Dược Thần

Chương 1311: Chương 1311: Quyết định của Kiệt Sâm (1)




Nhưng mà Kiệt Sâm vẫn không buông tha, cảm giác được lực triệu hoán phía dưới càng ngày càng mạnh, hắn cắn răng điên cuồng điều khiển vận chuyển linh lực, Mộc Linh Châu bên trong đầu hăng hái xoay tròn, phóng xuất ra đạo đạo tánh mạng Mộc Hệ nồng đậm trị liệu thân thể của mình, đồng thời Thổ linh châu cũng không ngừng phóng xuất ra linh lực Thổ Hệ nồng đậm bổ sung năng lượng tiêu hao của hắc ngọc áo giáp.

- Vòng xoáy này dài tới cỡ nào đây???

Kiệt Sâm đau khổ chèo chống bên trong vòng xoáy, hắn nhìn xuống bên dưới vẫn còn một tràng đen kịt sâu không thấy đáy.

Rắc! Tạch!

Rốt cục khi Kiệt Sâm hạ xuống chừng hai trăm thước thì hắc ngọc áo giáp trong khoảnh khắc xuất hiện khe hở rậm rạp chằng chịt, đại lượng máu tươi từ bên trong thẩm thấu đi ra.

Trên bầu trời, mấy người Lam Nguyệt Cổ Sâm nhìn dưới đáy vòng xoáy đen kịt không thấy thân ảnh Kiệt Sâm, trên mặt đều mang theo vẻ lo lắng.

- Không được, các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi xuống xem một chút!

Sau một lát rốt cục Lam Nguyệt Cổ Sâm nhịn không được nói với mấy người Tạp Tắc Nỗ Tư một tiếng rồi sau đso hướng về giữa vòng xoáy bay đi.

Ở chỗ sâu trong vòng xoáy chừng 1500m, giờ phút này Kiệt Sâm đag gian nan chèo chống.

Kiệt Sâm thật không ngờ vòng xoáy này lại sâu đến trình độ này, hắn đã đi sâu như thế mà dưới đáy vẫn là một tràng đen kịt, nhưng thân thể của hắn thì không kiên trì nổi rồi.

Từng đợt cảm giác, mê muội không ngừng truyền vào trong óc Kiệt Sâm, bởi vì không ngừng tiêu hao linh lực trong cơ thể làm cho linh lực Kiệt Sâm giờ phút này đang dần dần khô kiệt, ngay cả bay đi cũng vô cùng khó khăn.

Hắc ngọc áo giáp trên người hắn đã bị phá nát thành từng mảnh nhỏ lộ ra thân thể bên trong, vì không cho chính mình ngã xuống vòng xoáy khủng bố bị xoắn thành phấn vụn, Kiệt Sâm chỉ có thể cắn răng để cho cho ý chí không đến mức mơ hồ, gian nan bay lên.

Bất quá hắn đã cảm giác được chính mình ẩn ẩn có chút chống đỡ hết nổi rồi.

Cùng lúc đó thân ảnh Lam Nguyệt Cổ Sâm hạ thấp ở bên trong vòng xoáy.

Thời điểm nàng tiến vào vòng xoáy 1000m, Lam Nguyệt Cổ Sâm thân là cửu giai cấp thấp Thánh Linh sư, thực lực linh lực vòng bảo hộ có thể so với cửu giai trung cấp Thánh Linh sư bình thường rốt cuộc không chịu nổi lực lượng cường đại, "Bồng " một tiếng bạo nổ tung ra.

Khí lãng đáng sợ lập tức quấn quanh thân thể của Lam Nguyệt Cổ Sâm khiến nàng kinh hô một tiếng, khí lãng đáng sợ tập kích khiến trường bào màu xanh trên người nàng bị xé nát bấy lộ ra từng mảng da thịt trắng bóc.

Nhưng mà đúng lúc này, Lam Nguyệt Cổ Sâm thấy được, dưới đáy vòng xoáy có một thân ảnh huyết nhân lung lay muốn bay lên cao.

- Kiệt Sâm...

Nhìn thấy bộ dáng của Kiệt Sâm, Lam Nguyệt Cổ Sâm trong lòng căng thẳng, bất chấp tất cả một lần nữa khởi linh lực vòng bảo hộ, thậm chí thời gian hình thành một tầng nguyên tố áo giáp cũng không có, Thanh Mộc trượng trong tay mạnh mẽ duỗi ra, lập tức biến thành một cây dây leo, quấn chặt lấy Kiệt Sâm nhanh chóng kéo lên trên.

Nghe được tiếng kinh hô của Lam Nguyệt Cổ Sâm phía trên, Kiệt Sâm một mực đau khổ chèo chống trong lòng lập tức buông lỏng, chợt, hắn liền cảm giác được như là có đồ vật gì đó quấn chặt lấy chính mình kéo mình đi lên.

Rồi sau đó, Kiệt Sâm cảm giác mình bị một thân hình mềm mại ôm lấy.

- Lam Nguyệt Cổ Sâm, cám ơn!

Kiệt Sâm thở ra một hơi thật là dài, trong miệng cảm tạ đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lam Nguyệt Cổ Sâm đang ôm mình.

Vừa nhìn một cái, hắn chỉ nhìn thấy hai đồ vật trắng bóc lắc lư trước mặt, đỉnh của hai đồ vật đó còn có hai hạt đậu hồng hồng.

Ngay từ đầu, Kiệt Sâm chưa kịp phản ứng.

Nhưng mà sau một khắc, biểu lộ của Kiệt Sâm lập tức ngốc trệ, hắn trừng tròn xoe hai mắt đồng thời hai hàng máu mũi phun ra tung toé.

Cái này...

Kiệt Sâm sợ ngây người, nguyên bản sắc mặt đang mệt mỏi nhanh chóng đỏ lên. Đồng thời một cỗ xao động kỳ lạ từ bụng dưới Kiệt Sâm bay vọt lên cao.

Giờ khắc này, Kiệt Sâm cảm giác hết thảy trước mắt đều biến mất, chỉ còn lại sự mềm mại, hai bầu ngực sữa trắng nõn và cao ngạo. Nhũ phong run rẩy chứa hai khỏa anh đào đỏ tươi.

- Ah, Kiệt Sâm ngươi...Ngươi đang nhìn cái gì đó.

Nhìn thấy một màn này, lúc trước Lam Nguyệt Cổ Sâm còn không có để ý lập tức cả kinh kêu lên. Nàng đẩy Kiệt Sâm ra, mái tóc xanh xõa lên khuôn mặt tuyệt mĩ, lập tức vẻ ửng hồng hiện lên, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

Trong lòng Lam Nguyệt Cổ Sâm nổi giận, là cường giả đối mặt cửu giai trung cấp Thánh Linh sư sống chết trước mắt đều mặt không đổi sắc, một nữ cường nhân thần sắc lạnh lùng giờ khắc này như một tiểu la lỵ đang bị kinh hãi, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ mà nhiều hơn là ngượng ngùng xấu hổ.

- Ta...

Đúng lúc này Kiệt Sâm cũng từ trong thất thần hồi phục thần trí, hắn ngẩng đầu dời ánh mắt của mình khỏi nhũ phong của nàng, lúc này thấy vẻ mặt của Lam Nguyệt Cổ Sâm vừa sợ vừa giận.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hai người ẩn chứa vẻ bối rối. Kiệt Sâm chưa bao giờ trải qua việc này, như thế nào dám đường hoàng đối mặt Lam Nguyệt Cổ Sâm bị mình nhìn thấy hết, chỉ có thể mạnh mẽ cúi đầu, muốn tránh ánh mắt của đối phương.

Đáng tiếc Kiệt Sâm đại sư của chúng ta hiện giờ sớm đã rối loạn đầu trận tuyến, trong lúc bối rối quên mất phía dưới là nơi càng thêm cấm kỵ của con gái.

Lập tức một vùng thịt trắng như tuyết bằng phẳng không chút mỡ thừa đập vào mắt Kiệt Sâm, ở đằng kia còn có một vòng eo thon nhỏ và dưới nữa là cỏ thơm, mật huyệt như ẩn như hiện....

Phốc! Phốc!

Thoáng chốc trong mũi Kiệt Sâm lại lần nữa phún ra máu tươi.

Thiên địa chứng giám là người của hai thế giới, lại chưa từng có bất luận kinh nghiệm nam nữ. Trong lòng Kiệt Sâm không có bất kỳ tư tưởng nào xấu xa, chỉ là hoảng hốt đánh bậy mà thôi.

Chứng kiến thân thể mềm mại gần như hoàn mỹ, dù là ý chí của Kiệt Sâm vô cùng kiên định, giờ khắc này vẫn xuất hiện một cỗ tà hỏa từ bụng dưới bốc lên, sau đó lập tức lan tràn đến toàn thân của hắn, để cho cả người hắn không khỏi nóng nảy.

- Kiệt Sâm...ngươi...

Một khắc này, Lam Nguyệt Cổ Sâm sắp khóc rồi. Mang trên mặt thần sắc giống như xấu hổ giống như giận, linh lực cửu giai Thánh cấp mạnh mẽ phóng thích, một đạo linh lực vòng bảo hộ lập tức đem nàng bọc lại, đồng thời một kiện trường bào rộng thùng thình đã che đi thân thể mềm mại của nàng.

- Vù vù!

Kiệt Sâm bị Lam Nguyệt Cổ Sâm đẩy ra, lập tức tiến nhập khí lãng đáng sợ kia có thể đơn giản xé rách không gian, thân thể trần truồng của Kiệt Sâm mang theo máu tươi bồng bềnh.

- Kiệt Sâm!

Nhìn thấy một màn này, Lam Nguyệt Cổ Sâm không khỏi hô một tiếng, bất chấp thân hình chính mình chỉ bị trường bào che một nửa, nàng dùng Thanh Mộc thần trượng kéo Kiệt Sâm lại.

Bởi vì dừng lại một chút này khiến linh lực vòng bảo hộ của Lam Nguyệt Cổ Sâm không thể chống đỡ nổi, trên bề mặt bắt đùa xuất hiện những vết nứt dài nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.