Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 83: Chương 83: Tiểu Hoa




Tác giả: Trà Sắc Già Phê

Edit+Beta: Cam

___________________

Tháng 3 ở thành phố Bắc Kinh vẫn rét lạnh như cũ, tựa như tâm tình người nghệ sĩ khoác lên hí phục, một mình đứng trên sân khấu xướng khúc ca.

Hải đảo băng thanh sơ chuyển đằng, kiến ngọc thỏ, ngọc thỏ hựu tảo đông thăng. (Mặt trăng trên hải đảo bắt đầu xoay chuyển, nhìn thấy thỏ ngọc, thỏ ngọc đã sớm bay về phương Đông)

Na băng luân ly hải đảo, kiền khôn phân ngoại hình. (Vầng trăng kia rời xa hải đảo, Càn Khôn sáng tỏ).

Hạo nguyệt đương không, kháp tiện tự Thường Nga ly nguyệt cung, nô tự Thường Nga ly nguyệt cung. (Trăng sáng nhô lên cao, giống như lúc Hằng Nga xa nguyệt cung, nô gia cũng như Hằng Nga xa nguyệt cung).

Hảo nhất tự Thường Nga hạ cửu trọng, thanh thanh lãnh lạc tại Quảng Hàn cung. (Như Thường Nga rơi từ chín tầng trời, ở cung Quảng Hàn lạnh lẽo và trong xanh)

Ngọc thạch kiều nghiêng ỷ bả lan can tựa. (Cây cầu ngọc tựa vào lan can)

Uyên ương lai hí thủy (Uyên ương đến nghịch nước)

Kim sắc ngư tại thủy diện triều (Cá chép vàng trên mặt nước)

A thủy diện triều (A trên mặt nước)*

..........

Trần Giang đứng ở trong viện, nhìn chủ nhân nhà mình, thân hình đơn bạc đến có chút thê lương. Làm một quản gia, nhìn chủ nhân mình như thế trong lòng khó tránh khỏi cảm giác khó chịu. Là quản gia, chuyện của gia chủ ông không thể quản, chỉ có thể thầm lặng khẩn cầu trời cao có thể dành cho đứa nhỏ này một ít tự do và ấm áp.

Khúc “Quý phi túy tửu” này Giải Vũ Thần xướng lên một trong trẻo thanh nhuận, giống như tiếng dòng suối nhỏ êm dịu chảy vào vào tim, nhưng lại làm cho khóe mắt Trần Giang ươn ướt.

Ở Giải gia 30 năm, ông tận mắt nhìn Giải Vũ Thần chậm rãi lớn lên, từ khi đi học đến khi chưởng quản Giải gia, đứa nhỏ này chưa bao giờ thật sự nở nụ cười hạnh phúc. Ông tưởng mình giống như một người cha chăm lo cho đứa trẻ này biết bao nhiêu, chỉ là đứa nhỏ này mình đầy gai góc, sẽ đâm người, nhưng chung quy cũng là làm cho bản thân mình đầy thương tích.

Ánh sáng của buổi chiều tà làm cho cả bầu trời đều rực đỏ, cũng khắc lên trên gương mặt lạnh lùng khó phân nam nữ kia của Giải Vũ Thần, có chút tối tăm bất định. Cuối khúc, Giải Vũ Thần xoay người bước vào hậu đường.

Ở 10 năm trước sau khi trở về từ Ba Nãi y đã không còn lên sân khấu biểu diễn nữa, chỉ là đôi khi lại mặc vào hí phục bước lên đài nhà mình hát đôi câu.

Sau lần cùng Ngô Tà hợp tác, bọn họ tiến hành chuyển dời sản nghiệp của mình. Cho nên những sản nghiệp hay bàn khẩu người khác nhìn thấy kỳ thật toàn bộ đều trống rỗng.

Nhưng y không ngờ những người đó lại ra tay nhanh như vậy, sản nghiệp của Ngô Tà ở Trường Sa lung lay sắp đổ. Mà công ty của mình cũng không ngừng lọt vào các loại công kích lớn nhỏ, tuy y hắc bạch đạo đều có phần, nhưng kinh doanh liền phải xem sinh ý, cho nên những người đó muốn đánh bại thì chỉ có thể cùng y ganh đua thực lực.

Việc Giải Vũ Thần cần làm bây giờ là tận lực ổn định Giải, Ngô, Hoắc ba nhà không bị phá đổ. Y lần này quyết định cùng Tú Tú liên hôn tất nhiên đã trải qua nhiều lần suy tính cặn kẽ. Lý do rất đơn giản, vì chỉ có như thế y mới có thể toàn lực trợ giúp Hoắc gia, đồng thời cũng có thể đem Hắc Nhãn Kính từ trung tâm cơn lốc đưa ra, hơn nữa có thể chiếu cố tốt Tú Tú, còn có thể càng hoàn thành tốt kế hoạch của Ngô Tà.

Tú Tú là chìa khóa cho toàn bộ kế hoạch, vì thế y đã an bài người do chính mình huấn luyện bên cạnh bảo vệ nàng, y cần đảm bảo Tú Tú an toàn. Mà chính hắn cũng có liên hệ cùng Ngô Tà, để người bên ngoài không thể điều tra được người giao dịch là Giải Vũ Thần hay Ngô Tà. Ngô Tà sẽ là người bị chú ý nhất trong toàn bộ kế hoạch, điểm này bọn họ rất rõ ràng, cho nên Ngô Tà luôn phải chạy tới lui giữa rất nhiều địa phương khác nhau, như thể đang tìm kiếm tứ linh giải quyết Chung Cực. Kế hoạch này cần một lượng thời gian rất lớn, cho nên Ngô Tà là đang dùng sinh mệnh để đánh cược, điểm này Giải Vũ Thần biết rất rõ, cho nên y cần thiết phải giúp.

Giải Vũ Thần trở lại hậu đường, nhanh chóng bỏ đi lớp trang điểm, sau đó thay hí phục ra, giải thích đôi chút với Trần Giang rồi trực tiếp ngồi máy bay đi đến Trường Sa. Người đón là Vương Minh - một Vương Minh đã trốn đi rất nhiều ngày. Lúc này đang đeo mắt kính đen, một thân trang phục đen còn có một mái tóc giả màu ngân bạch buộc đuôi ngựa sau đầu, hắn ở sân bay dùng chân đá đá mặt đất.

Giải Vũ Thần cũng đeo một cái kính râm, người bận áo sơ mi màu hồng nhạt, cái áo tây trang đen chất lượng tốt khoác bên ngoài một cách lười biếng, tổng thể đều toát lên bốn chữ “ăn chơi trác táng“. Theo cách nói của Ngô Tà thì chính là phi thường bất lương yêu nghiệt.

Vương Minh nhìn Giải Vũ Thần chậm rì rì đi đến, giả bộ làm một tên Smart tâm tình hoảng hốt tiến đến bên người Giải Vũ Thần.

“Chào Hoa gia.” Vương Minh nói.

Giải Vũ Thần đang nhìn về phía xa, nghe được lời chào hỏi, lúc này mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía người theo phong cách Samrt, không biết bao nhiêu tuổi cung kính đứng trước mặt.

Y không có quen người nào như vậy đúng không? Có điều giọng này có chút quen, nhưng vẫn không nhớ ra đây là ai. Hẳn là tiểu nhị bên Ngô Tà, bất quá là ai mới đúng?

“Ừm, đưa tôi đi gặp Vương Minh đi.” Sau khi Tiểu Hoa nói xong liền phát hiện người đàn ông trước mặt nhìn y ngây ngốc, kệ đi, y đang muốn mở miệng hỏi thì tên Smart đã mở miệng trước.

“Hoa gia? Tôi là Vương Minh nè.” Vương Minh có chút khiếp nhược nói, dù sao thì Hoa gia cũng là xã hội đen, hơn nữa hắn cũng đã thấy qua y lúc giúp Ngô Tà xử lý kẻ phản bội như thế nào.

“A!”

“Hoa gia, tôi thế này cũng đâu còn cách nào khác.”

Tiểu Hoa ghét bỏ nhìn thoáng qua, nói: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Vương Minh đi ở phía sau mồ hôi chảy đầm đìa, phải biết rằng yêu nghiệt này trước đây chính là tiểu ác ma giết người không chớp mắt. Vương Minh lúc đầu cũng không tính hóa trang thành như vậy. Thời điểm ra tới vốn muốn diện đại một cái áo gió to, đội thêm cái mũ lưỡi trai, kết quả Tiểu Thất nói hắn nếu ra ngoài như vậy thể nào cũng bị bắt ngay, vì thế cho nên hắn mới đưa ra cái chủ ý tồi tệ này.

Vương Minh chở Tiểu Hoa đến địa điểm bí mật của Ngô Tà tại Trường Sa. Chỗ này Giải Vũ Thần đã đến hai lần, quen thuộc thì chưa tới nhưng tuyệt đối không xa lạ gì.

Giải Vũ Thần ngồi vào ghế xoay sau bàn làm việc, lười nhác dựa vào, trên tay cầm theo một cây bút mà xoay.

“Ở đây nói tình huống cụ thể đi.”

Vương Minh thả lỏng hơn rất nhiều, đem số tài liệu đã chuẩn bị trước để lên trên bàn.

“Hoa gia, đây là tình hình hiện giờ của bàn khẩu, còn có một số tin tức điều tra được.”

“Ừm, anh ra ngoài trước đi, có việc tôi sẽ tìm anh.” Vương Minh xoay người, mới đi được mấy bước thì bị Giải Vũ Thần giống như đột nhiên nhớ ra việc gì gọi lại: “Đúng rồi, thuận tiện thì thay đổi thân trang này của anh ra đi.”

“Ò.” Vương Minh thật cẩn thận đáp lời sau đó nhanh chân rời khỏi.

Giải Vũ Thần mở tư liệu ra, sau khi xem xét kĩ lưỡng, y lại gọi hai cú điện thoại ra ngoài, khe khẽ nhíu mày, xem ra sự việc lần này không đơn giản.

Cuối cùng y gọi Vương Minh, bảo hắn sắp xếp cho toàn bộ anh em nghỉ ngơi tại nhà một tháng. Chính mình thì mang theo một hộ vệ trực tiếp đi tìm một khách sạn lớn nào đó, y đã sớm sắp xếp người thuê phòng ở đây rồi.

Với tư cách là người nhờ giúp đỡ, Giải Vũ Thần đến sớm nữa giờ so với dự định.

Giải Vũ Thần ngồi trên ghế đẩu, lười nhát dựa lưng vào ghế chơi điện thoại. Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, y nhắc mắt liếc nhìn thời gian, người đã đến.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên bụng bự mặc tây trang đen đi đến, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, nhưng giữa mày lại khiến người ta cảm thấy có một tia tàn nhẫn vô tình. Gã là một quan chức cấp cao của thành phố, tên là Thịnh Kinh Nam. Thời trẻ bởi vì một mối sinh ý mà kết bạn với Giải Vũ Thần, sau đó dựa trên sự thưởng thức lẫn nhau mà tiếp tục qua lại cho đến bây giờ. Cũng coi như là chỗ dựa lớn nhất của Giải Vũ Thần.

“Thịnh ca tới, mau ngồi.” Giải Vũ Thần thấy Thịnh Kinh Nam tiến vào liền đứng dậy tiếp đón.

“Cửu gia khách khí.” Thịnh Kinh Nam duy trì tươi cười đáp lời.

Sau vài lời hàn huyên, đồ ăn được mang lên. Hai vệ sĩ phía sau Giải Vũ Thần tiến lên rót rượu cho hai người, là rượu Mao Đài năm 82. Vốn dĩ Giải Vũ Thần không phải là người hay uống rượu, hôm nay lại phá lệ uống thêm vài chén.

“Lần này Cửu gia sao lại rãnh rỗi tiến đến Trường Sa này chơi vậy?”

“Trường Sa là một nơi tốt, vốn đã muốn đến đây từ lâu, chỉ là do quá bận rộn. Còn có hai huynh đệ chúng ta đã lâu chưa gặp nhau, cho nên liền quyết định đến đây xem lão ca thế nào.”

“Vậy đúng thật là vinh hạnh.”

“Lần này đi đến đây, thật ra là có một chuyện muốn nhờ. Thịnh ca lần này ngàn vạn lần phải giúp cho tiểu đệ đây.”

“Ồ, không biết là có chuyện gì mà phải phiền đích thân Cửu gia ra mặt?”

Kế tiếp Giải Vũ Thần liền đem chuyện bàn khẩu của Ngô Tà bị điều tra nói cho Thịnh Kinh Nam nghe.

“Lần này đây thật sự phiền toái Thịnh ca.”

“Cửu gia khách khí, chuyện lần này ta đã có nghe qua, đích thực có hơi khó giải quyết. Bất quá Cửu gia yên tâm, Thịnh mỗ sẽ toàn lực.”

“Có Thịnh tiên sinh ra mặt, tôi nào có không yên tâm, đến, chúng ta tiếp tục uống.”

“Được! Uống rượu “

.........

Sau khi ăn xong, y trở lại khách sạn đã thuê trước đó, là một khách sạn năm sao tiêu chuẩn. Giải Vũ Thần cũng không xác định được Thịnh Kinh Nam thật sự có biện pháp hay không. Dù sao chuyện này quả thật nháo rất lớn. Xem ra y phải chuẩn bị tốt thí cho toàn bộ kế hoạch này. Mặc kệ thế nào, sản nghiệp của Ngô Tà bên kia cũng không thể sụp dễ dàng như vậy được.

_________________

*Là lời bài kinh kịch “Quý Phi túy tửu” rất nổi tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.