ngay là nha đầu này phát lộ tính hiếu kỳ, cũng không ngăn cản mà ánh mắt nàng cũng không có chút ý vui mừng nào. Việc hoàng thượng ban thưởng trọng hậu thế này nhất định khiến mấy người bên ngoài suy đoán này nọ, xem chừng hậu cung sẽ lại nổi không ít phong ba.

"Tiểu thư, bộ y phục này thật đẹp. Để em giúp tiểu thư thay đồ.” Thanh Tụ khẽ nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau, cầm lấy một bộ y phục thanh lệ điểm xuyết tơ vàng trông cực kỳ rực rỡ.

Nhưng Sở Lăng Thường chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, “Cứ để đó đi!”

"A?" Thanh Tụ bất giác trợn tròn mắt...

***

Ánh trăng lung linh in bóng trên mặt hồ tĩnh lặng, từ phía đại điện hoàng cung truyền tới tiếng đàn ca. Cánh cửa lớn với những họa tiết thể hiện sự trường tồn được sơn son thiếp vàng, những bức phù điêu khảm hình rồng vàng nhả ngọc. Cảnh Đế ngồi ngay ngắn chính giữa ngai vàng, tự mình chủ trì tiệc tiếp đãi người từ phía Hung Nô tới. Hai bên trái phải là hoàng hậu cùng Lật phi. Cả hai người bọn họ đều phục trang cực kỳ hoa lệ, phô trương vẻ đẹp không chịu thua kém nhau. Bên trái đại điện là Tả hiền vương dẫn đầu đoàn sứ thần Hung Nô, phía bên phải điện là mấy vị trọng thần trong triều, còn có cả mấy cô công chúa trên mười ba tuổi cũng có mặt. Ánh mắt của mấy cô công chúa sau khi nhìn về phía Tả hiền vương rồi thì sắc mặt đều ửng hồng.

Trên điện không khí cực kỳ náo nhiệt, tiếng nói cười vui vẻ khiến người ta cảm thấy không có chút ánh đao kiếm nào.

Sở Lăng Thường khẽ chớp đôi mắt đẹp, chậm rãi bước tới. Nàng khoác trên người bộ y phục màu trắng cực kỳ tha thướt. Lúc bước qua cánh cửa đại điện, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn vẻ xa hoa rực rỡ trước mặt nhưng đôi mắt đẹp vẫn tựa băng sương, dường như không có chút tâm tình trong đó.

Không hiểu sao, trong lòng nàng lại có cảm giác bất an như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.