Dục Hòa Cấm

Chương 4: Chương 4: Ác mộng bắt đầu




Sau một ngày bận rộn, Diệp Hinh trở về ngôi nhà mới. Cô kiệt sức nằm bất động trên sô pha, một lúc sau, cô chậm chạm lấy điện thoại di động trong túi ra.

“Chào chị Lâm, vâng, là tôi... à, không có gì to tát. Hôm nay chủ nhà đã tặng tôi một phong bì đỏ và một món quà. Nó đắt quá. Tôi muốn gửi lại... A? Không thể trả lại? Tại sao... phong tục... vậy à, được rồi. “

Cúp điện thoại, đuôi mắt lười biếng quét qua chiếc hộp gấm đỏ trên bàn trà. Cô thở dài vẫn cảm thấy có gì không đúng. Cô chỉ ngủ một đêm trên chiếc chăn cưới mà nhận được những món quà đắt tiền và phong bì đỏ, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Quên đi, cất trước đã, chờ chủ nhân tới bàn bạc việc trả lại.

Duỗi thẳng người, Diệp Hinh bước vào phòng lấy đồ ngủ, sau đó cầm lấy chiếc váy đã cởi trên giường sáng nay ném vào máy giặt để giặt.

Quái lạ, tại sao váy có vẻ có mùi?

Khi cô ngửi sát vào nó, có một mùi khó tả, giống như mùi xạ hương nhưng cũng không giống.

“Không phải, nước giặt mình dùng là có mùi hoa oải hương. Sao lại có mùi lạ như vậy?”

Nói mới nhớ, chăn ga gối đệm ngày hôm qua hình như có mùi như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua cô vô tình để trên giường sao?

“Mùi này lưu lại cũng quá lâu đi? Hơn 10 giờ trôi qua vẫn còn sót lại.”

Lẩm bẩm vài câu, cô xách váy đi ra ban công, cho vào máy giặt rồi bước nhanh vào phòng tắm.

“Huh— “ Một cơn gió thổi tung tấm rèm che ban công.

“Dip—” Máy giặt quay.

Ba mươi phút sau, Diệp Hinh bước ra khỏi phòng tắm, đến phòng khách nghe thấy tiếng máy giặt quay, cô lau tóc.

“Mình đã bật máy giặt trước khi tắm?” Diệp Hinh cau mày, cô đi dép lê bước ra ban công.

“Ton ~ Ton ~ Ton ~” Có tiếng nước, máy giặt đang hoạt động.

Cô nhìn chằm chằm vào máy giặt thật lâu, vò đầu bứt tai: “Mình già rồi, trí nhớ ngày càng kém? “

Cô tự hỏi, xoay người vừa muốn trở lại, một” người “mơ hồ đột nhiên xuất hiện trên khung cửa sổ trong suốt kiểu Pháp, và “người đó” đang đứng sau lưng cô, vươn ra một đôi bàn tay nhợt nhạt ôm lấy eo cô một cách thân mật từ phía sau.

“A-- “ Cô hét lên.

Khi quay lại nhìn chăm chú vào ô cửa kính trong suốt một lần nữa, “người đó” đã biến mất.

Tim cô đập mạnh đến nỗi chân không thể ngừng mềm đi, cô gần như không đứng dậy được cho đến khi một tay chống lên cửa kính trong suốt từ trần đến sàn dần đứng dậy.

“Ảo giác, Diệp Hinh, là ảo giác.”

Giữ chặt cửa kính, cô trở lại phòng khách với vẻ mặt sợ hãi, muốn đóng cửa sổ sát đất lại nhưng không dám. Cô lê đôi chân sợ đến mềm nhũn về phòng rồi chui vào ổ chăn.

Mặc dù tự nhủ đó chỉ là ảo giác nhưng cơ thể vì sợ hãi vẫn mà vẫn còn đang run rẩy. Nằm trong ổ chăn cô cắn chặt môi dưới, không ngừng tự nhủ trong lòng rằng tất cả những gì cô vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Cứ như vậy thời gian trôi qua từng chút từng chút, rất lâu sau, thân thể cô mới từ từ thả lỏng, tinh thần căng thẳng cũng được nhẹ nhàng, lúc sau mê man chìm vào giấc ngủ.

Trước khi đi ngủ, trước mặt cô dường như có một lỗ đen, một lỗ đen xoay tròn, cô rơi vào trong lỗ đen và choáng váng trong vòng quay liên tục.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa--

“Tiện nhân, sao ngươi dám bỏ thuốc vào nước!”

Một tiếng rống tức giận khiến cô đột nhiên hoàn hồn. Diệp Hinh nhìn về phía phát ra tiếng nói, trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi để tóc hoa râm, gương mặt tinh xảo, mặc y phục cổ đại bằng vải bố thô màu nâu. Người đàn ông đó trừng mắt nhìn cô với đôi mắt đỏ sậm.

Mà nơi cô ở không còn là căn phòng hiện đại trước khi đi ngủ mà là một căn nhà ngói tồi tàn, nghèo nàn.

“Tôi, tại sao tôi lại ở đây?”

Cô kinh ngạc giơ tay lên, phát hiện ra đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của mình đã trở nên thô ráp và xấu xí.

Cô choáng váng.

Lời tác giả: Chương tiếp theo vào truyện đầu tiên, bố chồng VS con dâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.