Đích Trưởng Công Chúa

Chương 15: Chương 15




Tuyên Hòa đế đêm nay đến chỗ Chu tần nên Lâm quý phi ngủ sơm, Song Hoa giờ mới nói, “Nương nương, nô tỳ cảm thấy hôm nay không gọi thái y có chút không ổn.”

Lâm Quý phi biết Song Hoa một lòng vì mình, cười nói, “Có gì không ổn?”

“Vài vị hoàng tử và trưởng công chúa đều tặng lễ lại đây, bệ hạ nhất định là biết rõ ràng, hơn nữa buổi tối bệ hạ còn đưa vinh quang cho trưởng công chúa, đi ăn cơm … Như vậy công chúa thật ra biểu hiện hơi …” Song Hoa lời còn chưa nói hết Lâm quý phi đã hiểu nàng muốn nói gì, chỉ là lắc đầu.

“Bổn cung chỉ có một đứa con gái, sức khỏe không tốt, kiêu ngạo một chút cũng không sao.” Lâm quý phi thể hiện dáng người mẹ hiền từ nhất, “Không có việc gì, mai đưa trưởng công chúa một phần lễ lớn, là nói bổn cung nhận tôi với nàng là được.”

Song Hoa tuy cảm thấy không tố nhưng Lâm Quý phi đã nói đến nước này nàng liền không nói thêm nữa.

Lâm Quý phi kéo tay Song Hoa dịu dàng nói, “bổn cung biết ngươi là vì bổn cung tốt, chờ ngươi tuổi lớn hơn, bổn cung cầu bệ hạ thả người ra ngoài, cho ngươi lấy một người chồng tốt.”

“Nô tỳ không ra cung, vĩnh viễn làm bạn bên nương nương.” Song Hoa nhanh chóng quỳ xuống nói.

Lâm Quý phi lắc đầu, “Người con gái hạnh phúc nhất là gả cho một người chồng tốt, bổn cung cả đời này như vậy nhất định không để ngươi lại đi vào con đường giống vậy.” Song Hoa cảm động đầy mặt, dập đầu mấy cái hầu hạ Lâm quý phi càng chú ý cẩn thận hơn. Lâm Quý phi đuổi Song Hoa đi ra rồi nằm ở trên giường, nghĩ đến bộ dáng kiêu căng của con gái lòng tê tái, “Là mẫu phi thực sự có lỗi với con …”

Một Quý phí nếu không có sơ hở làm việc rất tốt và một Quý phi có khuyết điểm, cái nào sẽ càng được hoàng đế tin tưởng hơn không cần nghĩ cũng biết.

Tuyên Hòa đế cần một hoàng hậu hoàng mỹ không khuyết điểm, nhưng không cần một cái hoàn mỹ không có khuyết điểm quý phi.

Nàng là con gái đại tướng quan, điểm này nàng dựa vào cũng là bước trở ngại nàng trở thành hoàng hậu. Nếu là đoán trước không sai nàng có thể đạt đến vị trí quý phi là cao nhất rồi. Lâm quý phi cần phải giữ được vị trí Quý phi, con gái thành bọ dạng như vậy cũng là một tay nàng làm ra tới. Không phải nàng không thương con gái nhưng so ra con trai càng quan trọng hơn.

Đưa tay vuốt vùng phẳng bùng của mình, con gái nàng nếu là quá ngoan ngoãn hiểu chuyện Tuyên Hòa đế sợ là không cho phép nàng có đứa con thứ 2. Như vậy đối thái tử và trưởng công chúa tạo thành uy hiếp, chỉ có con gái nàng không hiểu chuyện không được Tuyên Hòa đế thích, cố tình chuyện nàng làm lại được Tuyên Hòa đế vừa lòng nàng mới có khả năng có đứa con thứ 2. Chính là có 2 đưa bé đến 1 lúc, hy vọng nàng may mắn 1 chút đến lúc đó có thể sinh một đứa con trai như vậy sau này có thể dựa vào.

Cũng không biết Lữ tần như thế nào may mắn, thị tẩm 2 lần liền có thai mà nàng theo Tuyên Hòa đế nhập cung, tuy không nói được độc sủng nhưng cũng là người thứ nhất, chính là… Cắn môi dưới, lần sau gặp mẹ đẻ phải hỏi một chút có thuốc điều dưỡng thân thể, cần phải nhanh chóng có thai. Chờ hậu cung có người mới đến liền sẽ không bình yên như bây giờ. Chỉ có địa vị của nàng ổn định, con gái về sau chỉ hôn liền dễ làm, con gái của vua không lo gả, con gái nàng điêu ngoa tùy hứng nhà chống pahir cung phụng như vậy bớt vài phần áy náy với con.

Lữ tần là con gái thừa tướng đã chết, đối với Tuyên Hòa đế có ơn gặp gỡ, sợ là lần này Lữ tần mắc kệ sinh con trai hay con gái vị trí Phi là không thể không có. Nàng thật ra muốn xem Lữ tần có phúc sinh Lục hoàng tử có hay không phúc nuôi lớn.

Tính toán một phen Lâm quý phi mơ màng ngủ rồi.

Tiêu Ngọc Tộ trở về Đômg cung có chút buồn rầu, người trong cung đều tưởng trưởng công chúa rời đi mới có tâm trạng như vậy. Triệu ma ma và Lý ma ma giúp Tiêu Ngịc Tộ rửa mặt chải đầu một lần, Lý ma ma nhỏ giọng nói, “Triệu tỷ, đêm nay ta chăm sóc Thái tử, tỷ về nghỉ ngơi một ngày đi.”

Triệu ma ma dừng tay, “Cũng được, ngày mai ta đi theo Thái tử, lúc đó muội nghỉ ngơi thật tốt.”

Lý ma ma nói, Triệu ma ma trải chăn đệm xong hành lễ với Thái tử rồi lui xuống, chỉ là khi trở lại phòng nhỏ của mình đóng cửa cẩn thận rồi Triệu ma ma mới chậm rãi thở dài mắt mang theo mấy phần lo lắng. Tiêu Ngọc Tộ ngồi trên giường nhìn 4 quyển sách nhỏ, “Lý ma ma thật sự không thể nói với tỷ tỷ sao?”

“Huệ ý hoàng hậu dặn chỉ đưa Thái tử.” Lý ma ma nhẹ nhàng giải thích, “Ngài dặn no tỳ đợi Thái tử biết chữ, mà khi ở riêng mới lấy ra đưa Thái tử xem.”

“Nhưng tỷ tỷ không phải người ngoài.” Tiêu Ngọc Tộ cầm đúng là sách Huệ ý hoàng hậu tự tay viết, trên sách viết từ ngữ dễ hiểu, càng không có nhiều chữ mới rõ vì chuẩn bị cho đứa trẻ. Mà nội dung là dạy bé cách cư xử trong cung. Chuyện này Tiêu Ngọc Tộ nói không phải 1 lần, thậm chí lần đầu tiên nhìn thấy quyển sách nhỏ bé liền muốn đưa cho chị xem. Chỉ là bị Lý ma ma ngăn cản. Lý ma ma thấy kiên trì trong mắt bé chỉ có thể cảm thán Huệ ý hoàng hậu liệu sự như thần. Trong lòng có không nỡ nhưng Huệ ý hoàng hậu lúc trước cứu cả nhà mình … “Thái tử nghĩ xem, Hoàng hậu là mẹ đẻ ngài cũng là mẹ đẻ của công chúa. Nàng viết sách cho ngài tự nhiên cũng viết cho công chúa.”

“A?” Tiêu Ngọc Tộ tuy thông minh nhưng chỉ là đứa trẻ nghe Lý ma ma nói vậy liền mở to mắt mà nhìn.

Lý ma ma hổ thẹn trong lòng nhưng lời nói vẫn nói ra, “Chính là công chúa cũng không cho ngài xem không phải sao?”

“tỷ tỷ cũng có … Còn không cho Tỉ nhi …” Tiêu Ngọc Tộ yên lặng hồi lâu mới nói, trên mặt là quá đau lòng.

Lý ma ma không đành lòng, Xương Bình công chúa đối với thái tử ra sao bà biết rõ ràng. Tuy có thể lý giải ý của Huệ ý hoàng hậu, nhưng có chút … “Ngài xem, Huệ ý hoàng hậu phân phó ngài không nói cho người khác, nhất định cũng phân phó công chúa. Công chúa từ nhỏ là đứa trẻ ngoan nghe lời.” Lý ma ma nói như vậy Tiêu Ngọc Tộ trong lòng mới dễ chịu hơn 1 chút. Nhưng chỉ xem sách không nói cuối cùng có cho chị xem không. Lý ma ma đem ánh nến điều chỉnh 1 chút nhìn thái tử nghiêm túc xem sách trong lòng thở dài.

Nghĩ đến khi Huệ ý hoàng hậu phân phó lại vực lại tinh thần. Ký thậy Huệ ý hoàng hậu viết không chỉ quyển sách này, chỉ ra tách ra các giai đoạn khác nhau làm nàng dựa theo đưa cho Thái tử.

Sách này chính là hiện tại, cũng là quyển mỏng nhất, kỳ thật mặt trên viết nội dung không nhiều, còn vẽ thêm hình làm trẻ em cũng có thể xem.

Lúc ấy bà hỏi Huệ Ý hoàng hậu có phải dấu trưởng công chúa không, Huệ Ý hoàng hậu nói với bà ký ức đến bây giờ bà thấy như vừa mới qua. Công chúa dù sao cũng là con gái biết quá nhiều chuyện không thật sự tốt. Lại nói thái tử có thể dựa vào công chúa lại không thể phó mặc tất cả. Công chúa trước sau gì cũng gả ra ngoài. Trước khi gả chồng công chúa có thể 1 lòng vì thái tử nhưng là sau khi gả chồng thì sao? Chẳng lẽ không vì chồng con mưu tính lợi ích sao? Đến lúc ấy Thái tử ỷ lại công chúa là hại chết Thái tử. Cho nên Thái tử phải trưởng thành, trở nên độc lập và mạnh mẽ. Đến lúc đó ngược lại thành bảo vệ công chúa để công chúa dựa vào. Những lời của Huệ ý hoàng hậu từng câu dạy dỗ bà, chỉ dựa vào tình cảm giữa 2 chị em cũng đủ để về sau Thái tử ưu đãi công chúa. Cũng nên làm Thái tử tự hiểu được liền tính người thân thiết nhất với mình cũng cần chính mình có bí mật riêng. Không thể nói Huệ ý hoàng hậu không suy nghĩ cho công chúa, đây chính là cắt đứt chị em bọn họ mâu thuẫn về sau. Vì trải con đường thuận lợi bình an cho công chúa. Nhưng càng nhiều là vì dạy Thái tử suy nghĩ, dạy thái tử làm một vị vua sáng suốt. Lý ma ma có chút đau lòng công chúa. Nhưng bà là vú nuôi của thái tử, so sanh với công chúa thì thiên vị thái tử hơn. Nếu như Thái tử và công chúa chỉ có một người được sống, người khác sẽ do dự, nhưng bà khẳng định không do dự chọn Thái tử. Đây cũng là lý do Huệ ý hoàng hậu giao việc này cho bà. Dù là Triệu ma ma đi theo Hoàng hậu hầu hạ bên Thái tử chỉ sợ cũng đối công chúa tình cảm sâu hơn.

Tiêu Nguyên Mẫn chỉ được nghỉ 1 ngày, ngày thứ 2 phải tiếp tục đi học, chỉ chuyển địa điểm từ Đông cung đến Thư phòng của Phượng Dương các mà thôi. Vương Quang Giám đầu tiên kiểm tra bài giao về cho Tiêu Nguyên Mẫn, lại chọn vài đoạn giao tiếp mới cười nói.

“Chữ của công chúa ngày càng đẹp.”

“Là công thầy dạy tốt.” Tiêu Nguyên Mẫn không biểu hiện đắc ý, “Xương Bình có mấy chỗ chưa hiểu muốn nhờ thầy giảng giải.”

Vương Quang Giám gật đầu, chờ Tiêu Nguyên Mẫn hỏi xong giải đáp từng câu 1, ông cũng không trực tiếp nói đáp án cho Tiêu Nguyên Mẫn mà chỉ dẫn để tự Tiêu Nguyên Mẫn suy nghĩ cẩn thận, rồi nói đáp án của nàng mới nói cho nàng suy nghĩ của ông. Quan trọng nhất là Vương Quang Giám cũng không cảm thấy mình là đúng nhất, sẽ cúng Tiêu Nguyên Mẫn thảo luận đem ý nghĩ của 2 người hòa hợp lại, có vài lần Hoàng đế đến còn lôi kéo ngài làm trọng tài. Tuyên Hòa đế đối với vấn đề 2 người thảo luận cảm thấy thật thú vị. Tuy suy nghĩ của Tiêu Nguyên Mẫn trẻ con nhưng rất mới lạ, tự hỏi cách thức không giống đại thần trong triêu, mà Vương Quang Giám lại là người thông minh sáng suốt hơn người, suy nghĩ nhanh nhạy, nên hoàng đế lấy một ít chuyện Triều đình hỏi 2 người. Vương Quang Giám ngày thường vẫn phải lên triều nên rất nhiều chuyện biết được nhưng không đưa ra kết luận. Ngược lại giải thích cho Tiêu Nguyên Mẫn, khi nàng hiểu rồi thông qua lời nói của nàng cùng hoàng đế thảo luận 1 phen, Tiêu Nguyên Mẫn ở cạnh nghe bọn họ thảo luận thu được lợi lớn nhất. Đặc biệt là hoàng đế và thầy luôn rất quan tâm bồi dưỡng nàng, luôn nói để nàng có thể hiểu, làm nàng tầm mắt và suy nghĩ thậm chi so với mấy hoàng tử còn cao hơn 1 bậc.

Bây giờ hoàng đế nói đúng là chuyện quy thần của nước Đạt Hề, vua Đạt Hề thua trận hướng Cẩn triều xưng thần, vì biểu đạt thành ý nước họ đặc biệt mang con cái tới bái triều. Trọng thần chia 2 phe một bên cảm thấy phải nghiêm trị họ, buộc hằng năm phải nộp cống, 1 bên thấy Cẩn triều nên thể hiện mình là nước lớn đối đãi với Đạt hề tử tế. Chỉ là 2 loại ý kiến giống ở chỗ phong vua Đạt Hề là quận vương, quốc giảm xuống quận, họ bậc hoàng đế xuống hàng vương.

“Con không hiểu chuyện triều đình, chỉ thấy bọn họ thua không cần cho họ cơ hội.” Nàng cau mày “Giống phụ hoàng dạy con chơi cờ có nói không cho đối thủ cơ hội thắng.” Hoàng đế thật sự đã có ý tưởng rồi, lần này chính là thử con gái, “Vậy Huyền Huyền bảo nên làm gì bây giờ?” Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Nguyên Mẫn như tự hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.