Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 25: Chương 25: 1: HUYẾT TỘC MÊ TÌNH (9)




Nữ vương khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đỏ tựa ruby khát máu lạnh băng chậm rãi nâng lên, nhìn xung quanh toàn trường.

“Là ai!”

Giọng nói trầm thấp của cô phảng phất tựa chỉ dụ của thần minh, mang theo uy nghiêm và thịnh nộ không thể lường trước: “Là ai đang khiêu khích tôn nghiêm của hoàng tộc Ventrue! Là ai đang mơ ước ca giả của ngô*! Là ai!”

• Xưng hô của hoàng tộc.

Tất cả những kẻ ẩn trong góc nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều chìm xuống, giống như bị đè đầu xuống vực thẳm trong nháy mắt!

Quyền trượng, hoàng tộc Ventrue, Ca Giả.

Mấy từ này cộng lại với nhau, hợp thành một tồn tại khủng bố khiến chúng ngay cả nghĩ cũng không dám.

—— Vị đã từng khống chế quyền lực tối cao của Mật đảng và tộc đàn, tượng trưng cho vô thượng quyền uy của Huyết tộc, mà nay đã ngủ say hơn hai trăm năm, Ventrue nữ vương Augustus!

Tỉnh lại, ngài ấy tỉnh lại khi nào!

Không phải nói……. không phải nói nữ vương sẽ ngủ say vĩnh viễn sao!

Chúng không dám tin, nhưng sau đó, theo giọng nói của cô, một ý nghĩ còn đáng sợ hơn tràn ngập trong tâm trí.

Nữ vương tỉnh lại, mà chúng, lại trước mặt cô, đang lén giết ca giả của cô?!

Giết ca giả, đó là không thể tranh luận, là thâm thù đại hận không chết không ngừng,càng huống chi, đó là nữ vương a!

Phản ứng cơ thể nhanh hơn ý thức, cả đám quay đầu bỏ chạy không chút do dự.

Nhưng đã quá muộn.

Ánh mắt Ân Thần đã nhìn về phía họ, xuyên qua kết giới hư ảo, thấy rõ từng bóng dáng đang chật vật chạy trốn.

Cô cầm quyền trượng, dùng lực đi xuống, tàn nhẫn đập lên nóc xe, những hoa văn huyền diệu phức tạp lan tràn trên mặt đất, đột nhiên từng kẻ từng kẻ phía xa tự bốc cháy, trong tiếng la hét hóa thành tro tàn.

—— Huyết tộc tôn ti rõ ràng, mạo phạm thượng vị giả, sẽ bị hình liệt hỏa thiêu thân.

Ân Thần duỗi tay ra, cuối cùng Huyết tộc cấp bậc cao nhất bay thẳng tới trước mặt cô, dưới uy áp của cô nhanh chóng quỳ xuống.

Cô lạnh lùng nói: “Là ai cho các ngươi đến đây?!”

Thiên tính của Huyết tộc làm cho hắn không cách nào nói dối huyết thống cao hơn, hắn vừa mở miệng vừa muốn nói, bỗng mở to mắt, cả người nổ tung hóa thành tro bụi.

Trong mắt Ân Thần hiện lên tia lạnh lẽo.

“Tốt, rất tốt.” Cô cười lạnh một tiếng, vươn tay cầm quyền trượng, đột nhiên viên huyết ngọc cực lớn được khảm ở quyền trượng phát ra một luồng sáng mạnh, cô cầm quyền trượng, dùng sức chấn động thật mạnh xuống mặt đất.

Có những sóng âm cổ xưa vô hình tấu vang trong đêm tối hắc ám, giống như tiếng chuông vượt qua ngàn năm từ từ truyền vang.

Thành phố B, nước H, thậm chí cả phương Đông, vô số Huyết tộc đang săn bắn, hoặc tìm kiếm hoan lạc, hoặc đàm phán…… ngụy trang đủ loại thân phận, làm đủ loại chuyện đồng thời choáng váng.

Trong nháy mắt, họ không hẹn mà cùng đứng lên, vô cùng khiếp sợ và kinh hãi cùng nhìn về một phương hướng.

Là ai, tấu vang quyền trượng của Huyết tổ!

Là ai, châm ngòi lửa giận của quân vương!

Đã trăm năm trôi qua, là ai thức tỉnh từ lịch sử cổ xưa, giẫm lên mảnh đất phương Đông, lấy âm thanh của Minh trượng, hiệu lệnh bốn phương, hướng đến quân vương cúi đầu xưng thần không thể nghi ngờ!

Chỉ có một người.

Từ trước đến nay, chỉ có một người.

Mà hiện tại, ngài rốt cuộc, đã tỉnh!

……….

Con Huyết tộc cuối cùng hóa thành tro bụi, Ân Thần nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh và vẻ mặt khiếp sợ của vô số loài người, khẽ nắm quyền trượng.

—— Xe cộ và đường xá bị vỡ nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, biểu cảm mọi người trên xe bỗng trống rỗng, ký ức vừa rồi toàn bộ biến mất, tỉnh táo lại chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.

Ân Thần kéo cửa xe Maybach ra, ngồi vào, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, mới quay đầu, nhìn Bạc Chi Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Năng lực và sức mạnh của cô chỉ mất hiệu lực trước mặt anh.

Vì anh là sự tồn tại độc đáo nhất của cô.

“Thật xin lỗi.” Giọng nói khàn khàn mà áy náy của cô: “Suýt nữa đã khiến ngươi gặp nguy hiểm.”

Rõ ràng cô đã từng buông lời, cô ở một ngày, liền không ai có thể tổn thương anh!

Nhưng suýt nữa đã bị chát chát chát vả mặt!

Bạc Chi Chu thoát chết trong gang tấc, lại không thấy hoảng sợ nhiều, thậm chí cũng không hỏi bất kỳ câu nào đối với cảnh tượng quỷ dị kỳ ảo vừa xảy ra, chỉ nhìn cô thật sâu: “Vừa rồi em nói, tôi là gì của em?”

Ân Thần hơi nâng cằm lên, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Bạc Chi Chu lại cười.

Đột nhiên anh nhớ tới, tư liệu bí mật anh từng xem qua, phía trên nói như thế này:

Ca giả, là loài người có cám dỗ trí mạng đối với Huyết tộc, là linh hồn và bạn đời bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, là sự tồn tại khiến họ vô cùng yếu ớt lại vô cùng mạnh mẽ.

Một Huyết tộc, chỉ có một ca giả, ở trong biển người mênh mông, e rằng cả đời cũng sẽ không gặp được, nhưng một khi gặp được, đó chính là sự tồn tại vĩnh viễn không thể rời bỏ của họ!

Cô nói, anh là ca giả của cô.

Anh là sự tồn tại độc nhất vô nhị của cô!

“ Ngươi cười cái gì!” Nữ vương kiêu ngạo dường như đột nhiên bị chọc giận: “Ngươi rất đắc ý, đắc ý có thể nắm giữ ta? Không có khả năng, ngươi cũng chỉ là con mồi của ta, từ trước đến nay chưa từng có đạo lý thợ săn bị con mồi dắt mũi! Tôn nghiêm của Ventrue chí cao vô thượng, không ai có thể vượt qua, cho dù là ngươi cũng thế!”

“Tôi không đắc ý.” Bạc Chi Chu dùng ngón tay chống mũi, cố gắng kiềm chế ý cười không làm nữ vương xù lông tức giận, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn không che giấu được ý cười dịu dàng như nước: “Chỉ là tôi rất vui, vui vì tôi rất quan trọng đối với em, em sẽ không nỡ vứt bỏ tôi.”

Ân Thần hơi sửng sốt, nghe anh tiếp tục nói: “Người thân của tôi đều cho rằng tôi là quái vật, quả thật tôi nghĩ mình cũng là kẻ không bình thường, cũng chỉ có em không sợ tôi, ruồng bỏ tôi, cho nên nếu em cũng vứt bỏ tôi, vậy tôi thật sự không biết, mình còn có giá trị sống gì nữa.”

Sắc mặt anh nhợt nhạt, không thấy rõ được nỗi buồn tủi thân, nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy một loại tự chán ghét bản thân và tuyệt vọng thấu xương.

Ân Thần mím môi, nhìn thẳng phía trước, lại nói: “Có thể có được sự coi trọng của ta, ngươi đã là người may mắn trong hàng tỷ người, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho phép ngươi ở lại bên cạnh ta, cho ngươi sự che chở và sủng ái.”

Bạc Chi Chu nhìn cô, dùng âm mũi “Ừ” một tiếng.

Anh nhìn cô với ánh mắt rất kỳ lạ, tựa như là lưỡi rắn liếm trên da thịt, khiến cho Ân Thần bất giác nổi da gà trên cánh tay.

Ân Thần buộc mình phải giữ bình tĩnh: “Có thứ muốn ra tay với ngươi, mấy ngày này ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi, cho dù là khi ngươi đi làm cũng vậy.”

Bạc Chi Chu gật đầu.

Vì thế Ân Thần trở về biệt thự một lần nữa.

Ừm, tuy trải qua một chút rắc rối, nhưng lặng lẽ hóa giải lúng túng khi gặp lại, Ân Thần cảm thấy vẫn rất tốt.

Vào phòng, cô trực tiếp ngồi trên sofa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cô đang đợi bộ hạ cũ của mình, quyền trượng Huyết tổ vang lên, bọn họ chắc chắn sẽ đến bái kiến cô trước.

Nhưng Bạc Chi Chu lại hiểu lầm.

“Hôm nay em, có vẻ như rất vất vả…..” Anh khẽ cụp mắt xuống, chậm rãi cởi nút cổ áo ra: “Có cần hay không…….”

“Không cần!” Ân Thần nhớ lại khi đó mất khống chế, theo bản năng quát lên: “Không nên làm động tác ám thị như vậy ở trước mặt Huyết tộc!”

Ý định ban đầu của cô là suy xét vì Bạc Chi Chu, nhưng có lẽ giọng điệu của Ân Thần quá nghiêm khắc, uy nghiêm, khiến Bạc Chi Chu coi đây là quở trách.

Ân Thần thấy Bạc Chi Chu giật mình, chợt nhàn nhạt cười khổ một tiếng, cúi đầu nói: “Đã biết.”

Mẹ nó!

Ân Thần hận không thể tự tát chết chính mình!

Nhân thiết chết tiệt này! Nhìn bạn trai đau lòng, cô thật hận không thể xông lên đi ôm anh ôm ấp hôn hít nâng lên cao!

Nhưng mà hình tượng không thể sụp đổ! Làm sao nữ vương Ventrue thống trị Huyết tộc nghìn năm tối thượng lại xin lỗi! Làm sao có thể vì cảm xúc của một nhân loại yếu đuối mà nhìn trước ngó sau! Ngay cả khi người đó là ca giả mà cô mới phát hiện ra.

Lúc Ân Thần không biết nên làm như thế nào, Bạc Chi Chu đã buông tay, để lại một câu tôi đi xử lý công vụ, liền đi lên lầu.

Ân Thần trơ mắt nhìn hình bóng anh rời đi, nhịn không được vừa định gọi anh lại, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến năng lượng dao động mãnh liệt.

Ân Thần đứng dậy, nhìn thấy từng đoàn sương đen tụ ngoài cửa sổ, sương đen đó lan tràn vào trong phòng, toàn bộ đại sảnh lập tức tối sầm.

Hắc ám, là nỗi sợ hãi của loài người, nhưng đêm tối, mới là thứ Huyết tộc thờ phụng và hưởng thụ, thiên đường hoan lạc!

Trong bóng tối, đột nhiên lóe lên một đôi mắt màu đỏ tươi.

Một đám cường giả hô mưa gọi gió ở giới Huyết tộc xuất hiện, ngoan ngoãn, chỉnh tề ở trước mặt cô, quỳ một gối xuống, cúi đầu trước cô không chút do dự: “Ngô vương!”

Mỗi một người họ, đều có dung mạo anh tuấn đến cực hạn trong tưởng tượng của loài người, đều có quyền thế, của cải, danh vọng tột đỉnh trên thế gian, tận hưởng vẻ đẹp, trường thọ, ái mộ khiến nhân loại hâm mộ…… Tất cả đều là những món quà hắc ám ban cho họ!

Nhưng giờ phút này, họ đều quỳ ở chỗ này, vô cùng khiêm tốn mà cuồng nhiệt bái kiến vương của họ!

“Hôm nay chúng thần nghe thấy quyền trượng Huyết Tổ vang lên, biết là Ngô vương tỉnh lại, vội vàng chạy tới triều kiến.” Kevin, một trong hai thân vương đời thứ 5 đứng đầu, vui mừng nói: “Ngô vương ngủ say trăm năm, chúng thần trông ngóng mong chờ, bây giờ Ngô vương tỉnh lại, có thể dẫn dắt Mật đảng mở lại huy hoàng xưa!”

Làm cho một vị thân vương đời thứ năm, Aure cũng nhìn cô chờ mong.

“ Ngô tỉnh lại mấy ngày nay, xem các người thống lĩnh tộc đàn rất tốt, sau này tất cả như thường là được.” Ân Thần đưa tay đỡ Kevin và Aure lên: “Giao tộc đàn cho các ngươi, ta rất yên tâm.”

Aure hổ thẹn nói: “Chúng thần vẫn không phụ sự mong đợi của vương, quản thúc không đủ nghiêm ở phương Đông, lại có kẻ to gan chọc giận ngài.”

“Bọn họ không nhằm vào ngô, mà là ca giả của ngô, chúng xem thường giới luật, miệt thị khế ước với Thánh đình, tự tiện nhúng tay vào thị phi nhân tộc, suýt nữa dẫn đến thảm họa! Tuyệt đối không được mặc kệ!” Ân Thần lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, triệu tập tộc đàn Mật đảng, điều tra kẻ chủ mưu phía sau, Ngô ngược lại muốn xem xem, là ai tùy ý càn rỡ như vậy!”

“Vâng!”

Kevin: “Thần sẽ phái hai người đến bảo vệ sự an toàn cho ca giả của ngài.”

“Không cần, anh ấy do ngô tự bảo vệ.”

Kevin và Aure liếc nhìn nhau, biết ý nghĩa của ca giả đối với Huyết tộc, cũng không cưỡng cầu: “Vâng.”

Trong phòng sách tầng hai, Bạc Chi Chu nhìn hình ảnh tầng một hiển thị trên màn hình máy tính, vẻ mặt ảm đạm.

Nhất là khi Ân Thần mỉm cười vỗ vai Kevin, khi Kevin ngẩng đầu đáp lại với vẻ ngưỡng mộ và vui mừng, anh mím môi, trong mắt hiện lên vẻ u ám.

Cô là duy nhất của anh, nhưng cũng là vua của rất nhiều người.

Nghĩ bao nhiêu, muốn cô thành một mình của anh, để trong lòng và trong mắt cô, cũng chỉ có thể nhìn thấy anh!

Đột nhiên ngực đau nhói, Bạc Chi Chu rên rỉ, một tay gắt gao nắm chặt góc bàn, một tay che ngực, khi nhấc lên, lòng bàn tay đầy máu đen.

—— Máu chảy ra từ ngực!

Anh nhìn máu đó khá lâu, nhắm mắt lại, xoay người vào phòng tắm. Nhóm người Kevin rời đi, sắc trời đã muộn, Ân Thần cũng không quấy rầy Bạc Chi Chu, chỉ có thể trở về phòng của mình.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, cô đi làm với Bạc Chi Chu.

Bạc Chi Chu sắp xếp thân phận thư ký cho cô, bàn làm việc cũng sắp xếp ở trong văn phòng của mình.

Nữ vương Ventrue đương nhiên sẽ không làm công việc của thư ký, trên thực tế, từ rất lâu cô đã không làm bất cứ công việc gì, những công việc bình thường đó đều có Kevin đến thu xếp, cô là đời thứ tư duy nhất của Huyết tộc, tồn tại như một vị vua, đã sớm là kẻ bề trên chế định quy tắc, kinh sợ bốn phương, là lãnh đạo tinh thần, sự tồn tại có ý nghĩa giống với quyền trượng Huyết tộc.

—— Anh có thấy quyền trượng nhà ai còn phải sắp xếp lịch trình hội nghị à?

Cho nên mỗi khi có thư ký hành chính, giám đốc và các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn vào văn phòng mời Bạc Chi Chu ký văn kiện, đều nhìn thấy cảnh tượng vị thư ký mới kia nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là lật sách xem tin tức.

Không thể không nói, lớn lên xinh đẹp chính là có ưu thế, nếu người khác làm như vậy, sẽ bị cả tập đoàn chỉ trích không làm việc đàng hoàng, ôm đùi thượng vị, nhưng nhìn gương mặt diễm lệ lại uy nghiêm của Ân Thần, cả người khí thế bá liệt ung dung kia, thậm chí ngay cả tư thế lúc nghỉ ngơi cũng tao nhã cao quý làm cho người ta không dám khinh nhờn, làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy dường như tổng giám đốc Bạc lãnh đạm nhã nhặn của họ mới là người bị bao bọc!

Chị đại không làm việc có thể gọi là không có việc gì sao?! Đó gọi là tùy ý! Đó gọi là hào phóng! Đó gọi là……. Dù sao quả thật cũng là không làm việc.

Nhưng không làm việc có liên quan gì chứ! Cô có thể hoàn toàn hòa giải không khí trong văn phòng!

Nghĩ lại mỗi lần đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tổng giám đốc Bạc dịu dàng quyến luyến nhìn khuôn mặt của người đẹp; nghĩ lại khi tổng giám đốc Bạc nhíu mày muốn phát hỏa, lại vô thức liếc nhìn xem có ầm ĩ tới người đẹp hay không….

Từ trước đến nay văn phòng tổng giám đốc là khu vực cao áp tử thần, không biết từ khi nào đã tản ra mùi ngọt ngào của thức ăn cho chó.

Rất nhiều tinh anh mặt lạnh cấp cao ngoài mặt bình tĩnh, sau lưng đã thành lập vô số nhóm nhỏ bắt đầu điên cuồng yy rạp nhỏ của hai người!

Ân Thần hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện này, cô vì bảo vệ sự an toàn của bạn trai mà tận tâm tận lực, ngoại trừ lúc Bạc Chi Chu đi vệ sinh có thể nói là như hình với bóng.

Cho đến ngày hôm nay, sắc mặt Kevin nặng nề báo cáo: “ Vương, vừa nhận được tin, không biết vì nguyên nhân gì mà phong ấn ở cấm địa dần dần nới lỏng.”

Vẻ mặt Ân Thần nghiêm trọng.

Bạc Chi Chu họp trở về, thấy Ân Thần đứng bên cửa sổ sát đất, vòng ngực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay cô mặc một thân váy đen, bên hông váy đính đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ bằng hồng ngọc, nhìn từ phía sau, loại mê hoặc quyến rũ trí mạng đó đủ khiến người ta nghẹt thở.

Đây là anh chọn vì cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy này, anh biết, cô mặc lên chắc chắn rất đẹp.

Ân Thần nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, đi lên nói: “Ta có việc cần phải trở về một chuyến, ta sẽ để người đáng tin ở lại bảo vệ ngươi.”

Bạc Chi Chu chợt cứng đờ.

Anh khống chế không để lộ ra vẻ mặt méo mó của mình, chậm rãi ngồi trên ghế văn phòng, không nói tốt hay là không tốt, chỉ thản nhiên nói: “Tôi cũng không có tư cách ngăn cản em, không phải sao.”

Ân Thần cau mày nhìn anh.

“Cấm địa Huyết tộc xảy ra chuyện, ta cần phải trở về xem thử.” Nể tình anh là ca giả của cô, nữ vương miễn cưỡng hạ mình giải thích nói: “Ta sẽ mau chóng quay lại.”

Cô cho rằng Bạc Chi Chu nghe xong sẽ cao hứng một chút, nhưng anh cũng không có, anh chỉ cười cổ quái: “Dẫn theo hai người đàn ông kia, tên là Aure và Kevin phải không?”

Ân Thần không hiểu lý do tại sao: “Họ là con của ta, là thuộc hạ đắc lực nhất của ta, đương nhiên ta phải dẫn theo họ.”

“Đúng vậy, họ là con do chính em tự mình sơ ủng, mới là người đồng hành của em nhiều năm, được em vô cùng tín nhiệm và để tâm.” Bạc Chi Chu tự giễu cười, lại thu hết tất cả biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Ngài muốn đi thì đi, tôi ở đây không có gì phải lo lắng.”

Ân Thần cau mày sâu hơn, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, đột nhiên lông mày nới lỏng, hơi kỳ lạ hỏi: “Ngươi đang ghen?”

“Làm sao tôi dám.” Bạc Chi Chu nhìn văn kiện, vẻ mặt thờ ơ: “Tôi cũng chỉ là con mồi của ngài, vượt quá thân phận của mình, cũng chỉ khiến ngài chán ghét.”

Ân Thần không nghe anh nói chuyện kỳ quái, tiến lên vài bước, chống bàn đến gần anh, ánh mắt khác thường.

Khuôn mặt trước mắt này kích thích quá lớn đối với anh, hô hấp anh khó khăn, vô thức nhắm mắt ra, lông mi dài rũ xuống có vẻ lạnh nhạt mà cấm dục.

Nữ vương nhìn anh một hồi lâu, trong lúc đó lại nhíu mày, giống như là đang do dự có nên giáo huấn cho loài người bị làm hư này, dám cau có nổi giận với nữ vương hay không, nhưng cuối cùng, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đến cố chấp của anh, lại thầm thở dài.

Lông mày của cô hoàn toàn giãn ra, giống như là nghĩ thông suốt điều gì đó, điều này làm cho bộ dáng của cô đều trở nên thoái mái hơn, mang theo ý cười dịu dàng, ấm áp.

“Ngươi luyến tiếc ta, hay là ghen vì Kevin họ?” Cô hơi cong môi, đột nhiên cúi người, hôn lên khóe môi anh một cái.

Bạc Chi Chu khẽ run lên, hơi ngạc nhiên nhìn cô.

—— Có lẽ anh cho rằng, cô sẽ cười lạnh quở trách anh.

“Thật đáng yêu.” Cô cười nhẹ: “Được rồi, ca giả của ta, ta thu lại những lời nói lúc đầu, cho dù ngươi không đủ ngoan ngoãn, không đủ nghe lời, ta cũng vẫn vì ngươi mà rung động.”

Lời ngon tiếng ngọt đến bất ngờ, Bạc Chi Chu chỉ mím môi nhìn cô, dường như vẫn không dám tin.

“Nếu là ghen tuông, vậy cũng không cần, họ là đứa con ta dốc vô số tâm huyết, là tâm phúc ta tín nhiệm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây, bạn đời của ta, có thể khiến trái tim mục nát của ta đập lên một lần nữa, chỉ có một người.” Trong ánh mắt sâu thẳm của cô phản chiếu gương mặt của anh, nhu tình của vương giả có thể khiến người ta chết chìm trong đó, cô nói: “Không ai có thể chống cự sự an bài của số phận, ta phải thừa nhận, ta thua, nhưng cho dù mất đi oai phong của đế vương, ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, Bạc Chi Chu, ta vì người mà mê muội.”

Ngực có cái gì đó đang dâng trào, Bạc Chi Chu bình tĩnh nhìn cô, khàn giọng nói: “Em không phải đang dỗ dành tôi đấy chứ.”

Phản ứng của Ân Thần là hôn anh một cái.

Vành tai của Bạc Chi Chu nháy mắt đỏ lên.

“Mà nếu ngươi luyến tiếc ta…..” Ân Thần tiếp tục nói, nhướng mày: “Vậy thì đi với ta, chỉ cần ngươi nỡ buông công việc của mình xuống.”

Bạc Chi Chu: “Em sẵn sàng dẫn tôi theo?”

Ân Thần cười đùa: “Đương nhiên, chỉ cần ngươi không sợ.”

Biểu cảm Bạc Chi Chu lúc này mới dịu xuống, anh nói: “Từ thời khắc đó em cứu tôi, tôi đã không có gì phải sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.