Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 4: Chương 4: Tôi không thích ai ngồi ăn với tôi kể cả cô




Khi cô đã ngừng khóc dì Phương đã sắp xếp cho cô ngủ chung phòng với người giúp việc. Giờ này họ đã ngủ hết rồi nên trong phòng rất yên lặng, nhưng cô lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.

Lúc này trên phòng của Hứa Cảnh Sâm, khi vừa đuổi cô đi xong anh nằm xuống giường, trên giường còn hơi ấm và mùi của cô, anh định kêu người lên dọn dẹp nhưng, khi anh nằm lâu một tí thì anh ngửi được mùi này rất dễ chịu. Ngay lập tức anh rơi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, “Cốc...Cốc...Cốc..” dì Phương đứng trước của phòng anh gõ cửa để đem trà chanh vào để giúp anh giải rượu.

“Vào đi“. Lúc này anh đang thắt cà vạt để chuẩn bị đến công ty.

Dì Phương bước vào nói:“Tôi đem trà lên cho cậu giải rượu.” Anh chỉ ừ một cái rồi chỉ lên bàn, dì Phương hiểu ý của anh đặt ly trà lên bàn định bước ra khỏi phòng thì nhớ cái gì đó quay lại nói:“Cậu chủ à, có thể cho tôi nói một điều được không?.”

Anh không nói gì nhưng bà biết anh đã đồng ý, bà nói tiếp:“Vậy phu nhân có thể ngủ ở đâu.”

Anh đang đeo đồng hồ, nghe được câu hỏi đó, dừng dộng tác lại rồi nói:“ Cứ để cho cô ta ngủ ở phòng khách, còn nữa sắp xếp việc để cô ta làm thức ăn cho tôi đi.”

Anh nói xong thì nhanh chóng bước vào nhà tắm, bà nghe vậy lắc đầu thở dài một cái rồi lui ra không quên đóng cửa lại.

Dưới nhà, cô đang vệ sinh cá nhân định ra ngoài ăn sáng, thì dì Phương nói cho cô nghe những gì anh lúc nãy trên lầu nói với dì.

Cô nhanh chóng, chạy ra nhà bếp lúc này anh vẫn chưa xuống. Cô chưa mua thức ăn hay chuẩn bị gì, nên cô lục tủ lạnh thì thấy một ít cà rốt, cô quyết định nấu cháo cà rốt cho anh.

Lúc Hứa Cảnh Sâm xuống dưới lầu, mùi thức ăn lan tỏa khắc nhà dưới, khi ngửi thấy mùi thức ăn anh thấy bụng mình có chút đói.

Anh rất ít ăn sáng vì không muốn ngồi trên bàn ăn chỉ có một mình. Hôm nay là lần đầu tiên anh có cảm giác đói, với lại hôm qua anh ngủ rất ngon, anh thường mất ngủ nên phải nhờ rượu mới có thể ngủ.

Khi anh bước xuống tới bếp, cô đã múc hai bát cháo để trên bàn. Thấy anh bước tới cô cười với anh một cái, đẩy tô cháo tới trước mặt anh cô nói:“Anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”

Anh nhíu mày, cuối đầu xuống múc một muỗng cháo bỏ vào miệng. “Cũng được” anh lạnh lùng đáp cho có lệ.

Cô có chút hơi buồn nhưng mặc kệ vì giờ cô rất đói, hôm qua cô chưa bỏ gì vào bụng cả.

Khi thấy cô ngồi xuống, anh liếc mắt nói” Đứng lên”, cô giật mình, bộ anh không cho cô ăn luôn sao, trong khi còn đang suy nghĩ anh nói thẳng ra:“ Tôi không thích ai ngồi ăn với tôi kể cả cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.