Dược Sư Của Tinh Tế

Chương 2: Chương 2: Hộ vệ




Edit by Thanh tỷ

Đường Hân đến địa điểm chỉ định, không thấy người cha tiện nghi kia, chỉ có quản gia ở đó.

Quản gia hơi uốn gối, cười hiền lành: “Bát tiểu thư, để tôi giới thiệu cho cô một chút về quy trình lĩnh nhận tài nguyên. Trước khi rời nhà, tiểu thư có thể chọn những vật phẩm có tổng giá trị không vượt quá năm vạn điểm tín dụng trong kho hàng. Vật phẩm sẽ dựa theo giá thị trường để tính toán, cụ thể chọn cái gì là do tiểu thư tự mình quyết. Mặt khác, tiểu thư có thể chọn một tên thuộc hạ do Đường gia bồi dưỡng làm hộ vệ, ký khế ước, sau đó theo tiểu thư cùng nhau rời đi.”

Độ tự do thật cao nha. Đường Hân suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ bị cử đến nơi nào? Đến đó làm cái gì?”

Trong mắt quản gia lóe lên một tia dị sắc. Ông ngây ngốc ở Đường gia hơn ba mươi năm, tiếp đãi qua không ít người, người có thể trước lúc chọn đồ hỏi ra vấn đề này cũng không nhiều.

Đa số đều kích động chạy đến kho hàng, sau đó tiêu hết điểm tín dụng chọn thứ đồ bản thân thích.

Căn cứ theo sở thích mà chọn, suy tính như vậy hoàn toàn không toàn diện. Thời điểm chọn đồ thì không cảm thấy gì, đến khi rời khỏi Đường gia rồi lâm vào hoàn cảnh khó khăn, phần lớn người đều bắt đầu hối hận, hối hận trước đây đã lãng phí điểm tín dụng ở trên những thứ vô dụng.

Ông từng gặp qua một người vô cùng khoa trương, toàn bộ điểm tín dụng đều mua bình hoa cổ, tơ vàng, ghế gỗ lim, các loại hàng xa xỉ phẩm. Chờ khi nhìn thấy cửa hàng mình được phân cho, trống rỗng, ngay cả thức ăn cũng không có, hoàn toàn trợn tròn mắt há hốc mồm. Vì mau chóng muốn biển hiện, chỉ có thể lấy giá thấp bán hết của cải lấy tiền mặt, bao gồm cả mấy thứ xa xỉ phẩm kia. Qua một phen lăn qua lăn lại, tài nguyên trực tiếp ngâm nước một phần ba.

Phần nhỏ những người hỏi rõ ràng tình huống trước thì trong lòng đại khái đã có kế hoạch tổng thể. Lại dựa theo kế hoạch, lựa chọn lấy những tài nguyên thích hợp hình thành hệ thống.

Phải biết rằng, có thể làm được đến khâu này thông thường ra ngoài lăn lội đều không tệ.

Vẻ mặt quản gia càng tỏ ra cung kính: “Đường gia có sản nghiệp ở rất nhiều tinh cầu, tiểu thư tùy ý chọn một nơi trước là được. Trên tinh cầu tiểu thư sẽ nhận được một gian cửa hàng, còn cửa hàng đấy kinh doanh như thế nào, làm về lĩnh vực gì, hoàn toàn do tiểu thư quyết định.”

Đường Hân nghe xong hơi gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Mang tôi đi kho hàng nhìn một chút.”

Đường Hân đi theo sau quản gia, nhìn ông ta đưa cho thủ vệ một cái lệnh bài, sau khi thủ vệ xem qua lệnh bài mới cho đi.

Vừa tiến vào kho hàng, Đường Hân không nhịn được líu lưỡi. Kho hàng vô cùng lớn, liếc mắt nhìn không thấy điểm kết. Đồ đạc được phân loại rồi chia theo từng khu vực, xếp ngay ngắn chỉnh tề trên từng giá, mỗi khu vực đều có người chuyên môn quản lý.

Đường Hân không quan tâm đến chuyện khác, đi thẳng đến khu dược thảo. Đợi sau khi nhìn thấy dược thảo quen thuộc, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dược thảo ở đây so với thế giới cũ của cô giống nhau như đúc, tuy rằng tên gọi của dược liệu không hoàn toàn giống.

Vì muốn xác nhận thêm, cô cầm lấy một gốc cây Bạch Vi, cố ý hỏi người trung niên phụ trách quản lý: “Hoa này thật là đẹp, dùng để làm gì vậy?”

Dược thảo không giống những cái khác, phải là người có hiểu biết về dược liệu mới có thể chăm sóc bảo quản chúng.

Người trung niên vui vẻ nói: “Bát tiểu thư, đây không phải là hoa thông thường đâu, đây là một cây dược thảo. Rễ cây của nó chẳng những thanh nhiệt tán sưng, còn có thể trị liệu mụn nhọt sinh mủ độc trong máu, độc rắn cắn bị thương, là thuốc giải độc thường thấy nhất.”

Đường Hân rốt cuộc yên tâm, hiệu quả và công dụng của dược thảo so với trong trí nhớ của cô thì hoàn toàn giống nhau. Tuy cô đã có nền tảng y học, học lại một lần nữa sẽ rất dễ dàng, nhưng có thể trực tiếp dùng tri thức trong đầu thì không còn gì tốt hơn.

Đường Hân tiếp tục chọn mấy cây thảo dược rồi hỏi thăm về dược hiệu, sau đó chậm như rùa đi dạo một vòng toàn bộ kho hàng, tiếc nuối cảm khái với quản gia: “Có rất nhiều đồ tốt, đáng tiếc không thể mang đi.”

Quản gia lặng lẽ lau mồ hôi trên mặt. Người cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa có, đi dạo hai giờ mà một vật cũng không chọn thì ông thật sự chưa có gặp qua. Trong lòng ông ta đang vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ vị chủ tử này nhìn xem kho hàng có cái gì, số lượng bao nhiêu rồi âm thầm nhớ kỹ?

Trên mặt, quản gia vẫn cung kính nói: “Bát tiểu thư, nhóm hộ vệ đang đợi ở luyện võ trường. Cô xem, nếu không thì đi chọn hộ vệ trước? Chọn xong hộ vệ rồi lại quay lại từ từ chọn đồ?”

“Được, ông dẫn đường.” Đường Hân sảng khoái đồng ý, vừa vặn cho cô thêm thời gian để cân nhắc kỹ.

Luyện võ trường, ba nam hai nữ đang phơi nắng dưới ánh mặt trời, yên lặng đợi.

Một người mở miệng trước: “Vừa đợi liền đợi tận hai tiếng, xem ra là muốn ra oai phủ đầu với hộ về tương lai.”

Người bên cạnh nói tiếp: “Chủ nhân lần này phỏng đoán không dễ phục vụ, không biết quỷ xui xẻo nào sẽ bị nhìn trúng.”

“Thì cũng chỉ trong bốn người chúng ta thôi, Nghiêm Hạo số tốt đã được điều động nội bộ rồi, chẳng qua là đến góp cho đủ số?” Trong lời nói của người này để lộ ra sự hâm mộ.

“Sợ cái gì?” Người cuối cùng trông đặc biệt lưu manh: “Xác suất ba phần tư không bị chọn trúng đâu!”

Bốn người ngươi một lời ta một câu, trò chuyện rất vui vẻ.

Đột nhiên, một giọng trầm thấp vang lên: “Quy tắc hộ về điều thứ bảy, không được thảo luận linh tinh về chủ nhân.”

Những người khác liền ngâm miệng không nói, nhất tề đứng ngay ngắn.

Có người trong lòng yên lặng nhổ một ngụm nước bọt, dáng dấp đẹp trai thì rất giỏi à? Ngày nào cũng đều nghiêm mặt, cũng không sợ chủ nhân bị tổn thương do giá rét à?

Chỉ chốc lát sau, Đường Hân theo quản gia đi tới luyện võ trường, hiếu kỳ quan sát năm người.

Quản gia vừa muốn mở miệng giới thiệu sơ qua, Đường Hân khoát khoát tay: “Không cần, tự tôi sẽ hỏi.”

Chậm rãi bước thong thả đến trước mặt người đầu tiên bên trái, là một đại hán khôi ngô, trông rất có cảm giác an toàn.

Đường Hân hỏi: “Gien? Đẳng cấp?”

Đại hán cả tiếng: “Cấp B, cấp 4.”

Người thứ hai là một thanh niên văn nhã, cười tủm tỉm chủ động chào hỏi với cô: “Xin chào, Bát tiểu thư.”

Đường Hân hỏi lại vấn đề vừa rồi: “Gien? Đẳng cấp?”

“Gien cấp C, là võ giả cấp 3.”

Lúc đi tới trước mặt người thứ ba, Đường Hân không khỏi hơi hoảng thần. Bản thân cô có dung mạo rất xinh đẹp, hàng ngày soi gương, đối với soái ca mỹ nữ trong miệng người khác rất có sức miễn dịch. Nhưng người trước mắt này, tuổi khoảng 24 25, gương mặt thì lạnh lùng, dung mạo ca khiến cô kinh ngạc. Lại nhìn lên, dáng người cao lớn, chân cũng dài mảnh.

Không đợi cô đặt câu hỏi, thanh âm trầm thấp vang lên: “Cấp B, cấp 4.”

Đường Hân vừa định đi tới trước mặt người tiếp theo, mũi hơi động, như có như không ngửi thấy một mùi hương. Cô đột nhiên cầm lấy cổ tay đối phương, đưa lên mũi cẩn thận ngửi một phen.

Nếu như cô không đoán sai, mùi này là...

Những người khác len lén liếc mắt, không khỏi vô cùng kinh ngạc.

Sắc mặt khối băng không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Cũng may Đường Hân ngửi xong đã buông cổ tay ra, chuyển sang người thứ tư.

Đối phương là một người phụ nữ lãnh diễm, khí khái anh hùng bức người, ngạo nghễ chủ động mở miệng: “Cấp C, cấp 4.” . Truyện Khác

Đường Hân không nói nhiều, đến trước mặt người thứ năm.

Cô gái có khuôn mặt trẻ con, cười thật thà: “Gien cấp C, võ giả cấp 3. Nhưng tôi biết một chút y thuật.”

Đi dạo xong một vòng, Đường Hân rơi vào trầm tư.

Không thể không nói, người Đường gia bồi dưỡng khá đặc sắc. Tráng hán và mặt khối băng thực lực không tệ, rõ ràng rất có tiềm lực. Người phụ nữ lãnh diễm tuy bậc gien kém, thế nhưng đẳng cấp cao, nói rõ đối phương vô cùng cố gắng. Thực lực của thanh niên văn nhã và cô gái mặt trẻ con thì đội sổ, nhưng thanh niên văn nhã bình dị gần gũi, là một nguyên liệu tốt để làm ăn buôn bán. Cô gái mặt trẻ con biết y thuật, tình huống khẩn cấp có thể phát huy được tác dụng.

Trong lòng Đường Hân không khỏi cảm khái, nhân tài Đường gia liên tục xuất hiện, Đường gia thịnh vượng không phải không có đạo lý. Năm người hộ vệ này đều không kém, chỉ có điều chỗ có thể dùng không giống nhau.

“Chọn xong nói cho ông là được, đúng không?” Đường Hân hỏi lại quản gia.

Quản gia gật đầu: “Đúng vậy.”

“Được, tôi muốn anh ta.” Ngón tay phải Đường Hân giơ lên, vô cùng quả quyết.

Quản gia nhìn theo tay cô chỉ, khóe miệng giật một cái. Năm người, sao lại nhìn trúng ngay người này?

“Làm sao vậy? Không phải nói chọn ai cũng được sao?” Đường Hân nhàn nhạt hỏi.

Quản gia ho nhẹ một tiếng: “Bát tiểu thư có chỗ không biết, Nghiêm Hạo đã được điều động nội bộ rồi.” Quản gia giải thích, trong lòng lại không tránh được nghĩ thầm, khóa này con em Đường gia xem mặt chọn người? Người nào đẹp thì chọn người đó làm hộ vệ?

“Điều động nội bộ?” Đường Hân lục lại một lần ký ức trong đầu, sau khi xác nhận không có gì sai mới nở nụ cười: “Cha có biết không? Các vị trưởng bối khác trong nhà có biết không? Tôi chưa từng nghe nói hộ vệ còn có thể bị điều động nội bộ.”

Quản gia lại gần bên người Đường Hân, nhẹ giọng nói: “Là ý của Thập thiếu gia.”

Thập thiếu gia?

“Đường Ninh Nhất?” Đường Hân nhớ lại, Đường Ninh Nhất, gien cấp A, võ giả cấp 4, mười tám tuổi, là tiểu bối cực kỳ có thiên phú trong Đường gia. Mọi người đều vụng trộm nói sau lưng, vị trí gia chủ đời kế tiếp trừ cậu ta ra không thể là ai khác.

Quản gia gật đầu: “Thập thiếu gia hai năm sau mới có thể chọn hộ vệ, nhưng sợ Nghiêm Hạo bị người chọn mất, vì vậy đã sớm dặn dò qua. Nếu có người nhìn trúng Nghiêm Hạo, hy vọng nể mặt Thiếu gia, chọn một người khác.”

Quản gia dừng một chút, ý vị thâm trường nói: “Thập thiếu gia tương lai tiền đồ vô lượng, Bát tiểu thư không bằng nhân cơ hội này bán cho Thập thiếu gia một cái nhân tình. Về sau, sợ là sẽ có hậu báo.”

Bán nhân tình cho cậu ta? Mặt lớn bao nhiêu?

“Đã không phải quy định cứng nhắc trong nhà...” Đường Hân nhìn khuôn mặt lạnh như khối băng nói: “Nghiêm Hạo đúng không? Chính là anh rồi.”

Biểu tình những người khác rất quái dị. Biết Thập thiếu gia điều động nội bộ nhưng không thay đổi sự lựa chọn, lá gan Bát tiểu thư thật lớn.

Nhất là cô gái mặt trẻ con, ban đầu chính cô là người nói trước mặt mọi người là Nghiêm Hạo không có khả năng bị chọn trúng nhất. Bây giờ hai bên má đỏ rát, người ta muốn chính là Nghiêm Hạo!

Quản gia hơi bối rối: “Bát tiểu thư? Chuyện này...không tốt lắm đâu.” Ông ta đã phân tích lợi và hại cho cô nghe, thế nào còn cố chấp chọn Nghiêm Hạo?

Đường Hân cười khẽ: “Quản gia phân tích đúng. Nhưng tôi nghe vào tai lại là quản gia đang nhắc nhở tôi, nếu có lòng tin có thể chống lại được sự trả thù của Thập đệ, thì tôi có thể dẫn người này đi.”

Quản gia cười khổ: “Bát tiểu thư, cô hà tất phải đối địch với Thập thiếu gia. Tương lai...” Gien của Thập thiếu gia thế nhưng là gien cấp A, ba bốn thế hệ Đường gia mới xuất hiện một người! Người có gien cấp A trước đây, người nào không phải sau khi nghiền ép mọi người liền thành công thượng vị, tiếp nhận Đường gia.

Chân mày Đường Hân cau lại, ý vị thâm trường trả lời: “Hiện tại gia chủ Đường gia là cha tôi, bây giờ quản gia đã vội vàng thể hiện sự trung thành với Thập đệ, không phải là quá nóng lòng rồi? Tuy rằng Thập đệ thiên phú cao, nhưng ngang ngược chuyên chế dễ mất lòng người. Thời gian dài, khó tránh khỏi bị người người oán trách.”

Tim quản gia đập loạn không ngừng. Biểu hiện lòng trung thành với Thập thiếu gia, cái tội danh này quá lớn rồi. Lúc tâm tình gia chủ tốt có khả năng chỉ cười trừ rồi cho qua chuyện, ngộ nhỡ lúc tâm tình kém nghe được lời đồn đãi này...chỉ sợ ông ta đợi không được đến lúc Thập thiếu gia làm gia chủ, đại khái đã đi trước một bước xuống hoàng tuyền.

Quản gia không thể không nhận sai, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Bát tiểu thư, là tôi lắm mồm. Tiểu thư chọn người nào là quyền lợi của tiểu thư. Tôi đã chuyển lời của Thập thiếu gia, cuối cùng chọn lựa thế nào vẫn là do cô quyết định.”

“Ý tốt của quản gia tôi nhận.” Đường Hân cười híp mắt nói: “Nghe lời quản gia nói, tôi còn tưởng rằng người nào gien tốt, đẳng cấp cao, người đó chính là gia chủ kế nhiệm đó. Tôi đã nói mà, nếu thật là như vậy thì cần gì phải đuổi một đám người ra ngoài. Giữ lại ở nhà kiểm tra gien và đẳng cấp không phải là đã có thể tuyển ra gia chủ sao, đơn giản lại thuận tiện. Quản gia, ông nói xem lời của tôi có đúng hay không?”

“Dạ dạ dạ, kiến giải của Bát tiểu thư bất phàm, trong lòng có chủ kiến, nào cần đến tôi tới phân tích. Là tôi nhiều chuyện.” Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tôi đi sắp xếp cho ngài và Nghiêm Hạo ký kết khế ước.”

Mặt Nghiêm Hạo vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng tay phải lặng lẽ siết chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.