Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 1: Chương 1: Cơn mưa đầu mùa




“Thích khách Già Lam xuất quỷ nhập thần, ẩn thân giữa phố phường, giết người trong vô hình.

Chương 1: Cơn mưa đầu mùa

Trời vừa mới đổ một trận mưa, con đường lát đá ướt đẫm, tay buôn để bọn nhỏ ngồi xổm dưới mái hiên, chờ ma ma trong phủ ra nhận người. Hạ Hầu Liễm lẫn trong đám đó, thi thoảng cọ chân dưới đất, có thứ gì cưng cứng bên cạnh mắt cá chân, là một thanh dao găm, lúc hắn rời khỏi Đoàn thúc đã cho hắn để phòng thân.

Hắn rất đẹp, đặc biệt là cặp mắt kia cực kỳ giống mẹ hắn, tựa như chứa đầy những vì tinh tú lấp lánh rực rỡ. Dọc theo đường đi hay có tiểu nha đầu bắt chuyện, nhưng hắn lại làm lơ.

Trong mắt hắn, hắn khác hẳn với đám nha đầu này, các nàng tóc dài não ngắn, chỉ biết rằng bán cho Tạ phủ có thể ăn no mặc ấm, kẻ nào có tâm kế thì sẽ bò lên giường chủ tử. Hạ Hầu Liễm hắn lại không giống vậy, hắn là thích khách nhỏ tuổi nhất Thất Diệp Già Lam, hắn không phải làm nô bộc, hắn tới để giết người.

Hắn điềm nhiên suy nghĩ, ánh mắt đảo qua bốn phía. Sáng sớm ít người, ngõ nhỏ lạnh lẽo, có mấy người ăn xin ngồi xổm đầu ngõ, gật gà gật gù buồn ngủ.

Hạ Hầu Liễm nghĩ thầm, trong đám ăn xin đó chắc chắn có người của Già Lam, chờ hắn trà trộn vào Tạ phủ thành công, sẽ có người từ ngoài tường vứt vào một tờ giấy, nói cho hắn mục tiêu hành thích. Nói không chừng nửa đêm còn sẽ có người trèo vào cửa sổ, cho hắn biết nội ứng Già Lam ở đâu.

Tuy rằng hắn chưa từng tham gia bất kỳ cuộc ám sát nào của Già Lam, nhưng mỗi lần mẫu thân hắn kể chuyện ru ngủ đều nói như thế —— Thích khách Già Lam xuất quỷ nhập thần, ẩn thân giữa phố phường, giết người trong vô hình.

Hắn ở trên núi mười hai năm, luyện đao trong giáo, mấy lúc rảnh rỗi đi săn gà rừng bắt thỏ hoang, vất vả lắm mới có cơ hội xuống núi tham gia ám sát, Đoàn thúc nói nếu lần này thành công, Già Lam sẽ treo thẻ bài tên hắn lên, để hắn trở thành một thích khách chân chính. Tuy rằng hắn chưa từng tỉ thí với người khác, nhưng mẫu thân hắn là thích khách giỏi nhất Già Lam, hắn thân là con trai, chắc chắn cũng sẽ trở thành thích khách giỏi nhất.

Tay buôn tới kiểm kê số lượng đám trẻ, hắn rũ mắt, nín thở tập trung, ngoan ngoãn ngồi xổm.

Thích khách đều là như thế này, không được quá nổi bật.

Hai ma ma cùng với mấy nha hoàn mở cửa, sau đó bước ra khỏi ngưỡng cửa. Tay buôn nặn ra bộ mặt tươi cười, đon đả mời chào: “Tất cả đều ở đây, đám nhóc này tay chân lanh lợi, một đứa năm văn tiền, đây là giá hời nhất thành Kim Lăng đó.”

Ma ma đi đầu bảo bọn trẻ đứng lên, kiểm tra từng đứa trẻ, xác nhận không có đứa nào thiếu mắt thiếu mũi, cụt tay cụt chân, cũng không có dưa vẹo táo nứt, cò kè mặc cả với tay buôn một hồi, mới dẫn người vào Tạ phủ.

Tai Hạ Hầu Liễm rất thính, nghe thấy tay buôn ước chừng ngân lượng trong tay, xỉ vả: “Cái đồ nghèo kiết hủ lậu!”

Mấy ma ma với nha hoàn đều mặc áo bông cũ, chỉ có ma ma dẫn đầu được mặc tốt một chút, cổ tay đeo vòng bích ngọc, nữ nhân đi cuối cùng còn mặc chiếc áo có mảnh chắp vá.

“Này, nhóc con áo khoác xám kia, ngươi lại đây.” Thình lình nghe gọi, Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu, thấy ma ma đi đầu kia chỉ vào hắn.

Hạ Hầu Liễm đi qua, ma ma đẩy hắn cho nữ nhân mặc áo vá, nói: “Đứa nhỏ này nhìn rất thông minh, viện các ngươi đem về làm nô bộc, đừng bảo phu nhân bạc đãi tam thiếu gia.”

“Lưu ma ma, cho nô tỳ thêm một người nữa đi, lúc trước phu nhân lấy đi hai nha hoàn, trong viện chúng ta chỉ còn lại nô tỳ với một tiểu nha đầu, không đủ dùng.” Nữ nhân kia như một trái khổ qua, miệng thì giống viên hạch đào, nhăn nhúm bèo nhèo, hệt như bị ngâm trong nước.

Ma ma hừ lạnh một tiếng, nói: “Tam thiếu gia chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, sao phải đòi tận vài người hầu hạ? Chẳng lẽ phải gọi toàn bộ người trong phủ tới hầu y hay sao? Tạ phủ lớn như vậy, chỗ nào cũng cần người, giờ mua được mấy đứa nô bộc, cho các ngươi một người thì nên vui mừng mới phải, lại còn dám được đằng chân lên đằng đầu?”

“Không dám không dám, Lưu ma ma bớt giận, một đứa là đủ rồi.” Nữ nhân vội vàng khom người tạ lỗi, kéo tay Hạ Hầu Liễm rời đi.

Trên tay nữ nhân có rất nhiều vết chai, cọ cọ tay Hạ Hầu Liễm rất đau, nhưng Hạ Hầu Liễm đã quen, tay mẹ hắn cầm đao quanh năm suốt tháng, so ra còn thô ráp hơn bàn tay này.

“Sau này gọi ta là Lan cô cô, con tên là gì?”

“Hạ Hầu Liễm.” Hắn giả bộ ngoan ngoãn, nhút nhát sợ sệt trả lời.

“Liễm gì?”

“Liễm trong “Thế hoành lục dã thương mang ngoại, ảnh lạc hoành ba liễm diễm gian“.”

Lan cô cô kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Liễm: “Con còn biết làm thơ hả?”

Hạ Hầu Liễm cả kinh, hắn quên rằng trẻ con bị tay buôn bán đi toàn là gia cảnh nghèo khổ, đừng nói làm thơ, chữ viết còn chẳng biết được mấy chữ. Hắn vội vàng nói dối: “Con nghe người khác nói, chỉ biết mỗi câu này.”

Lan cô cô cười nói: “Thơ hay. Kinh Lan thiếu gia của chúng ta rất thích đọc sách, con học được vài câu, có thể khiến y vui. Con biết chữ không? Có từng đọc sách chưa? 《 Bách Gia Tính 》, 《 Thiên Tự Văn 》, đã từng đọc qua chưa?”

Nếu xuân cung đồ với đao phổ cũng tính là sách, “Có đọc một chút, chỉ biết mỗi tên mình thôi.”

Lan cô cô vỗ vỗ tay Hạ Hầu Liễm, ôn hòa cười nói: “Vậy cũng tốt rồi, cô cô ta chỉ có thể đếm được vài số thôi.”

Dọc theo đường đi gặp không ít tôi tớ nha hoàn, Lan cô cô đứng lại ở xa xa hành lễ, hoặc là đi đường vòng tránh họ. Nha hoàn tôi tớ đều làm như không thấy Lan cô cô, Hạ Hầu Liễm không khỏi bồi hồi trong lòng.

“Nghe nói ngày mai lão gia hồi phủ, đại phu nhân rất vui, chúng ta phải nhanh nhẹn hơn một chút, dọn dẹp phòng lão gia sạch sẽ.” Phía trước có hai nha đầu vừa đi vừa nói chuyện, Lan cô cô hành lễ, lướt qua các nàng.

“Vui cái gì, ta nghe nói lão gia đắc tội Nguỵ công công ở trong cung, giờ được thả ra, chúng ta phải cẩn thận, đừng bị liên luỵ.”

“Lão gia cũng thật là, hà tất phải đắc tội Ngụy công công chứ? Chẳng được cái gì cả.”

Âm thanh xa dần, Hạ Hầu Liễm cúi đầu đi tới, một nha hoàn mười ba mười bốn tuổi nghênh mặt, nói: “Cô cô! Nô tỳ tới đón người, ơ, sao lại nhận về một tên nhãi con thế?”

“Tới đây, Tiểu Liễm, gọi Liên Hương tỷ tỷ.” Lan cô cô nói.

“Liên Hương tỷ tỷ.” Hạ Hầu Liễm ngoan ngoãn chào hỏi.

Liên Hương liếc Hạ Hầu Liễm một cái, bất mãn nói: “Một tên nhãi con có thể giúp được gì? Chúng ta còn phải chăm sóc hắn nữa là. Đại phu nhân khinh người quá đáng, mỗi ngày vẩy nước quét nhà, giặt áo, làm cỏ đều cần người, bộ chúng ta biết thuật phân thân sao?”

Lan cô cô nắm tay Liên Hương, lắc đầu nói: “Bỏ đi bỏ đi, đừng nói nữa, ba người chúng ta hầu hạ thiếu gia là đủ rồi. Ôi, con ra đây làm gì? Sao lại để thiếu gia ở trong phòng một mình thế?”

“Không sao ạ, thiếu gia đang ngủ trưa.”

Lan cô cô không yên tâm, ba người bước nhanh hơn, đi về phía Thu Ngô viện. Hạ Hầu Liễm cảm thấy dường như bọn họ đi ngang qua cả tòa phủ đệ, xung quanh càng ngày càng rách nát, đi một nén nhang mới đến được cửa Thu Ngô viện. Còn chưa vào cửa, ba người nghe thấy tiếng đập vỡ nồi niêu xoong chảo bên trong, còn có tiếng một thiếu niên đang rống to.

“Trả sách lại đây! Trả lại cho ta!”

Lan cô cô và Liên Hương vọt vào trong, Hạ Hầu Liễm đi theo, sau đó thấy trong viện là một mớ hỗn độn, một thiếu niên choai choai bị mấy tên nô bộc đè trên mặt đất, mặt dính đầy cát, một tên mặt trắng to béo đứng bên cạnh, cái mũi lỗ tai đều giống như thịt viên, tròn trịa sáng láng. Từ lúc vào phủ tới giờ, Hạ Hầu Liễm thấy ai cũng gầy, hoá ra toàn bộ tinh hoa trong phủ đều dồn hết lên người tên béo này.

Thiếu niên Kim Lăng có thói quen tô son điểm phấn, tên mập kia cũng tự cho là mình thời thượng, cũng bôi son trét phấn, chỉ là có hơi lố, Hạ Hầu Liễm đứng cách hắn vài bước, mùi hương xộc vào mũi làm Hạ Hầu Liễm váng cả đầu.

“Cái gì mà trả cho ngươi? Sách này vốn dĩ chính là của ta, ta không cần, vứt nó đi thì cũng là của ta, ai cho phép tên cẩu tạp chủng nhà ngươi nhặt lên xem?” Tên béo cầm sách lên xé nát, hung tợn nói, “Cái bộ dạng nghèo túng như ngươi còn học đòi đọc sách? Làm sao, ngươi muốn thi khoa cử? Muốn làm quan à? Ngươi nằm mơ đi, con trai của tiện tì thì cả đời cũng chỉ có thể làm tiện tì của bổn đại gia!”

“Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Không được mắng mẹ ta! Không được mắng mẹ ta!” Thiếu niên yếu ớt giãy giụa, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, tròng mắt đều là tơ máu.

Liên Hương và Lan cô cô quỳ dưới đất dập đầu, khóc ròng nói: “Đại thiếu gia, tha cho tam thiếu gia đi, tha cho tam thiếu gia đi!”

“Cút qua một bên! Người đâu, mau lục soát cho ta, xem y còn giấu sách ta ở chỗ nào hay không? Lục soát cho kỹ, đem ra xé hết!”

Gia đinh ùa vào trong phòng, gần như xốc cả viện lên, giấy đi vệ sinh cũng xé hết, để lại một đống hổ lốn giữa sân. Sách thực sự không nhiều, có cả giấy vệ sinh, khó khăn lắm mới xếp được một chồng.

Tam thiếu gia ngơ ngẩn nhìn đống giấy vụn vương vãi đầy sân, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên béo kia, nói: “Nếu một ngày ta lên như diều gặp gió, ngươi tất chết không có chỗ...”

Lời còn chưa nói xong, một tên gia đinh đạp y ngã trên mặt đất, cười to nói: “Còn đòi lên như diều gặp gió? Mệnh tiện lăn lộn trong bùn, ai cũng không giúp được ngươi đâu!”

Hạ Hầu Liễm ngồi xổm ven tường, nhìn mà giận, bất giác sờ sờ con dao găm, song nghĩ lại, không được, thích khách không thể bại lộ. Hắn dời tay đi chỗ khác, lặng lẽ thu người thành một con chim cút.

Tên béo ngồi xổm trước mặt tam thiếu gia, nhặt một nắm giấy vụn trên mặt đất, tay trái nắm cằm y, nhét vụn giấy vào trong miệng. Tam thiếu gia giãy không được, gia đinh đè y rất chặt, nhìn bộ dạng y ho sặc sụa đều cười rộ lên. Lan cô cô và Liên Hương định xông lên, bị gia đinh khác ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tam thiếu gia đỏ mắt quỳ trên mặt đất.

“Tạ Kinh Lan, ngươi nghe đây, mẫu thân tiện nhân kia của ngươi lúc trước thừa dịp cha ta say mới bò lên giường của ông ấy, ngươi là một cẩu tạp chủng, còn vọng tưởng đọc sách làm quan? Chết tâm đi, mẹ ta giữ mặt mũi cho ngươi mới cho ngươi làm một thiếu gia, nếu ngươi không an phận, bổn thiếu gia cho ngươi với mụ nô tì già kia đi dọn nhà xí nhé.”

Tên béo rải giấy vụn lên đầu y, vụn giấy như bông tuyết rơi đầy đầu đầy cổ, một đám người cười to không ngừng, nghênh ngang mà đi.

Lan cô cô và Liên Hương đỡ Tạ Kinh Lan dậy, hai người phủi bụi trên người y, trong mắt toàn là nước mắt.

“Sao đại thiếu gia có thể khi dễ tam thiếu gia như vậy? Sách này là gã không cần nữa, tam thiếu gia chúng ta nhặt từ trong kho về, lại còn xé hết như thế.” Liên Hương căm giận bất bình, thấy Tạ Kinh Lan mím môi không nói gì, thần sắc dịu đi, “Thiếu gia... Hay là chúng ta đừng đọc nữa, ôi, không có giấy không có mực, giờ sách cũng chẳng còn, hay là thôi đi.”

Tạ Kinh Lan không để ý nàng, Lan cô cô cầm cây chổi tới định quét sạch sẽ. Tạ Kinh Lan ngăn bà lại, nói: “Đừng quét, gom nó vào phòng đi, con có thể dán lại.”

“Rách vậy rồi, lại còn lẫn lộn mấy cuốn, có thể dán lại sao?”

“Có thể, đưa cho con.”

“Đúng rồi, hôm nay nô tì dẫn Tiểu Liễm về này, hắn biết chữ, có thể giúp đỡ thiếu gia. Tiểu Liễm, con đâu rồi, mau qua đây thỉnh an thiếu gia.”

Hạ Hầu Liễm nghe vậy, vội vàng chạy tới, lật đật chào Tạ Kinh Lan một cái. Đi đến gần, Hạ Hầu Liễm mới thấy rõ diện mạo vị tiểu thiếu gia này. Tuy rằng mặt dính đầy bùn đất, song không che được dung mạo xinh đẹp của y, đuôi mắt như có nét bút đảo qua, hơi cong lên, hoạ ra đường nét phong lưu, chỉ là sắc mặt tái nhợt ốm yếu, bộ dạng không đủ cơm ăn.

Thì ra là một tên ẻo lả, chẳng trách lại không có sức phản kháng. Nam nhân Già Lam thân thể cường tráng, cởi quần áo ra đều là cơ bắp rắn rỏi. Hạ Hầu Liễm quanh năm ở trên núi, toàn thấy thiên chuy bách luyện, nam nhân lăn lê bò lết về từ chỗ chết, chưa từng gặp qua tiểu thiếu gia thân nhược thể kiều như vậy, lập tức trong lòng có hơi coi thường y.

Tạ Kinh Lan nhấc mắt lên đánh giá Hạ Hầu Liễm, thấy hắn tóc mai tán loạn, trên mặt không biết dính cái gì, vừa đen vừa hôi, như một con khỉ lăn lộn trong bùn, nhịn không được nhíu mày nói: “Cái thứ gì vậy? Con không cần, trả về đi.”

Hạ Hầu Liễm: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.