Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công

Chương 5: Chương 5: Tích phân




Đám nhóc hoan hô một tiếng nhảy nhót lao vào. Thẩm Dứu an bài cho đám nhóc ngồi xong bưng nồi thịt dê đi hâm nóng.

Sáu đứa nhóc xếp hàng ngồi trông mong Thẩm Dứu ở phòng bếp, ríu rít:“ Ca ca, cho thêm củ cải đi.”

Thẩm Dứu trừng liếc mắt nhìn đám nhóc:“ Buổi tối không nên ăn nhiều.” Ngoài miệng nói vậy nhưng tay vẫn thêm củ cải vào. Nước canh thịt dê nồng đậm mùi thơm ngào ngạt, củ cải được bao quanh bởi nước sốt được hầm mềm, ăn cả hai vào thì càng ngon hơn.

Nhóm nhóc mỗi đứa ôm một bát nhỏ, trong chén có hai khối thịt dê kèm thêm củ cải. Mùi vị tràn ngập cả căn phòng, đám nhóc chờ không nổi miệng thổi không kịp đã cho ngay vào miệng.

“ Mẹ ơi! Ngon quá!” Tiểu cẩu tử lớn tuổi nhất vươn ngón cái tặng cho Thẩm Dứu, còn nhiệt tình vỗ mông ngựa * “ Ca so với mẹ đệ nấu ngon hơn một trăm lần, so với bà của đệ thì cũng nấu ngon hơn một trăm lần! Ca ca lợi hại!”

Niếp Niếp nhỏ tuổi nhất cũng chân chó* gật đầu, vừa ăn vừa trề môi nói:“ Ngon quá... Ô ô ô ca ca người đừng đi theo cái người kinh thành kia nha. Ca ca đi rồi muội sẽ không có thịt ngon để ăn nữa! “

* là hành vi lấy lòng một ai đó.

Thẩm Dứu dở khóc dở cười xoa đầu nàng:“ Ai nói ca ca muốn đi kinh thành?”

Tiểu hài tử mồm năm miệng mười đáp:“ Cha mẹ muội nói vậy. Còn nói ca ca có thể bị lừa nữa.”

“ Mẹ đệ còn nói rằng mấy kẻ có tiền có thể lừa ma gạt quỷ, ca ca đừng gả cho hắn!”

“ Đúng vậy, ca ca! Không thì ca đợi muội lớn lên rồi gả cho ta, mỗi ngày hầm thịt cho muội ăn.”

“ Không được! Ta cũng muốn ăn thịt, ca ca phải gả cho ta!”

“ Không được! Ngươi là nữ nhi, ca ca sẽ không gả cho ngươi!”

Thẩm Dứu cười tủm tỉm vuốt ve mấy cái đầu nhỏ:“ Cha mẹ mấy đứa còn nói gì? Kể cho ta nghe đi.”

Lấy thông tin từ đám trẻ tương đối dễ dàng, chỉ tiếc đám nhóc biết không nhiều --- Thẩm Dứu lọc rớt 80% chỉ còn lại ít thông tin hữu ích.

Đây là một thôn đồng tộc, người trong thôn đa phần có họ Thẩm, huyết thống các nhà ít nhiều cũng có chút quan hệ nên gọi là Thẩm gia trang.

Căn cứ vào một ngày quan sát còn tham gia giao lưu với đám nhóc một hồi Thẩm Dứu cảm thấy không khí trong thôn này không tồi. Cha mẹ nguyên chủ qua đời từ sớm cũng không có thân thích gần, nhưng trong thôn không có ai bắt nạt hay khinh dễ y chỉ vì y là tiểu ca nhi cô nhi hoặc bát nháo chiếm gia sản gì đó cũng không có. Ngược lại đối với nguyên chủ khá là tốt, có thể giúp gì được thì đều sẽ giúp.

Đối với đống tiểu thuyết Thẩm Dứu đọc tình huống này đã khá lắm rồi. Lược qua thì y có chút gia sản nhỏ bé, không có thân thích, cũng không có bắt nạt hay ức hiếp, thậm chí còn tràn ngập nhân ái.

Nhìn đám nhóc tranh nhau đòi lấy mình, Thẩm Dứu nghĩ hồi y làm idol trên mạng ngày nào cũng có bình luật đòi cưới y nhưng giờ bị cầu hôn trực tiếp y cũng thấy thẹn thùng lắm.

Tiễn các bạn nhỏ, Thẩm Dứu đem bát đũa đi rửa. Lu nước đã dùng hết may mà trong sân có một cái giếng. Tuy Thẩm Dứu lớn lên ở nông thôn nhưng dùng gáo kéo nước lên cũng phải loay hoay.

Chờ lúc nhìn thấy nhà xí thuần thiên nhiên ở đằng sau nhà Thẩm Dứu nghĩ mình điên mất. Y nỗ lực phấn đấu, nỗ lực kiếm tiền không phải vì một cuộc sống tốt đẹp sao? Sao một đêm xuyên sách cái trở về trước giải phóng* rồi?

* Trở về trước giải phóng: nỗ lực làm gì đó nhưng kết quả lại quay trở lại như lúc đầu .

Y lại nghĩ giờ y có lên làm hoàng đế, thái thượng hoàng thì cũng không có bồn cầu!! Y khók gấc là to đó!

【 Không nhất định nha.】 Quản lý viên 01 cao quý lạnh lùng xuất hiện: 【 Còn nhớ tôi có nói qua có thể dùng điểm tích lũy để đổi vật tư không? 】

Tinh thần của Thẩm Dứu phấn chấn:“!”

Đúng vậy, nếu y có thể liên hệ được với thế giới hiện đại không phải sẽ đổi được bồn cầu tự hoại hay sao? ---- Còn có thể đổi được các vật tư khác, buôn đi bán lại, làm giàu đi lên đỉnh cao nhân sinh --- trong truyện đều viết như vậy.

【 A! 】 quản lý viên 01 phát ra tiếng kinh miệt cười nhạo: 【 ngài hiện tại một phân cũng chưa có đâu.】

【 Đã xuyên qua một ngày, việc gì cũng chưa làm chỉ biết ăn ăn ăn! Tôi xem ngài đến lúc nào mới tích đủ tích phân mở vị diện, khi nào mới tích đủ tích phân mà quay về xã hội........】

Thẩm Dứu:“.....”

Hệ thống nghiêm khắc ghê.

【 Đương nhiên.】 Quản lý viên 01 kiêu ngạo nói: 【 Lý do ta tồn tại không phải là giám sát mấy người lao động cải tạo, một khắc cũng không ngừng, mỗi một giây đều phải nhận thức sai lầm của mình.】

Ta không tốt bụng tới mức để ngươi không làm việc mà ngồi đó nhàn nhã ăn thịt đâu!

Thẩm Dứu xem kỹ vấn đề liên quan đến tích phân. Đầu tiên là yêu cầu 100 tích phân, phương án ổn thỏa nhất để lấy tích phân vẫn là... làm ruộng.

Nguyên chủ có hai mẫu ruộng cạn, một mẫu ruộng nước, cứ cho một năm hai vụ mà tính thì một năm được 6 tích phân. Muốn tích đủ 100 thì phải mất 17 năm.

Đương nhiên cũng không phải không có biện pháp khác. Giống ngồi tù ở thế giới hiện đại thông qua biểu hiện tốt mà giảm hình phạt.

Quản lý viên 01 tỏ vẻ: 【 chúng ta cũng có thể làm nhiệm vụ đặc thù. 】

Thẩm Dứu khiêm tốn thỉnh giáo:“ Nhiệm vụ thế nào?”

【 đương nhiên là vì người quên thân, tích cực tiến về phía trước rồi. 】 Quản lý viên 01 xem xét một chút: 【 tỷ như nhiệm “Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa”, một mạng cộng 10 tích phân. “Giúp người làm niềm vui “ mỗi lần có thể cộng thêm tích phân...... Ngươi muốn mở cưỡng chế tiếp nhận nhiệm vụ đặc thù không? 】

【 Thật sự rất có lời. Ngươi xem ngươi một mẫu đất mới có thể tích một phân, hiện tại chỉ là làm một cái nhiệm vụ là có thể có tích phân, thậm chí là gấp mười lần tích phân, chỉ có đồ ngốc mới không làm! 】

Thẩm Dứu: “......”

Y cảm thấy nhiệm vụ này có thể là một cái hố.

Tối qua sau khi bị quản lý viên 01 lừa y, y đáp ứng mở 【 cưỡng chế tiếp thu đặc thù nhiệm vụ 】 thử xem xem. Trong lòng y kêu rên quả nhiên y cảm thấy dự cảm của y chuẩn.

Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Dứu định đi quanh thôn làm quen hoàn cảnh, tiện xem ba mẫu ruộng của bản thân.

Kết quả còn chưa ra đến cửa thôn, đã thở tới không ra hơi, cuối cùng y cũng hiểu ra, đâu ra hệ thống cải tạo? Đây là hệ thống hành người! Có hai chữ “ cưỡng chế “ nếu y không hoàn thành nhiệm vụ không những không nhận được tích phân mà còn bị trừ!

Mà nhiệm vụ cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ làm Thẩm Dứu mệt chết thì không có ý nghĩa gì cả.

Rõ ràng đoạn đường đi mất năm phút mà bị chia ra chín chín tám mốt nạn: đem bò dưới đường dắt lên, cứu mèo trên cây xuống, lại đem chim sẻ rới khỏi cây về tổ, giúp gà nhà hàng xóm đuổi chó.... này còn chưa là gì!

Giúp bé gái nhà vớt chiếc lông gà xinh đẹp bị rớt xuống giếng:)

Mấy nhóc con đứng bên cạnh nhìn Thẩm Dứu làm động tác nguy hiểm bên thành giếng mà sợ hãi:“ Ca ca dừng lại đi, nguy hiểm lắm. Muội không cần nữa, ca chỉ cần rút chiếc lông khác là được mà.”

Thẩm Dứu trơ mắt nhìn hệ thống bắn ra một cái giao diện:

【 Nhiệm vụ: Giúp Thẩm Tiểu Hoa nhổ xuống toàn bộ lông gà đẹp nhất trong thôn. 】

【 Khen thưởng tích phân: +. 】

【 Thời hạn: Một giờ. 】

【 Không hoàn thành: -500. 】

Quản lý viên 01 còn ở bên tai y mà nói: 【 nhiệm vụ tuyên bố nếu như ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ này thì thay bằng cái khác nha...... Không hoàn thành kịp thì bị trừ tích phân nha~】

Thẩm Dứu nhìn Thẩm Tiểu Hoa, tâm y gào thét ta vì ngươi sao? Ta rõ ràng là vì tích phân!

“ Không được, muội phải muốn! Ta thiếu chút là bắt được rồi!”

Thẩm Tiểu Hoa kinh hoàng: muội thích.... nhưng muội đâu muốn lắm đâu.

Cụ ông cách vách đang phơi nắng cảm thán:“ Dứu ca nhi thật là một người nhiệt tình. Khó trách gia đình nhà vị quý nhân nọ cảm tạ một ngàn lượng, người tốt ắt được báo đáp.”

*****

Thường Bình Thành

Đoàn người phong trần mệt mỏi kéo vào khách điếm tốt nhất trong thành, đi thẳng vào phòng chữ Thiên* hành lễ:“ Chủ tử.”

*Phòng chữ Thiên: Phòng tốt trong nhà trọ ngày xưa

Bên cửa sổ một thanh niên đang ngồi đọc sách, dáng người đĩnh bạt, dung mạo thanh tuấn, mũi thẳng cao, đôi con ngươi nặng nề như mực. Chỉ nhàn nhạt liếc một cái liền cảm thấy trên người hắn khí chất văn nhã cùng uy nghi.

Nghe tiếng, người thanh niên buông quyển sách xuống: “ Tìm được Cảnh Mân?”

Người này là huynh trưởng Lâm Cảnh Mân - Lâm Cảnh Hành.

Tuy nói là huynh đệ nhưng không phải cùng một mẹ sinh, Lâm Cảnh Mân chỉ có ba phần giống Lâm Cảnh Hành. Lâm Cảnh Mân dung mạo như thiếu niên chi lan, Lâm Cảnh Hành lại là thanh phong minh nguyệt, lãng như tùng bách.

Tháng trước Lâm Cảnh Mân tới vùng này du ngoạn, bị thích khách ngắm vào, mấy ngày rơi xuống không rõ sống chết, khiến người trong phủ lo lắng nháo nhào. Lâm Cảnh Hành trước đến nay yêu thương đệ đệ này nên đã tự mình dẫn người đến tìm.

Người phía dưới gật đầu:“ Không phải chúng ta tìm được. Lý quản gia nghe nói ở một thôn nhỏ có hành tung của nhị thiếu gia, suốt đêm qua đã đem người về phủ. Phu nhân phái thuộc hạ tới báo với chủ tử một tiếng. “

Người quản gia tới là Lý Đạt, hôm qua cũng là người có mặt tại nhà Thẩm Dứu, vội vội vàng vàng đem tình cảnh hôm qua báo lại.

Lâm Cảnh Hành nhẹ nhàng thở ra:“ Người không sao là tốt rồi. Chúng ta cũng hồi phủ thôi.”

Lý Đạt lộ vẻ khó xử:“ Phu nhân còn giao phó cho tiểu nhân một chuyện mong thế tử hỗ trợ.... Nhị thiếu gia thiếu người ta tiền.”

Lâm Cảnh Hành dừng lại một chút “ Thiếu nhiều hay ít?”

“ Một, một ngàn lượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.