Dược Sư Của Tinh Tế

Chương 4: Chương 4: Bát quái




Edit by Thanh tỷ

Đường Tĩnh Nam hai tay chắp sau lưng đứng ở bên cửa sổ, im lặng không lên tiếng. Chẳng bao lâu nữa là đến đại thọ 60 tuổi, nhưng thoạt nhìn thì ông cũng chỉ hơn 40 mà thôi.

Quản gia cung kính gập thắt lưng đứng ở một bên, tuy gia chủ đưa lưng về phía ông ta, nhưng ông ta cũng không dám thở mạnh một tiếng, lẳng lặng chờ gia chủ phân phó.

“Lão Bát thật nói như vậy?”

Quản gia lập tức cung kính nói: “Thuộc hạ không dám lừa gạt gia chủ, xác thực là chính miệng Bát tiểu thư đã nói lời này.”

Đường Tĩnh Nam nghiền ngẫm lặp lại lời Đường Hân nói: “Lưu lại ở nhà kiểm tra gien và đẳng cấp là có thể tuyển ra gia chủ. Chỉ cần gánh chịu được sự trả thù của lão Thập là có thể cướp đi người lão Thập nhìn trúng. Quản gia, nghe những lời này mà xem, đứa nhỏ này không tệ.”

Quản gia cười nói: “Bát tiểu thư là con gái của gia chủ, tự nhiên thông tuệ hơn người.”

“Chuyện này với thông tuệ hay không thông tuệ có quan hệ gì, khảo nghiệm là can đảm.” Đường Tĩnh Nam bước đến sau bàn làm việc ngồi xuống: “Lão Thập trở thành gia chủ đời tiếp theo là kết quả mọi người hy vọng, nhưng lão Bát khăng khăng không chịu thua. Ha ha, can đảm này thật giống ta lúc còn trẻ.”

Đường Tĩnh Nam không khỏi nhớ tới những năm tháng ông ta rời nhà liều mạng: “Trong đám người đồng lứa năm đó, nhân tài cũng không ít. Lúc đó bất kể là vũ lực hay tài nguyên ta đều xếp ở vị trí giữa. Nhưng ông nhìn mà xem, ba cái tên đứng đầu mà mọi người cho là tốt đều bị ta giẫm ở dưới chân. Tựa như lão Bát nói, trò chơi này cũng không phải là người nào gien tốt, đẳng cấp cao thì người đó có thể cười đến cuối cùng.”

Quản gia chần chờ một chút: “Bát tiểu thư hiện nay chỉ có cấp 2, lúc gia chủ rời nhà đã là võ giả cấp 4.”

Đường Tĩnh Nam cười nhạt: “Nếu như nhát gan thì trò chơi còn chưa bắt đầu cũng đã kết thúc rồi. E ngại Lão Thập, ngay cả người mình nhìn trúng cũng không dám đoạt, về sau còn cùng lão Thập cạnh tranh vị trí gia chủ làm gì? Đến cũng chỉ là đi góp nhân số. Có lòng cạnh tranh, luôn luôn có cơ hội nghịch tập.”

Trong lòng quản gia nhảy dựng, đây là dung túng nguyện vọng của Bát tiểu thư? Chẳng lẽ gia chủ cũng không nghĩ để cho Thập thiếu gia kế vị?

“Thập thiếu gia là gien cấp A hiếm thấy, Bát tiểu thư muốn thượng vị, sợ là không dễ dàng.”

Ai ngờ, Đường Tĩnh Nam cười to: “Đó là đương nhiên, mấy đời Đường gia mới xuất hiện một nhân tài cấp A. Mỗi khi có cấp A, đệ tử cấp A đó nhất định sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp, không có ngoại lệ. Trí tuệ và vận khí có thể ở một mức độ nào đó xoay chuyển vận thế, nhưng trước thực lực tuyệt đối, cuối cùng cũng chỉ là cửa ngách. Lão Bát tranh không nổi với lão Thập là chuyện rất bình thường. Thế nhưng con gái của Đường Tĩnh Nam ta, có thể tranh giành thất bại, nhưng tuyệt không thể ngay cả tâm tư cướp đoạt cũng không có! Trước đây, ta ngược lại đã xem nhẹ mà bỏ quên lão Bát, không nhìn ra nó rất có chí khí.”

Trong mắt Đường Tĩnh Nam lóe lên một tia tinh quang: “Lão Thập cũng mười tám tuổi rồi, làm việc lại không ra đâu vào đâu. Ỷ vào bản thân mình có gien cấp A mà tùy ý làm bậy, ngoại trừ võ lực ra, tâm cơ tính toán, mạng lưới giao thiệp, một cái cũng không bằng người khác.”

Quản gia cười nói: “Thập thiếu gia tư chất hơn người, dùng vũ lực là có thể giải quyết sự tình, tự nhiên không cần phải hao tâm nghĩ cách tính toán người khác.”

Đường Tĩnh Nam lắc đầu: “Nếu như tương lai Đường gia thật muốn giao phó vào trong tay nó, bằng vào cái dạng hiện tại thì không thể làm được, còn phải tôi luyện.”

Suy nghĩ một hồi, ông phân phó quản gia: “Lão Bát vẫn chưa chọn tài nguyên đúng không? Quản gia, ông đi một chuyến, nâng điểm tín dụng của lão Bát lên tám vạn.”

Quản gia hơi sửng sốt, sau đó cẩn thận hỏi lại: “Vậy chuyện của hộ vệ kia...?”

Đường Tĩnh Nam khoát khoát tay, hoàn toàn không thèm để ý: “Chẳng qua chỉ là một hộ vệ gien cấp B, trong nhà còn có vài cái. Lão Bát muốn thì cho nó, không cần xen vào nữa. Về sau ta sẽ cho lão Thập cái tốt hơn.”

Quản gia do dự: “Như vậy có thể làm tổn hại đến mặt mũi của Thập thiếu gia không?”

Đường Tĩnh Nam nhìn quản gia một cái thật sâu: “Mặt mũi thì tự mình kiếm lại. Lão Thập cũng nên nếm thử tư vị của sự thất bại.”

“Tôi hiểu rồi.” Nói xong, quản gia cung kính rời.

Đến khi trong phòng không còn một bóng người, Đường Tĩnh Nam mới lẩm bẩm: “Thời gian trước đây lão Thập trôi qua quá vừa lòng mãn ý. Hiện tại có cái đinh trong mắt, cũng nên tiến bộ một chút.”

Sau khi Đường Ninh Nhất tức giận tông cửa rời đi, một mình Đường Hân ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng lại có một vị khách ngoài ý muốn đến thăm.

“Cửu muội?” Đường Hân lên tiếng chào hỏi: “Sao muội lại tới đây?”

Đường Tịnh vào nhà, nhìn hai bên một chút, xác định trong phòng không có những người khác, nhẹ nhàng đóng cửa lại như kẻ gian, sau đó chạy đến bên cạnh Đường Hân, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ không muốn sống nữa à? Người của Thập đệ tỷ cũng dám đoạt?”

Lúc vừa mới nghe được tin tức này, cô còn tưởng rằng là tin vịt. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, cả người cô đều sợ choáng váng, chạy vội qua đây.

“Không phải chỉ là một đứa nhỏ bị chiều hư thôi sao, đoạt cũng đoạt rồi.” Đường Hân không để bụng nói. Vốn cho rằng Đường Ninh Nhất phát hiện bí mật của Nghiêm Hạo cho nên không phải anh ta không được, ai ngờ thật sự là nhìn mặt mà điều động nội bộ. Coi cậu ta là đối thủ, Đường Hân cảm giác đẳng cấp của mình sẽ bị kéo thấp xuống.

Đường Tịnh khiếp sợ, không nghĩ tới sau khi Bát tỷ đoạt người còn có thể thoải mái như thế, một chút cũng không lo lắng.

Đường Tịnh lại cười khổ: “Lần này muội muốn giúp tỷ cũng không có cách nào giúp được. Thập đệ không giống với hai chúng ta, hắn là con trai do người phụ nữ lão cha thích nhất sinh ra, từ nhỏ thiên phú lại cao. Địa vị của hắn ở trong lòng lão cha, hai chúng ta không có cách nào so sánh được. Tỷ tự cầu nhiều phúc đi, chỉ hy vọng qua một đoạn thời gian Thập đệ sẽ quên chuyện này đi.”

“Thích nhất?” Đường Hân thật tò mò: “Cha không phải có tận sáu bà vợ sao? Có người mình thích nhất làm sao còn cưới người khác?”

“Cảm tình là cảm tình, bà vợ là bà vợ. Nếu không sao trước đây tỷ lại nói lão cha hoa tâm, là đàn ông cặn bã?” Đường Tịnh bẻ đầu ngón tay đếm: “Thích nhất là người thứ tư vào cửa. Sau đó lại có đám hỏi thương nghiệp, lão cha cưới tiểu thư của gia tộc khác. Xong có lần ra ngoài thì bị thương nặng, một người phụ nữ đã cứu lão cha, sau khi lão cha hồi phục liền nói không thể cô phụ ân tình người ta, lại cưới người về.”

Đường Hân mặt đầy hắc tuyến: “Cưới ân nhân cứu mạng mình về làm bà vợ thứ sáu, như thế là không cô phụ người ta?”

Đường Tịnh giễu cợt: “Tỷ cho rằng người phụ nữ đó là người tốt sao? Gia cảnh nhà người phụ nữ đó nghèo khó, sau khi vào Đường gia trong tay liền có tiền, mỗi ngày đi dạo phố mua mua mua, thỉnh thoảng lão cha còn phải chạy đến phòng người phụ nữ đó để thị tẩm, người ta mỗi ngày trôi qua miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Vốn dĩ cũng không phải vì tình, người nào sẽ quan tâm ông ta cưới mấy bà vợ? Mỗi ngày trong thẻ tín dụng đều có tiền chuyển tới là được.”

Mặt Đường Hân mờ mịt: “Người phụ nữ cha thích nhất có thể nhịn được? Cưới mình, nhưng phía sau còn một người tiếp một người vào cửa.”

“Vậy thì thế nào? Có con trai, chồng hoàn toàn có thể đứng gọn sang một bên. Về sau toàn bộ Đường gia chẳng phải của con trai bà ta sao.” Đường Tịnh hừ nhẹ: “Chẳng qua đây cũng chỉ là muội thuận miệng nói thôi. Kỳ thực đối với người đàn bà này lão cha vẫn rất yêu thích, bởi vì thân ở địa vị cao, vạn bất đắc dĩ mới phải cưới người khác. Lại nói, lão cha đối với những đứa con trai con gái khác không ngó ngàng không hỏi thăm, thế nhưng đối với Thập đệ thì thỉnh thoảng vẫn có chút bộ dáng của một người cha.”

“Cha đối với những khác người thờ ơ, nhưng thái độ đối với Thập đệ thì hòa ái hơn chút, 'thích nhất' liền cảm thấy mình là chân ái?” Đường Hân thán phục: “Đường về não thật thần kỳ...”

“Vốn chính là vậy mà, đầu óc bình thường đã sớm mắng lão cha là đàn ông cặn bã rồi. Hiện tại phần lớn người đều là một vợ một chồng, mấy người phụ nữ này là bị nước chảy vào đầu, bên ngoài còn nhiều đàn ông tốt, cần gì phải chạy tới cùng người khác chia sẻ một người đàn ông? Người phụ nữ có đầu óc mà biết được chồng mình muốn lấy thêm vợ nhất định sẽ đề nghị ly hôn nha. 'Thích nhất' kia thì khen ngược, lão cha đã có ba bà vợ rồi nhưng vẫn vội vã gả đến Đường gia. May mắn hiện tại hôn nhân tự do, chỉ cần vợ chồng hai người có thể tiếp nhận, cho dù là một chồng một vợ hay một chồng nhiều vợ, một vợ nhiều chồng đều có thể. Nếu như là thời kỳ trước, lão cha sớm đã bị Liên bang bắt nhốt.”

Đường Hân cười, Đường gia gia lớn nghiệp lớn, được xem như hào môn, nhưng như cũ vẫn phải tuân thủ luật pháp Liên bang.

Đường Tịnh nói chuyện miệng có chút khô, cầm lấy bình trà trên bàn rót một chén thấm giọng, uống vài ngụm mới phát hiện không đúng, mặt đen lại: “Muội là đến nói chuyện của tên hộ vệ, không phải đặc biệt chạy tới bát quái với tỷ!”

“Ta hiếu kỳ nha, tin tức lại không linh thông bằng muội, uống trà uống trà.” Đường Hân cười híp mắt, chủ động châm trà rót nước.

Đường Tịnh nhìn Đường Hân cười đùa, hồn nhiên như không có việc đáng lo, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực. Đương sự không nóng nảy, còn cô thì sốt ruột đến phát hoảng, đúng là lo bò trắng răng.

Đường Tịnh chán nản, rầu rĩ hỏi: “Vì một người đàn ông, đáng giá sao?”

Đường Hân gật đầu, gien cấp A, võ giả cấp 5, cực kỳ có lời.

Đường Tịnh bị nghẹn không nói ra được lời nào, nửa ngày mới hiếu kỳ hỏi: “Hộ vệ kia thật sự đẹp trai như vậy?” Đáng giá tỷ làm như thế?

Đường Hân tiếp tục gật đầu, điểm ấy càng không cách nào phủ nhận! Ngay cả cô nhìn cũng bị khuôn mặt đẹp trai đó mê hoặc.

Đường Tịnh thấy thế càng tò mò: “Anh ta ở đâu, gọi anh ta đi ra. Muội phải xem rốt cuộc anh ta có bộ dạng như thế nào.”

Đường Hân liếc nhìn đồng hồ: “Ngày mai phải cùng ta rời đi, anh ta trở về đi thu thập hành lý. lát nữa mới quay lại.”

“Muội chờ ở đây.” Đường Tịnh hai tay khoanh trước ngực, xem ra không nhìn thấy người quyết không từ bỏ.

Một lúc sau, Đường Hân nghe thấy có tiếng nói chuyện vang lên. Nếu không phải nhĩ lực của cô tốt, sợ rằng sẽ không nghe rõ.

“Nếu như, về sau tỷ bị Thập đệ chĩa mũi nhọn vào, sống không được tốt thì có thể một mình lặng lẽ đến tinh cầu muội ở.”

Đường Hân kinh ngạc nhìn về phía Đường Tịnh, thấy Đường Tịnh đang nhìn đông nhìn như đối với bài biện bên trong gian phòng cảm thấy rất hứng thú, chỉ là không dám nhìn về phía cô.

Môi Đường Tịnh lại mấp máy: “Đến lúc đó nhường cho tỷ một cái sô pha, một ngày ba bữa cung cấp đủ rau cải cháo hoa, không vấn đề gì.”

Đường Hân nở nụ cười, nụ cười ấm áp khó có được xuất phát từ trong nội tâm: “Dựa vào những lời này của muội, về sau muội gặp khó khăn, ta sẽ trợ giúp.”

Đường Tịnh vẻ mặt ghét bỏ: “Tỷ Bồ Tát bằng đất qua sông, tự thân khó bảo toàn còn giúp muội cái gì. Thôi đi, trước nuôi sống bản thân rồi hãy nói.” Đường Tịnh căn bản không biết câu hứa hẹn này của Đường Hân có bao nhiêu phân lượng.

“Muội nhớ kỹ những lời này là được, dù sao muội cũng có phương thức truyền tin cho ta.” Đường Hân không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

Sự tự tin này ở đâu ra vậy? Đường Tịnh vừa định nói gì đó thì thấy một người đàn ông bước vào. Mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, không nói ra có bao nhiêu đẹp mắt. Thân hình cao lớn, là loại hình mặc quần áo thì có vẻ gầy, nhưng cởi quần áo ra thì lại khó nói.

Đường Tịnh há to mồm, ngơ ngác nhìn đối phương, ngây dại.

Chỉ thấy người đàn ông đi đến trước mặt Đường Hân, gật đầu: “Đã thu thập xong.”

Tay Đường Tịnh lúc thì chỉ vào người đàn ông, lúc thì chỉ vào Đường Hân. Miệng không phát ra tiếng, cô tạm thời mất đi năng lực nói chuyện.

Đường Hân giới thiệu: “Người muội muốn gặp, hộ vệ ta chọn.”

Đường Tịnh sửng sốt hồi lâu, cảm khái nói: “Lam nhan họa thủy. Vì anh ta đắc tội Thập đệ, cũng đáng.”

Nghiêm Hạo nắm chặt nắm tay, nỗ lực khắc chế chính mình, tránh cho nắm tay không cẩn thận hôn lên mặt Cửu tiểu thư. Lam nhan họa thủy? Đây là hình dung từ cứt chó gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.