Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 13: Chương 13: Thất Nguyệt Bán




“Số phận đã định hắn và Tạ Kinh Lan đi trên hai con đường khác nhau, một đường hướng tới gấm hoa rực rỡ, một đường đi về phía không có ánh sáng.”

Chương 13: Thất Nguyệt Bán

Hạ Hầu Liễm trải qua cuộc sống của thiếu gia hết ăn no rồi ngủ, ngủ đủ lại ăn.

Đóng hết các cửa, mỗi viện chính là thế giới nhỏ một phương, đừng nói là Hạ Hầu Liễm bị thương, chỉ cần có Tạ Kinh Lan dung túng, Hạ Hầu Liễm tác oai tác quái thế nào cũng không ai dám quản. Vì vậy, khoảng thời gian dưỡng thương này, quả thực hắn còn giống thiếu gia hơn thiếu gia chân chính nữa.

Tạ Kinh Lan không thật sự mặc kệ chuyện có người muốn hại Tạ gia, y bảo Liên Hương nói chuyện này với quản gia, nhắc nhở ông chú ý cửa nẻo, rồi lại đóng cửa đọc sách, đoán chừng quản gia sẽ xử lý việc này, không cần đám tiểu hài bọn y bận tâm.

Gần nửa tháng trôi qua, vết thương đã kết vảy tương đối, Hạ Hầu Liễm lăn lộn trên giường cả ngày, thỉnh thoảng chạy đến phòng Tạ Kinh Lan quấy rầy y đọc sách. Tạ Kinh Lan ở Truy Nguyệt Lâu đã luyện được công phu tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, mặc kệ gió Đông Tây Nam Bắc vẫn giữ cho bản thân sừng sững bất động, mắt điếc tai ngơ đối với Hạ Hầu Liễm ầm ĩ.

Đôi khi cũng có phản ứng lại, Tạ Kinh Lan im lặng nghe cuộc sống trước kia của Hạ Hầu Liễm, âm thầm đổi đạo tặc và kẻ trộm trong miệng hắn thành thích khách, chắc chắn tám chín phần.

Cuộc sống của Hạ Hầu Liễm tuy mới lạ, nhưng lâu dần cũng bắt đầu nhàm chán.

Người đời đều tưởng Già Lam có lẽ là nơi tửu trì nhục lâm[1], đám thích khách ôm mỹ nữ uống rượu ngon hát hò cả đêm, trường đao từng dính máu người đặt trên những khóm hoa. Nhưng thật ra bọn họ sống trên một ngọn núi lớn có cái tên rất quê mùa, lão đại của Già Lam là một hòa thượng già sắp ngỏm đến nơi, trông coi một ngôi miếu cực kì rách nát. Già Lâu La mà kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật được cả núi ngưỡng mộ không ngừng lo lắng cho đứa con trai, còn phải mặt dày đến nhà hàng xóm xin cơm mượn nồi.

[1] Tửu trì nhục lâm: nơi sống sa đọa phóng khoáng.

Tất cả thích khách đều bị trúng một loại độc dược tên “Thất Nguyệt Bán”, mỗi năm uống thuốc giải một lần, nếu không vào ngày rằm tháng bảy sẽ phải chịu đủ dày vò mà chết. Mỗi năm vào thời điểm tuyết lớn phủ kín núi, đám thích khách tập trung trong ngôi miếu lụp xụp kia, tay bưng một chén trà nóng, nghe trụ trì niệm xong kinh văn còn thối còn dài hơn vải bó chân của bà lão, sau đó báo cáo số đầu người trong một năm qua của bản thân, rồi cầm phần thuốc giải cho năm sau của mình đựng trong bát sứ.

Gương mặt của những người này sẽ thay đổi qua từng năm, có người không về được núi lớn nữa, thi thể giống cá mặn thối rữa trong bùn. Không ai nhắc lại tên bọn họ, vị trí của bọn họ rất nhanh sẽ có thích khách khác thay thế. Hạ Hầu Liễm vẫn luôn cảm thấy mỗi lần trụ trì niệm kinh văn là đang siêu độ cho bọn họ, mặc dù lần nào hắn cũng nghe được một nửa thì đã ngủ mất rồi.

Bình thường mẹ không ở đó, một mình hắn như con khỉ hoang ở giữa rừng núi nhảy lên nhảy xuống, mặc dù có rất nhiều đồ chơi hoang dã, ví dụ như đạn phân chim, cây củ ấu gì đó, nhưng chỉ bất cẩn một chút là đụng phải thích khách khác ở trên núi, liền bị túm lại đánh cho một trận. Lớp da dày như đáy nồi của Hạ Hầu Liễm là do được tôi luyện từ đó.

Thích khách ở lại trên núi cũng không nhiều, trông coi quanh năm ở đó chỉ có lão lừa trọc kia. Nhưng lão bất tử đó chưa từng nói chuyện bình thường, chỉ biết lẩm bà lẩm bẩm niệm kinh. Có khi nghịch ngợm quá, bị Đoàn thúc xách đến dưới tượng phật trong miếu nghe lão niệm kinh, quả thực là khổ sở đến mức không muốn sống nữa, sống không bằng chết.

Đa phần thời gian là Hạ Hầu Liễm nằm ngây ngốc một mình ở trong rừng. Mỗi tổ chim trên cây trong núi đều từng bị hắn đào qua, mỗi dòng suối nhỏ đều bị hắn lội qua, sinh linh trong núi đều có chút linh tính, biết nhóc con này đáng sợ, nơi hắn đi qua căn bản không thấy chim thú gì xuất hiện cả.

Vì vậy núi non trùng điệp, thông reo cuồn cuộn bất tận, phòng nhỏ của thích khách không một bóng người, Hạ Hầu Liễm buồn ngủ rũ rượi ngồi ở dưới bậc thềm của Già Lam nghe lão lừa trọc huyên thuyên không ngừng nghỉ. Hắn đành phải nhớ lại chuyện mà Già Lâu La từng kể cho hắn, nhìn lại rừng núi mà nhắm mắt cũng có thể đến được, thời gian cứ trôi qua từng ngày.

Kể ra, Tạ Kinh Lan là người bạn đầu tiên của hắn.

“Ngươi ấy, sau này ngoại trừ kế thừa tay nghề của bọn họ, lang bạt trên giang hồ, thì không còn con đường khác có thể đi sao?” Tạ Kinh Lan hỏi.

“Đám người bọn ta từ khi sinh ra cả đời chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là đi theo tiền bối tung hoành giang hồ, hoặc là cả đời đợi ở trên núi, chết già nơi núi rừng.” Hạ Hầu Liễm bới than đỏ trong chậu than, nói, “Ta không muốn chôn vùi cả đời mình trên núi, cho nên chỉ đành theo người lớn học tay nghề.”

“Lão hòa thượng kia lợi hại như vậy sao? Có thể giam giữ nhiều người các ngươi như thế?”

Hạ Hầu Liễm không muốn hao tốn nước bọt giải thích về chuyện của “Thất Nguyệt Bán”, chỉ thở dài nói: “Ngay cả mẹ ta cũng không đánh lại ông ta đâu.”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chạm hoa, chiếu lên nửa người của Hạ Hầu Liễm, người hắn tựa như được điêu khắc rất nhiều hoa văn, nơi sáng nơi tối trùng trùng điệp điệp. Nửa bên mặt hắn ẩn trong bóng tối, đôi mắt cụp xuống, tay phải rảnh rỗi nghịch nghịch than đỏ.

Tạ Kinh Lan nghĩ, người không tim không phổi như hắn thì ra cũng có lúc chán nản.

“Thực ra ta rất ngưỡng mộ ngươi đấy, Kinh Lan thiếu gia.” Hạ Hầu Liễm khẽ nói, “Không phải trước kia ngươi hỏi ta tại sao lại muốn giúp ngươi à?”

Tạ Kinh Lan ngẩn ra.

“Ta đã định sẵn không có hi vọng gì rồi,“ Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một chút ý cười, “Nhưng mà ngươi có, đọc sách làm quan, tu thân tề gia bình thiên hạ, lưu danh nghìn năm, ca tụng muôn đời, thật tốt.”

Số phận đã định hắn và Tạ Kinh Lan đi trên hai con đường khác nhau, một đường hướng tới gấm hoa rực rỡ, một đường đi về phía không có ánh sáng.

Trong lòng Tạ Kinh Lan giống như bị mấy cây kim nhỏ đâm xuống, mơ hồ đau nhói.

Y mở miệng: “Ta... “

Y thật sự nghĩ như vậy sao?

Ban đầu đọc sách là vì muốn có một ngày Tạ gia cúi đầu quỳ dưới đất, hối hận không thôi. Sau này theo Đới Thánh Ngôn học tập, mới thay đổi ý niệm tồi tệ lúc đầu kia.

Chỉ là từ đầu đến cuối, đọng lại trong lòng y nhất cũng không phải là muôn nghìn chúng sinh khổ sở đầu đường xó chợ.

Bọn họ quá xa, quá nhiều rồi.

Mà lòng y rất nhỏ, đáy lòng gồ ghề, chỉ đủ để chứa đựng một vài thứ.

“Ta sẽ cứu ngươi, một ngày nào đó khi ta nắm giữ triều chính, sẽ là lúc ngươi thoát khỏi bể khổ. Dù lão đại của ngươi có mạnh hơn đi chăng nữa, cũng không địch lại được thiên quân vạn mã phải không.”

Tay đang gảy than đỏ của Hạ Hầu Liễm dừng lại, hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Lời này của ngươi giống như ta là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, khiến ngươi phải sử dụng quyền lực cả nước đến cướp hôn vậy.”

Tạ Kinh Lan vẫn đang thấp thỏm, y sợ Hạ Hầu Liễm cười nhạo mình không biết tự lượng sức, dù gì chuyện tương lai không biết thế nào, sao có thể nắm chắc năm ấy tháng ấy y sẽ đứng trên đỉnh nhân sinh chứ?

Cho dù y có nắm chắc, Hạ Hầu Liễm có thể đợi đến khi đó không?

Không ngờ rằng, Hạ Hầu Liễm chung quy vẫn là văn dốt võ dát, trong não chứa quá nhiều thoại bản và vở kịch vô vị về tài tử giai nhân, tướng quân công chúa, vừa mở miệng liền khiến Tạ Kinh Lan không còn lời nào để nói.

Tạ Kinh Lan liếc Hạ Hầu Liễm một cái, đoạn nói: “Vẻ ngoài của ngươi không tệ, không phí công gánh cái danh này đâu.”

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, đảo mắt đã đến đầu xuân. Hạ Hầu Liễm ở trong chậu giẫm lên y phục và tiết khố của Tạ Kinh Lan, hắn bó ống quần xắn tay áo, lộ ra tay và chân thon dài, giặt quần áo một hồi, tóc bị mồ hôi thấm ướt, bết dính trên má. Thiếu niên mười hai tuổi, thân thể rắn chắc, có loại sức sống tựa như ánh mặt trời.

Hắn không dám giẫm quá lâu, suy cho cùng nếu Tạ Kinh Lan biết hắn giặt y phục như vậy, nhất định sẽ tức đến chết đi sống lại mất. Tiểu tử Tạ Kinh Lan kia từ cái đêm “tiểu” ra quần thì không chịu giao quần áo cho Lan cô cô và Liên Hương giặt nữa. Dù sao Hạ Hầu Liễm cũng biết chuyện này, mà y lại không muốn tự giặt đồ nên dứt khoát ném y phục cho Hạ Hầu Liễm.

Vất vả lắm mới giặt xong, Hạ Hầu Liễm treo y phục lên dây phơi đồ, chỉnh trang lại bản thân, sau đó đến Tàng Thư Lâu đón Tạ Kinh Lan. Mấy hôm nay Đới Thánh Ngôn đi hồ Mạc Sầu nên Tạ Kinh Lan đến Tàng Thư Lâu xem sách. Tối hôm nay có hội chùa, Hạ Hầu Liễm mặt dày mày dạn quấy rầy Tạ Kinh Lan rất lâu mới khiến y đồng ý buổi tối sẽ cùng mình trốn ra ngoài đi ngắm hoa đăng.

Tạ Kinh Lan vùi đầu trên bàn gỗ lê, trước mặt chất một ngọn núi sách nhỏ, y mặc áo bông trắng ngà, càng khiến người mình giống như ngọc bích trắng, chỉ là thân thể hơi gầy yếu, đầy mùi bệnh tật, giống như hình nhân giấy được dán lên, gió thổi một cái là có thể bay đi đâu mất.

Hạ Hầu Liễm gọi một tiếng “Thiếu gia”, Tạ Kinh Lan ngẩng đầu nhanh chóng nhìn hắn, y quá mức dễ nhìn, tùy tiện liếc một cái cũng có chút cảm giác quyến rũ tâm hồn người khác. Hạ Hầu Liễm thầm tặc lưỡi trong lòng, đổi xưng hô khác: Kinh Lan đại tiểu thư.

Hạ Hầu Liễm giúp y thu dọn rương sách xong, đặt trên kệ sách, sau đó đưa trang phục hạ nhân cầm theo cho y thay. Đây không phải là lần đầu bọn hắn làm thế này, Hạ Hầu Liễm trời sinh có một luồng ma tính, ai dính phải hắn đều sẽ bị hắn dạy hư, bước lên con đường lệch lạc một đi không trở lại, ngay cả Liên Hương cũng từng bị hắn lén dẫn ra ngoài phủ một lần. Nhưng Liên Hương xuất phủ toàn đảo quanh trong cửa hàng son phấn, sau đó Hạ Hầu Liễm thề sẽ không đưa nàng ra ngoài nữa.

“Chỉ được chơi nửa canh giờ.” Tạ Kinh Lan dặn dò.

Hạ Hầu Liễm gật đầu như giã tỏi: “Được!”

Hai người đi đường tắt nhỏ, trèo qua hai bức tường, cuối cùng cũng ra ngoài phủ. Khi sắp ra khỏi hẻm, chợt nghe thấy một âm thanh âm dương quái khí ở phía sau: “Tam thiếu gia, ngươi định đâu vậy?”

Hai người nhất thời ngây dại, nửa người lạnh lẽo, chậm rì rì mà quay đầu lại, là Lưu ma ma với vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt híp lại, phát ra tia sáng lạnh lẽo.

“Bắt được các ngươi rồi, các ngươi cũng trắng trợn quá đấy, nếu không phải lão nô nhìn chằm chằm các ngươi thì phu nhân còn không biết lá gan của các ngươi lớn như vậy đâu.”

Hạ Hầu Liễm thầm hận không đề phòng gian tế Lưu ma ma này, bình thường Tạ Kinh Lan ở Tàng Thư Lâu đợi đến tối muộn, vị trí của Tàng Thư Lâu lại rất hẻo lánh, không có ai đi qua, bọn hắn vốn định giả bộ vẫn còn ở trong Tàng Thư Lâu đọc sách, thực ra thì hai người đã đi xem hoa đăng từ lâu rồi, không ngờ vẫn bị Lưu ma ma phát hiện.

Hạ Hầu Liễm tiến lên một bước, nói: “Đều do ta xúi giục thiếu gia lẻn ra khỏi phủ, muốn phạt thì phạt ta đi!”

“Hạ Hầu Liễm, ở đây không có chỗ ngươi nói chuyện!” Tạ Kinh Lan kéo cổ tay Hạ Hầu Liễm, nói, “Ma ma, không cần nói thêm gì nữa, phu nhân muốn phạt thì phạt đi.”

Lưu ma ma không buông tha cho ai hết, áp giải hai người cùng đến nhà chính. Trăng treo đầu liễu, tất cả đèn lồng đều được thắp lên, ánh sáng lờ mờ không che phủ được bóng tối âm u của xà nhà trụ gỗ, Tiêu thị và Tạ Bỉnh Phong ngồi ở trên ghế, bóng tối bao quanh khuôn mặt Tạ Bỉnh Phong, khiến cho gã có vẻ khó lường.

Tạ Kinh Lan vén vạt áo quỳ xuống đất, nghiêm chỉnh dập đầu một cái, nói: “Kinh Lan thỉnh tội với phụ thân.”

Tạ Bỉnh Phong hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Vi phụ cho rằng con là đứa trẻ hiền lành có thể yên tâm đọc sách, không ngờ cũng hồ nháo như vậy. Nói đi, con đang định đi đâu?”

“Ban đầu định dạo hội chùa.” Tạ Kinh Lan ngoan ngoãn, trên mặt viết đầy ôn lương cung kiệm nhượng[2], “Kinh Lan biết lỗi, mong phụ thân nghiêm khắc trách phạt, Kinh Lan nhất định không dám tái phạm.”

[2] Ôn lương cung kiệm nhượng: ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhượng.

Tạ Bỉnh Phong thấy y chủ động nhận lỗi, thái độ nhu thuận, nỗi tức giận vơi đi một nửa, gã nói: “Thôi, con còn nhỏ, cũng khó tránh khỏi ham chơi, quay về chăm chỉ đọc sách đi, vi phụ không tính toán nữa.”

Tạ Kinh Lan dập đầu một cái, đang định lui xuống thì Tiêu thị lại lên tiếng: “Khoan đã, lão gia, Kinh Lan của chúng ta vẫn luôn siêng năng ham học, ông quanh năm không ở nhà nên không biết, nhưng ta hiểu rõ nhất, đứa trẻ này chịu khó, thiếu điều treo tóc trên xà nhà, đâm kim vào chân nữa thôi, chưa từng nghe qua mấy chuyện như lén ra khỏi phủ đi dạo hội chùa, ta thấy chắc chắn là có người xúi giục dạy hư Kinh Lan của chúng ta rồi.”

Ánh mắt Tạ Bỉnh Phong chuyển sang người Hạ Hầu Liễm, có hơi tức giận nói: “Hạ Hầu Liễm, ngươi có gì muốn nói không?”

Ngay lúc Hạ Hầu Liễm muốn mở miệng, Tạ Kinh Lan giành đáp trước: “Phụ thân, mấy ngày trước quả thực Hạ Hầu Liễm từng nhắc đến chuyện hội chùa, có điều là chính nhi tử tự quyết định sẽ đi xem. Nhi tử ít giao du với bên ngoài, cho dù là vào ngày lễ, phu nhân thương xót nhi tử thân thể yếu ớt, để con ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, chưa từng cho con ra ngoài, bởi vậy trong lòng con vẫn luôn ngóng trông, nhưng ngại nói ra miệng, hôm nay nhất thời nghĩ sai nên dẫn Hạ Hầu Liễm lén ra ngoài. Con đã biết lỗi rồi, phụ thân cứ trách phạt, nhi tử không dám cãi lời. “

Tạ Bỉnh Phong nhìn Tiêu thị, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Mẫu thân con cũng là có ý tốt, nếu con muốn đi theo thì cứ nói thẳng là được, chung quy cũng không thể trói buộc con.”

Tiêu thị không ngờ rằng bị đánh ngược lại một cái, ả tức giận nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt sai khiến Lưu ma ma.

Lưu ma ma từ phía sau bước tới, vẻ mặt thần bí mà nói: “Lão gia, ngài vẫn còn chuyện chưa biết đâu.”

Tạ Bỉnh Phong nhìn mụ ra vẻ không vui mà bảo: “Có chuyện gì mau nói, trong nhà không được tỏ vẻ giả thần giả quỷ.”

Lưu ma ma vội trình: “Hạ Hầu Liễm này không chỉ xúi giục thiếu gia đi hội chùa, còn khuyến khích thiếu gia đến Vãn Hương Lâu nghe khúc nữa, không biết thưởng bao nhiêu bạc, thiếu gia vốn là người biết tiết kiệm, chỉ có tên Hạ Hầu Liễm này xài sạch tiền tiêu mỗi tháng. Nhưng mà mấy ngày trước ta giúp thiếu gia thu dọn giường nệm, thế mà phát hiện...”

Tạ Bỉnh Phong nén giận nói: “Phát hiện cái gì?”

Lưu ma ma giả vờ sợ hãi rụt rè nói: “Phát hiện một chiếc khăn tay, phía trên còn thêu 'quân tâm' gì đó, 'bàn thạch' gì đó, ôi, lão nô chưa từng đọc sách, cũng không biết viết chữ gì.”

“Chẳng lẽ là 'Quân tâm như bàn thạch, thiếp tâm như bồ thảo'*?” Tiêu thị che đôi môi đỏ tươi, trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, “Lão gia, ông xem tên Hạ Hầu Liễm này đi, quả nhiên là tai họa. Bản thân không học thứ tốt thì cũng thôi đi, còn kéo theo Kinh Lan đi lệch đường.”

*Lòng chàng như bàn thạch, tim thiếp như lá hương bồ.

“Các ngươi nói bậy! Ta chưa từng đến Vãn Hương Lâu gì đó, đều do các người bịa chuyện!” Hạ Hầu Liễm tức giận.

Lưu ma ma nói: “Lão gia không tin thì đến phòng Hạ Hầu Liễm lục soát xem còn dư tiền hay không, rồi soát người thiếu gia thử, chiếc khăn tay kia thiếu gia lúc nào cũng mang theo bên mình đó.”

“Phụ thân minh giám, chúng con chưa từng đến Vãn Hương Lâu. Phòng của con trước giờ chỉ do Hạ Hầu Liễm dọn dẹp, đã bao giờ để Lưu ma ma động tay qua chứ? Nô tì này ăn nói bậy bạ, vô cùng đáng hận, phụ thân có thể truyền người của Thu Ngô viện đến để hỏi, sẽ biết con không nói dối.”

Tạ Kinh Lan sốt ruột trong lòng, thầm nghĩ mọi chuyện không ổn. Tiêu phu nhân rõ ràng là nhằm vào Hạ Hầu Liễm, tiền hàng tháng của hắn đều tiêu sạch cho đồ ăn vặt rồi, nào còn dư lại chứ? Chiếc khăn tay kia tám đến chín phần đã bị Lưu ma ma không biết dùng cách gì đó giấu ở chỗ bọn y, nhất định không thể để bọn họ soát người.

Vãn Hương Lâu? Ngói nhà câu lan[3] bên bờ sông Tần Hoài ở Kim Lăng nhiều vô số kể, tại sao bọn họ lại cắn đúng vào Vãn Hương Lâu?

[3] Câu lan: nơi chuyên hát múa thời xưa.

Tiêu thị giương giọng: “Đương nhiên là phải hỏi, nhưng người cũng phải soát, người đâu, lục soát cho ta!”

Đám phụ nữ bên cạnh lập tức tiến lên giữ lấy Tạ Kinh Lan, tìm kiếm một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng không biết người nào đưa tay mò vào lớp trong của áo bông lôi ra một chiếc khăn tay đỏ thẫm. Người bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể thấy là từ trong ngực Tạ Kinh Lan lấy ra, cũng không biết chiếc khăn tay đó vốn được giấu ở lớp trong.

Tạ Kinh Lan và Hạ Hầu Liễm nhìn thấy chiếc khăn tay kia, sắc mặt tức thời trắng bệch.

Tiêu thị giả bộ đau lòng nói: “Các ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã nhiễm phải thói xấu đê tiện như vậy, sau này còn tệ đến mức nào? Hạ Hầu Liễm, Đới tiên sinh tán thưởng ngươi, giúp ngươi chuộc thân không nói, lão gia cũng cất nhắc giữ ngươi lại bên cạnh tam thiếu gia làm thư đồng, ngươi thì hay rồi, vậy mà không giúp thiếu gia học thứ tốt, rốt cuộc ngươi có tâm tư gì!”

Hạ Hầu Liễm trăm miệng cũng khó cãi, chỉ có thể ngồi dưới đó lo lắng suông.

Tạ Bỉnh Phong cầm lấy chiếc khăn tay đỏ thẫm kia, hương thơm phả vào mặt, suýt chút nữa hun gã hắt hơi, bên ngoài góc thêu câu thơ ngắn ngủi, đề tên “Liễu Hương Nô”, không nhìn thì không sao, vừa nhìn lập tức giận bốc khói.

Liễu Hương Nô là khuê danh của Liễu Cơ, người đầu bảng Vãn Hương Lâu, mắt nhìn của nàng rất cao, không dễ dàng xuống lầu, cho dù là Tạ Bỉnh Phong gã cũng phải tốn rất nhiều công sức, nghĩ ra vô số thơ hay lời đẹp mới giành được sự chú ý của mỹ nhân, trong túi gã cũng có một chiếc khăn tay như vậy, thêu cái tên giống hệt, chỉ có điều câu thơ là “Ta nguyện làm sao sáng như trăng, đêm đêm lấp lánh tỏa sáng ngời“.

Thì ra Liễu Cơ này có rất nhiều khăn tay giống nhau, mỗi người khách đều được cầm một chiếc sao?

Tạ Bỉnh Phong không biết là tức giận Tạ Kinh Lan tuổi còn nhỏ mà đã quyến luyến hoa nhai liễu hạng, là tức giận Liễu Cơ này không quan trọng ai cầm chiếc khăn tay, hay là tức giận hai cha con gã vậy mà vô tình cùng trêu đùa một kỹ nữ, gã cầm chén trà trên bàn ném vào người Tạ Kinh Lan, nước trà giội khắp người y, chén trà loảng xoảng vỡ tan trên mặt đất.

Khắp phòng lạnh ngắt như tờ, Tạ Bỉnh Phong ném khăn tay xuống đất, giận dữ quát: “Nhãi con, ngươi nhìn xem mình đã làm gì!? Sao ngươi lại có khăn tay của Liễu Cơ?”

Tạ Kinh Lan bị chén trà đập phải, nhưng vẫn dửng dưng như không, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, không đoán được tâm tình thế nào. Y nhặt chiếc khăn tay kia lên, xem xét trên dưới, rồi lại ném xuống đất nói: “Khăn tay này không phải của con.”

Hạ Hầu Liễm cũng lại gần xem thử, nhìn thấy Liễu Hương Nô ở góc khăn, thần sắc trở nên có hơi phức tạp.

Tiêu thị chỉnh búi tóc trên đầu, than thở: “Lão gia, lúc trước con cháu Tạ thị tề tụ trên sông Yên Ba, đông biết bao nhiêu, nhưng chỉ có thằng nhóc này được tiên sinh coi trọng. Ông còn bảo Tạ gia chúng ta cuối cùng cũng có một hạt giống tốt, chờ nó làm rạng rỡ tổ tông. Cuối cùng tuổi nhỏ, không chịu được người khác cám dỗ.” Nói xong, mụ liếc Hạ Hầu Liễm một cái rồi nói tiếp, “Chuyện này không thể để những bằng hữu tri giao kia của ông biết, bằng không người khác sẽ cười vào mặt đấy.”

Tính tình Tạ Bỉnh Phong trước giờ luôn coi da mặt còn quan trọng hơn tính mạng, dù cho bụng thối rữa cũng phải dùng lớp da vàng ngọc bọc lại, Tạ Kinh Lan được Đới Thánh Ngôn tán thưởng đã giúp gã có thêm chút mặt mũi, mấy tên văn nhân nhã khách kia đều cùng nhau khen ngợi “Hổ phụ sinh hổ tử”, “Dòng dõi thư hương, Tạ thị môn đình”, bề ngoài càng là làm giả mà ra thì càng phải coi trọng, gã mua danh chuộc tiếng quen rồi, càng không chấp nhận một chút lỗi lầm nào được.

Tức thì gã giận tím mặt, chỉ vào mũi Tạ Kinh Lan mắng: “Đồ bại hoại gia phong, thứ bẩn thỉu này cũng đã soát được từ trong y phục của ngươi ra rồi, ngươi còn dám ngụy biện! Không phải của ngươi thì là thư đồng tốt của ngươi! Ta sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi để ngươi làm ra chuyện thấp hèn như vậy sao?”

Tiêu thị nhìn Tạ Kinh Lan mặt không biến sắc, dáng vẻ kiên định, trong lòng không khỏi chán ghét, mụ thêm mắm dặm muối nói: “Gà nào đẻ trứng ấy, thứ đẻ trứng không đứng đắn, thì trứng này còn có thể tốt à?”

Tạ Kinh Lan đột ngột ngẩng đầu lên trừng Tiêu thị.

Tạ Bỉnh Phong ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt gượng gạo, gã nói: “Đang yên đang lành nhắc đến mẹ thằng bé làm gì?”

“Sao thế, còn không được nói à? Chính ông khi đó uống rượu say, ma theo quỷ ám, không chỉ sinh ra thứ bại hoại đê tiện tác phong bất chính này, còn bị giáng liền ba cấp, tiền đồ xán lạn cứ như vậy mà mất.” Tiêu thị cười lạnh, “Tự mình tạo nghiệt tự mình gánh.”

Tạ Bỉnh Phong mất kiên nhẫn nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng nhắc đến tiện phụ kia nữa.” Lời vừa nói ra miệng mới nghĩ đến Tạ Kinh Lan còn ở đây, gã chột dạ liếc y một cái, thấy y rũ đầu không có phản ứng gì, đường nét quai hàm tái nhợt mơ hồ cực kỳ giống mẫu thân y, gã đè xuống hổ thẹn vừa mới dâng lên, cảm giác phiền chán trong lòng như dây leo tủa ra, đành nhắm mắt lại nói, “Bỏ đi bỏ đi, Tạ Kinh Lan, con đến từ đường quỳ nghiêm túc hối lỗi, sau này cấm túc ở trong viện, ngoại trừ đi học lớp của Đới tiên sinh thì không được đi đâu cả. Về phần Hạ Hầu Liễm, Tạ phủ ta nhận không nổi Phật lớn như ngươi, đợi Đới tiên sinh trở về thì để ông ấy đón ngươi đi đi!”

Hạ Hầu Liễm cuối cùng không nhịn nổi nữa, tức giận nói: “Người cũng đã mất rồi, các người chua ngoa như vậy, uổng công là dòng dõi thế gia!”

Tạ Bỉnh Phong nổi nóng: “Tiểu tử thối, ở đây nào có chỗ cho ngươi nói chuyện!”

Hạ Hầu Liễm âm thầm nhổ một ngụm nước bọt, hắn nhìn Tạ Kinh Lan, Hạ Hầu Liễm quỳ ở phía sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của y.

Tạ Kinh Lan đang cúi đầu, khuôn mặt nhợt nhạt khuất trong bóng tối, thần sắc khó lường.

Y nghe thấy gia nô tứ phía khe khẽ thì thầm, như loại côn trùng nào đó kéo theo đôi cánh mỏng bò qua bàn, liên tục xì xào. Hoa nến trên bàn tách một tiếng, bóng nến dưới đất lay động theo. Ngoài tường có phu canh đang gõ kẻng, từng tiếng từng tiếng, tựa như như đánh vào đáy lòng khiến y đau âm ỉ.

Bỗng nhiên y lên tiếng, mặc dù âm thanh không lớn nhưng những người ở đây đều nghe rất rõ ràng.

“Chiếc khăn tay này không phải của con.”

“Ồ? Vậy ý ngươi là của Hạ Hầu Liễm?” Môi đỏ của Tiêu thị nhếch lên, mụ nở nụ cười mỉa mai.

Tạ Kinh Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, y nhìn thẳng vào Tiêu thị, đôi mắt đó vô cùng âm u, Tiêu thị khẽ giật mình, dường như thứ mình nhìn thấy là một con yêu ma mới đúng.

“Nếu ta đoán không nhầm, chủ nhân của nó có lẽ là con trai của bà, Tạ Kinh Đào phải không.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tựa chương Thất Nguyệt Bán có nghĩa là rằm tháng bảy, cũng là tên loại độc khống chế thích khách của Thất Diệp Già Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.