Em Là Một Vì Tinh Tú

Chương 6: Chương 6: Tôi không sao đừng lo lắng




Trình Nhiên vẫn đều đặn đi làm ở công ty, bây giờ thì phải kĩ lưỡng hơn một chút là cậu phải mang khẩu trang mặc áo khoác khi đi làm. Vì tự mình lái xe đi làm cho nên nhất quyết không được để lộ biển số xe. Trình Nhiên không muốn tiết lộ cho bất cứ người nào biết cậu ngoài đóng phim còn có đi làm văn phòng. Công việc ở công ty là cậu tự mình kiếm được, cũng đã làm được vài năm rồi trước khi đóng phim.

Quản lý Du nói rằng chỉ sau hai tập phim được lên sóng độ nổi tiếng của Trình Nhiên đã bắt đầu tăng lên một bậc nhỏ. Điều này cậu cũng có thể nhìn ra được, Trình Nhiên có xem lại phim mà cậu đóng, còn đọc hết mọi bình luận và điểm douban. Bên cạnh hai nhân vật chính thì vai phụ do cậu đóng đang được chú ý đến. Mọi người nhận ra và nhắc đến Trình Nhiên nhiều hơn, điều này cậu rất vui. Ai mà không muốn bộ phim do mình cất công diễn được người hâm mộ hưởng ứng.

Tài khoản Weibo của Trình Nhiên đã bắt đầu hoạt động được ít lâu rồi. Cậu hay trò chuyện với người hâm mộ bằng cách trả lời một vài bình luận mà cậu cho là thú vị. Trình Nhiên còn tự tìm kiếm tên của mình trên Weibo, phát hiện đã có vài trang do người hâm mộ lập ra để ủng hộ cậu.

“Thích không?”

“Dạ thích.”

Bố Trình Nhiên rất hài lòng vì thành quả đầu tiên mà con trai đạt được. Ông thân là một ông lớn trong ngành giải trí, quen biết với rất nhiều diễn viên đạo diễn lớn. Tuy nhiên là cậu con trai lại không có ý định đi vào ngành này, thuyết phục lắm thì mới chấp nhận đi đóng phim. Nhưng muốn dựa vào thực lực mà không cho ông dùng bất cứ hành động nâng đỡ nào. Vì thế mà tốn đến hai năm trời mới được người ta biết đến.

“Được rồi, bỏ qua chuyện phim ảnh một chút. Bố muốn hỏi con vì sao lại chấm dứt với Trần Lộc? Hai đứa đang rất tốt mà.”

Trình Nhiên nhíu mày, vốn dĩ là cậu chưa hề nói với bố mẹ, “Làm sao bố biết?”

“Trần Lộc đến đây.” Buổi chiều Trần Lộc đến nhà còn mang theo một ít quà tặng. Trần gia là bạn bè lâu năm, hai đứa nhỏ của hai nhà chơi với nhau từ khi còn nhỏ nên sau này cảm thấy cho chúng ở bên nhau cũng được. Cả hai nhà đều chấp nhận tính hướng của con mình, không hề gây khó dễ.

“Anh ta nói gì ạ?”

Bố Trình Nhiên không ngồi nói chuyện chỉ có mẹ của cậu thôi, ông được kể lại đại khái là hai đứa nhỏ mâu thẫn nên dẫn đến chia tay. Trần Lộc muốn nhờ người lớn thuyết phục cậu một tiếng, “Cũng đã lớn rồi, làm hòa được thì tự mình giải quyết với nhau đi. Bố mẹ không thích xen vào chuyện của các con.”

Trình Nhiên mỉm cười, không có mâu thuẫn chỉ có chấm dứt ngay lập tức mà thôi, “Chính là không thể quay lại được ạ! Con và Trần Lộc sẽ không tái hợp. Con đã cố gắng nhưng suốt bao nhiêu năm nay cảm xúc đối với người này vẫn chỉ là con số không. Con đề nghị chia tay trước.”

“Vậy à.” Bố Trình không phải là người ép buộc con cái, lời đề nghị cho hai đứa nhỏ ở bên nhau thì của mẹ Trình Nhiên. Lúc đó Trình Nhiên lắc đầu không muốn, nhưng vì bố mẹ hai nhà đều nói rất nhiều lần, không còn cách nào khác đánh chấp nhận.

“Thực ra năm đó bố mẹ không nên gây sức ép cho con. Chỉ là thấy kết thông gia với nhà ông bạn già cũng hay, cho nên mới như thế. Nếu không hợp thì thôi vậy, bố mẹ không ý kiến.” Trình Nhiên là một đứa trẻ rất nghe lời, nếu là điều người lớn kì vọng thì cậu sẽ cố gắng thực hiện dù rằng bản thân chẳng muốn. Bố Trình cảm thấy vì bố mẹ mà con trai đã hao tốn hai năm tình cảm rồi, “Xin lỗi con.”

Trình Nhiên vội lắc đầu, cậu không trách hờn các bậc trưởng bối, “Là con chấp nhận mọi việc mà, chỉ là chưa kịp nói với bố mẹ một tiếng.”

“Được rồi, không còn gì nữa thì về nhà đi kẻo muộn. Thức ăn cho một tuần tới mẹ con đã nấu xong rồi đấy.”

“Vâng! Cảm ơn bố mẹ.”

Lúc trở về nhà Trình Nhiên lười ăn cơm tối, lúc chiều đã ăn một ít đồ chiên bên ngoài rồi. Cậu ở trong phòng khoanh chân ngồi trên giường lướt Weibo đọc bình luận. Đột nhiên cậu thấy mọi người truyền nhau thông tin Grunt bị thương trong lúc di chuyển trên đường đi diễn. Kết quả hiện tại là buổi chụp hình tạp chí bị hủy, ngoài ra không có thông tin gì mới. Người hâm mộ khá lo lắng luôn đăng bài hỏi nhau về tình trạng của Grunt.

Trình Nhiên nhớ ra mình có tài khoản Wechat của Thiệu Dịch Xuyên, hai người sau khi kết bạn xong vẫn chưa nói với nhau câu nào. Có lẽ bây giờ nên hỏi thăm một chút.

[Trình Nhiên: Tiền bối, hiện tại anh đang bị thương sao? Có nặng lắm không?]

Cậu nghĩ rằng bây giờ Thiệu Dịch Xuyên đang ở bệnh viện, chỉ nhắn tin rồi để đó không ngờ rằng có tin nhắn hồi âm rất nhanh.

[Grunt: Tôi ổn.]

Trình Nhiên: “...” Trả lời đơn giản như vậy à? Người ta đã có ý tốt hỏi thăm nhưng hình như Thiệu Dịch Xuyên trả lời không có tâm. Nếu như còn cầm điện thoại được thì chắc là ổn thật. Một lúc sau tin nhắn lại đến.

[Grunt: Hiện tại tôi đã về nhà rồi, lúc nãy ở trên xe không tiện nhắn tin.]

[Trình Nhiên: À, tiền bối không bị thương nặng chứ?]

[Grunt: Tôi chỉ bị trầy nhẹ thôi. Báo chí họ chưa có thông tin gì cả nên giật tít lên đấy, tôi không sao đừng lo lắng.]

Trình Nhiên không biết nói gì tiếp theo. Thiệu Dịch Xuyên nói rằng anh không sao và dặn cậu đừng lo lắng...

Trình Nhiên có đang quan tâm đến anh không? Không phải.

“Grunt, anh làm gì vậy? Còn không mau nghỉ ngơi đi, đừng chơi điện thoại mãi nữa.” Quản lý ngó đầu vào phòng nhắc nhở Thiệu Dịch Xuyên.

“Tôi ổn rồi.” Điện thoại trên tay vẫn đang mở là màn hình Wechat, anh chăm chăm nhìn vào giống như rằng không muốn tắt đi.

Thiệu Dịch Xuyên sáng này đang cùng ekip đi đến phòng chụp ảnh cho tạp chí thời trang, đây là lịch trình đã được sắp xếp từ lâu. Trên đường đi thì gặp tai nạn, chiếc xe dường như bị ảnh hưởng hơi nặng nhưng người bên trong thì may mắn không vấn đề gì. Thiệu Dịch Xuyên cùng mọi người trong xe được đưa đến bệnh viện, ở đó đến tận tối mới được về nhà.

“Tuy là không bị thương gì nặng nhưng tôi đã báo cáo tình hình chi tiết lên lãnh đạo rồi. Cho anh nghỉ ngơi hai ngày, dời lại tất cả lịch trình. Vì thời gian này anh tương đối là rảnh rỗi, bù lịch rất dễ.”

Quản lý và trợ lý mang một ít đồ ăn nhẹ và nước ấm vào phòng ngủ cho Thiệu Dịch Xuyên. Bình thường trong nhà rất yên tĩnh, nhưng chỉ cần họ xuất hiện liền ồn ào hẳn. Thiệu Dịch Xuyên sống một mình, trước nay chưa có người lạ nào được phép đi lại trong nhà của anh, trừ quản lý thân cận của anh.

“Được rồi, các cô đi về đi. Tôi tự chăm sóc mình được.” Anh không thích có người ở trong phòng ngủ của mình, rất khó chịu. Vì thế chỉ muốn họ mau rút lui cho xong.

“Rồi rồi, anh không cần đuổi. Tôi sẽ về nhà đây, còn phải lên bài thông báo tình hình hiện tại cho người hâm mộ nữa. Có việc gì anh cứ gọi cho tôi!”

“Ừ, không tiễn nhé.” Thiệu Dịch Xuyên sau khi phát hành bài hát mới thì anh lười không muốn tham gia mấy chương trình quảng bá, chỉ nhận vài mục chụp ảnh tạp chí dù gì cũng đang là đại diện của thương hiệu thời trang nên việc này xem như là cần thiết. Trong vòng ba ngày đến lịch trình bị dời lại vì lý do sức khỏe, cũng tốt có thể ngủ nhiều hơn rồi.

Chỗ bị thương sau vụ tai nạn xe kia là ở cánh tay, chỗ bị trầy không sâu nhưng lại là một vết hơi lớn. Tạm thời đang ở nhà nên không băng bó, để vết thương thông thoáng. Thiệu Dịch Xuyên nhớ ra một vài việc nên ra ban công gọi điện cho quản lý, “Tôi để bản thảo sáng tác ở công ty rồi, phiền cô cho người mang đến nhà tôi dùm nhé. Lúc ở nhà tôi sẽ viết tiếp.”

“Không sao, bị thương ở tay trái không phải ở đầu. Não bộ của tôi còn dùng được.”

Thiệu Dịch Xuyên đi vào phòng làm việc, nơi anh chuyên dùng để sáng tác và tập hát. Anh không cần nghỉ ngơi, muốn làm việc một chút nhưng lại không có cảm hứng. Bây giờ cũng đã muộn, Trình Nhiên có lẽ đã ngủ rồi, tin nhắn cuối cùng của cậu là chúc anh mau bình phục. Thiệu Dịch Xuyên dùng điện thoại lướt Weibo xem thông tin, quả nhiên là công ty đã lên bài về tình trạng sức khỏe của anh, người hâm mộ không còn lo lắng nữa.

Thiệu Dịch Xuyên thấy phim mới của Trình Nhiên đang được chiếu rồi, nhưng anh chưa có thời gian coi. Khi nào phim ra hết rồi thì có lẽ nên dành vài ngày để xem. Poster của Trình Nhiên do đoàn phim đăng tải khá đẹp, hình tượng này trông thật là khác với cậu lúc bình thường.

Trình Nhiên đóng vai phụ phản diện trong bộ phim 'Vết mưa' của đạo diễn Phương, người này anh có biết. Thiệu Dịch Xuyên đọc qua vài bình luận, đa số là khen ngợi khả năng của cậu. Vì tò mò cho nên anh không nhịn được, mở phim lên xem luôn. Phim chỉ mới công chiếu vài tập đầu tiên, đây là thể loại hình đồng cho nên Thiệu Dịch Xuyên cũng có hứng thú xem. Sau khi xem hết tập một anh liền mở Wechat lên nhắn tin cho Trình Nhiên.

[Grunt: Tôi xem phim rồi, diễn hay lắm.]

Tắt điện thoại, ném sang một bên giường và tiếp tục mở sang tập thứ hai để xem.

Bây giờ đã muộn lắm rồi, nhưng Trình Nhiên vẫn thức để xem báo cáo thuyết trình ngày mai. Cậu mỉm cười khi nhận được tin nhắn, hóa ra cũng có một ngày Thiệu Dịch Xuyên xem phim cậu đóng.

[Trình Nhiên: Cảm ơn tiền bối rất nhiều nhé, ở hai tập đầu tiên vẫn chưa có sự xuất hiện của tôi nhiều đâu. Khoảng tập thứ ba trở đi tôi mới có nhiều cảnh, tiền bối xem rồi góp ý cho tôi nhé]

Thiệu Dịch Xuyên mắt đọc tin nhắn, tay chuyển sang tập phim thứ ba luôn.

Ngày cuối tuần Trình Nhiên có một lịch trình nhỏ đó là đi đến studio để chụp ảnh cho vài sản phẩm nước uống. Cậu đang chụp được một vài tấm thì có một đoàn người đi vào, người đại diện đang làm ầm ĩ lên, quá trình chụp ảnh của cậu bị gián đoạn.

“Thế này là thế nào? Giờ này ngày hôm nay đã nói là của Grunt chụp tạp chí rồi mà. Vì sao lại có một đoàn khác đang chụp vậy?”

“Chúng tôi cũng có lịch chụp ngày này từ lâu rồi. Rõ ràng là không được báo trước điều gì cả, nhưng các vị đến sau mà phải đợi chúng tôi chụp xong đã...”

Phía Thiệu Dịch Xuyên có một quản lý rất hung hăn, “Grunt không có nhiều thời gian để chờ đợi! Chúng tôi còn lịch trình khác nữa!”

“Đây là lỗi của studio không báo cho đôi bên, chúng tôi đang trong quá trình chụp.”

Đoàn làm việc của Trình Nhiên vừa nhỏ bé lại hãng chụp của cậu cũng không bằng một mình phía Thiệu Dịch Xuyên. Hơn nữa anh là ngôi sao lớn đang đến chụp ảnh cho tạp chí thời trang.

Trình Nhiên và quản lý của mình không muốn gây chuyện với người khác, bàn bạc với nhau có lẽ chấp nhận dừng buổi chụp ảnh này lại, “Thôi được rồi, dù gì cậu và Grunt từng tham gia cùng chương trình. Không nên có hiềm khích với anh ta.

Trình Nhiên đi đến vỗ vai một người trong đoàn của cậu, ra hiệu để cậu nói cho, “Chúng tôi cũng chụp được vài tấm rồi, kết thúc ở đây cũng được. Phiền các vị chờ một chút chúng tôi sẽ thu dọn.”

“Anh Trình...” Rõ ràng họ quá đáng mà.

“Đi thôi, thu dọn đi. Hôm nay tôi sẽ làm việc lại với lãnh đạo của các cô sau, đừng lo.”

Trình Nhiên vừa quay lưng đi vào trong thì Thiệu Dịch Xuyên liền nói, “Không cần! Phía các cậu cứ chụp tiếp đi. Chúng tôi sẽ đợi.”

“Grunt! Chúng ta mà phải đợi à?!? Tôi đã báo dời lịch và họ sắp xếp cho chúng ta ngày hôm nay!”

Thiệu Dịch Xuyên không muốn gây tranh cãi, “Là do tôi gặp một vài vấn đề nhỏ, nên lịch chụp dời vào hôm nay, trùng hợp là phía cậu Trình đang làm việc. Thật ngại quá vì đã làm phiền, chúng tôi sẽ ở đây đợi.”

“...” Nếu bây giờ Trình Nhiên chấp nhận đi về thì dễ rồi, đằng này Thiệu Dịch Xuyên lại nói cậu cứ tiếp tục. Thực sự là vô cùng khó xử, vì phía nhãn hàng của Trình Nhiên đã sắp xếp chụp xong cả rồi.

Ánh mắt Thiệu Dịch Xuyên rất kiên định, nhận trách nhiệm sai về mình và không để Trình Nhiên cùng ekip của cậu phải đi về. Anh quay sang trừng mắt nhìn người quản lý của mình, khiến cô ta không nói nhiều nữa. Lời của Thiệu Dịch Xuyên là lớn, vì thế kết quả là đợi cho Trình nhiên chụp ảnh cho xong.

“Grunt, đi sang phòng chờ thôi. Phía studio muốn gặp anh để xin lỗi về sự việc hôm nay.”

“Cô đi làm việc với họ đi.”

Còn tôi thì ngồi lại đây xem chụp ảnh.

Phòng chụp đang làm việc thì người không có nhiệm vụ sẽ phải ra ngoài, nhưng Thiệu Dịch Xuyên thì không bị mời ra. Anh cùng trợ lý ngồi trên sofa xem quá trình người trước máy ảnh làm việc. Trợ lý bé nhỏ không hiểu vì sao lại ngồi ở đây, ekip đã mang đồ đạc đến phòng chờ cả rồi.

Thiệu Dịch Xuyên chống tay nhìn Trình Nhiên làm việc, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen tuy nhìn thì đơn giản nhưng toàn là đồ đến từ hãng thời trang danh giá. Phụ kiện mà cậu đang mang trên người cũng đắt đỏ lắm. Trình Nhiên hiện đang là diễn viên nhỏ, làm gì có nhãn hàng nào mời cậu làm người mẫu đại diện.

Sau khi hỏi trợ lý thì anh mới ngẩn ra, số phụ kiện và quần áo đang mặc là của Trình Nhiên tự mình mang theo. Nói cách khác là cậu mua từ trước rồi.

Trình Nhiên quay trở lại chụp xong cho bộ ảnh quảng cáo, phải thật nhanh chóng để còn nhường chỗ lại cho Thiệu Dịch Xuyên. Hơn nữa, có anh ngồi ở đây cảm giác không tự nhiên chút nào. Giống như là đang giám sát cậu vậy, mỗi khi Trình Nhiên nhìn sang lại y như rằng bắt gặp ánh mắt của Thiệu Dịch Xuyên đang nhìn.

Trình Nhiên không thể biết được anh đang nghĩ gì.

“...”

Trình Nhiên lần đầu tiên chụp quảng cáo, còn khá lúng túng trong việc quay một đoạn video giới thiệu sản phẩm. Thiệu Dịch Xuyên không nhịn được mỉm cười, sau đó anh đi đến hướng dẫn cho cậu luôn. Dù gì thì anh đã quay qua những quảng cáo như thế này nhiều lần lắm rồi.

“Đã học thuộc lời thoại chưa? Đừng căng thẳng, giống như cậu đang quay phim ấy mà. Nhìn thẳng vào máy quay để nói.”

Trình Nhiên giống như một cái máy, răm rắp làm theo lời của Thiệu Dịch Xuyên nói. Quay đi quay lại khoảng hai lần thì cuối cùng cũng xong.

“Cảm ơn tiền bối rất nhiều. Không làm mất thời gian của anh nữa, chúng tôi xin phép ra ngoài.”

Trình Nhiên và ekip nhanh chóng mang đồ đạc ra khỏi phòng chụp để phía Thiệu Dịch Xuyên vào làm việc. Lúc anh chụp phần ảnh của mình xong chuẩn bị đi ra xe thì trợ lý mang đến một túi lớn đựng rất nhiều cà phê đóng trong lon. Trợ lý nói rằng đây là gửi tặng cho anh. Không nói thì cũng biết người gửi là ai.

Vừa rồi Trình Nhiên quay quảng cáo cho hãng cà phê này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.