Độc Dược Đinh Hương

Chương 2: Chương 2: Đường sênh




Bạn có từng nghĩ trên đời này người giống người không. Có lẽ bạn không tin nhưng mà thật đấy cô gái ấy rất giống tựa như bản sao vậy cử chỉ, hành động và cả thối quen đề y hệt có khi còn tưởng lầm là cùng một người nữa đấy

Và người đó đang sống và làm việc tại ' kinh đô ánh sáng ' Paris, Pháp. Ở một bệnh viện lớn trong thành phố là nơi trung tâm cũng là bệnh viện nổi tiếng nhất tại đây

Người đó nổi tiếng vì độ tài ba của mình. Học chuyên ngành ba năm là đã ra trường, vừa nộp hồ sơ là đã trúng tuyển. Hiện tại đang đảm nhiệm với chức vị phó trưởng khoa ngoại

“ Bác sĩ Đường “

“ Chào bác sĩ Đường “...

Nàng thiếu nữ với bộ blouse trắng, mái tóc được búi gọn ở phía sau. Đôi mắt xanh nhạt của bầu trời đẹp đẽ, đôi môi đỏ mộng nụ cười rạng rỡ và cuốn hút. Bộ đồ xanh lá tượng trưng cho các bác sĩ khoa ngoại, họ dường như sống và sinh hoạt ở đây ở bệnh viện đây chính là nhà

Một y tá chạy đến trên tay cầm cuốn sổ bệnh án vừa đi vừa nói

“ Bác sĩ Đường, bệnh nhân phòng 204 lại gây chuyện nữa rồi. Anh ta nói chỉ muốn cô khám nhất quyết không cho ai đụng vào “

“ Tiêm cho hắn một liều thuốc an thần đi rồi gọi người thân đón hắn về “

“ Vâng “

Cô y tá nhận lệnh rồi rẽ đi theo hướng khác. Không bao lâu thì lại có một nữ y tá xuất hiện

“ Bác sĩ, bệnh nhân đã được đưa vào phòng khẩu thuật rồi “

“ Được, tôi đến ngay “

Vào phòng khẩu thuật, cô được trang bị kĩ càng để tránh vi khuẩn, nhìn nhau và không nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu. Ánh đền của phòng cấp cứu hiện lên

Bắt đầu tiến hành khẩu thuật

Cuộc khẩu thuật kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ. Cuối cùng đèn cũng tắt, người phụ nữ bước ra tháo đi lớp khẩu trang. Người nhà bệnh nhân ào ạt chạy đến hỏi

“ Bác sĩ, anh ấy sao rồi “

“ Ca khẩu thuật rất thành công, chỉ có điều cần ở lại một thời gian để tiện theo dõi “

“ Tạ ơn chúa, cảm ơn bác sĩ “

Người nhà bệnh nhân khi nghe cô nói thế thì các người nhẹ hẳn đi, Vui mừng mà rơi lệ

Chuyện cần thông báo cô đã thông báo xong giờ chỉ cần viết bản báo cáo là cô có thể nghỉ ngơi rồi

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ngay lập tức vào bàn làm việc, viết bản báo cáo vừa nhẫn Enter một cái là bạn người bạn thân của cô đã chạy ào vào khóc như mưa

“ Sênh Sênh à, cậu định nghỉ việc sao?”

“ Đồ ngốc không phải là nghỉ việc mà là nghỉ ngơi “

Cô gái này là bạn của Đường Sênh, tên là Tô Ngọc Vân dáng người nhỏ nhắn năng động là bác sĩ của khoa mạch

“ Dù gì cũng là nghỉ mà, cậu có thể nào làm thêm vài ngày đợi tớ được không?”

“ Không được “

Đường Sênh không chần chừ mà từ chối ngày lần trước cũng như thế đến lúc cả hai cùng nghỉ thì y như rằng tai họa đến nào là khủng bố, nào là thủ tướng tới khám… mãi cho đến tết thì đã sang năm. Bây giờ cô thà nghỉ trước còn hơn phải đợi cô bạn này

“ Sênh Sênh “

Tô Ngọc Vân ra sức năn nỉ nhưng bất thành, hờn dỗi mà rời đi trả lại thời gian yên tĩnh bình yên của cô rồi

Ngã lưng ra sau, suy nghĩ xem nên đi đâu thì bị một tiếng gọi quen thuộc phá hết tất cả

“ Bác sĩ Đường “

Đường Sênh tức giận đi ra ngoài

“ Có chuyện gì?”

Trước mặt cô là nữ y tá, cô ta nhìn cô cười tươi như hoa, nhìn xuống thì là hai tiểu bánh bao giả vờ núp ở phía sau

Bạn chúng không ai khác chính là Sở Bắc Thần và Sở Noãn Tâm

“ Mama “

Hai đứa đồng thanh gọi

Ủa, dụ gì vậy tôi còn chưa có chồng mà

Đường Sênh đờ người ra. Ở đâu ra đám nhóc này vậy còn gọi cô là mama nữa chứ. Dụ gì đang xảy ra vậy nè……

Để cho mọi người khỏi thắc mắc thì Đường Sênh chính là Ninh Hinh á nha, do mất trí nhớ nên hiện tại cô như người xa lạ vậy á. Có chút ngược ở vài chương đầu nhưng mà dần sẽ ngọt ngào như tắm trong biển kẹo vậy

Mọi người nhớ ủng hộ mình nha. Yêu các đọc giả nhiều ❤❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.