Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công

Chương 12: Chương 12: Trìu mến




Thẩm Dứu cùng các thím các cô quay lại thôn, từ xa đã thấy một cột khói bất thường bay lên không trung.

Mấy đại thẩm đi cùng đều kinh ngạc, mồm năm miệng mười đứng quanh Thẩm Dứu xem tình huống: “Chuyện gì vậy? Cháy à? Hướng đó...... Dứu ca nhi đó không phải hướng của nhà ngươi à?”

Thẩm Dứu tức khắc kinh hãi: Ngân phiếu của y vẫn còn trong nhà!

Y liền tiện tay vứt giỏ rau, bao gạo, chút nguyên liệu nấu ăn vừa mua xuống lề đường rồi chạy nhanh về phía nhà mình.

Trong phòng bếp, Lâm Cảnh Hành bị khói hun đen mặt, tay cầm một cây củi châm lửa, một tay cầm cái chảo. Hắn hiện tại thấy hối hận, rất rất hối hận.

Vì sao không để Tiểu Ngũ hâm lại đồ ăn rồi hẵng bảo cậu đi? Nhóm lửa nấu cơm nhìn bề ngoài thì rất dễ nhưng tận tay hắn làm thì sao mà khó khăn quá! Hắn đứng lặng im hoài nghi năng lực của bản thân thì Thẩm Dứu một tay cầm chậu nước, một chân đá tung cửa viện xông vào, ngoài ra còn có vài hàng xóm cầm theo xô tới giúp.

Mắt đối mắt, mặt đối mặt, hiện trường bỗng chốc trở nên xấu hổ.

Thẩm Dứu hồi phục tinh thần, thở ra nhẹ nhõm: Chưa làm cháy ngân phiếu của y là may rồi.

Sau khi tiễn hàng xóm đi, Thẩm Dứu quay lại nhặt nguyên liệu và gạo bị bản thân ném ở lề đường đem về. Lâm Cảnh Hành đứng im ở cửa bếp, Thẩm Dứu nhìn hắn ghét bỏ được việc thì ít mà bại sự thì nhiều: “Ngươi còn đứng đây làm gì?”

Lâm Cảnh Hành sờ sờ mũi, khập khiễng vịn tường tránh đường.

Thẩm Dứu nhìn người què đáng thương, lại có chút thương hại, y nghĩ lại bản thân đối với hắn có lẽ có chút giận dữ, âm thanh cũng nhẹ lại: “Hộ vệ tỉ mỉ tận tân trung thành của ngươi đâu? Sao không bảo cậu ấy giúp?”

Lâm Cảnh Hành nhìn Thẩm Dứu: “Ngươi để tâm đến hắn?”

Thẩm Dứu: “......!”

Đại ca, ngài có ý gì?

Lâm Cảnh Hành tránh ánh mắt y: “Hắn đi rồi, ta bảo hắn đi truyền tin tức tiện thể ở lại nơi an toàn tĩnh dưỡng.”

Thẩm Dứu gật đật đầu, vết thương của nhóc ấy lớn nên tĩnh dưỡng cho tốt. Tiểu Ngũ cảm thấy cậu chỉ bị thương nhẹ, nhưng Thẩm Dứu là người nhìn được vết thương sau lưng của cậu, lung tung trên lưng đều là vết đao, vết kiếm..... nói thật y thấy nó giống nhân sủi cảo. Nhưng mà, Thẩm Dứu nghi hoặc nhìn Lâm Cảnh Hành: “Vậy còn ngươi?”

Thủ hạ đi rồi, còn chủ tử như ngươi sao còn ở đây?

Lâm Cảnh Hành nói: “Ta muốn ở đây dưỡng thương.”

Trong lòng Thẩm Dứu cảm thấy mơ hồ, sao hắn nói như đây là nhà hắn vậy?

Lâm Cảnh Hành lộ vẻ mặt bi thương: “Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi ta đi sao? Những sát thủ đó có thể còn lảng vảng quanh đây, ta lại hành động không tiện, nếu trên đường đi gặp phải sẽ kéo chân sau của Tiểu Ngũ.”

Chuyện này cũng đúng. Thẩm Dứu nhìn chân bó vải kia của hắn, câu đuổi người lại ngậm lại.

Bởi vì không có Tiểu Ngũ, Lâm Cảnh Hành đi lại không ai giúp, khập khiễng tự đi nấu cơm tạo nên hình tượng thân tàn chí kiên. Thẩm Dứu nhìn không nổi hắn lê lết đành đi qua dìu hắn: “Vẫn là để ta giúp ngươi, ngươi lên phòng nghỉ ngơi đi.”

Nghĩ lại bản thân mang Hà Bình đi ăn một bữa xa hoa, để người bệnh một thân một mình ở nhà ăn cơm thừa... Thẩm Dứu cảm thấy chột dạ.

Lâm Cảnh Hành được y đỡ, tay dán tay, thân thể dựa vào nhau. Lúc bước qua bậc cửa trọng tâm không vững, 'không cẩn thận' bám vào vai Thẩm Dứu.

Khó khăn đem người ném lên giường đất, tai Thẩm Dứu đã đỏ bừng.

Có thể vì đọc truyện đam mỹ mà y biết thật ra y không thẳng lắm. Huống chi Lâm Cảnh Hành lớn lên lại đúng gu y. Thẩm Dứu sờ sờ mũi, cảm thấy không thể để bản thân nảy sinh cảm xúc hỗn loạn: “Mai ta giúp ngươi mua nạng.”

Lâm Cảnh Hành làm ra bộ dáng chính trực cảm tạ: “Thật cảm ơn ngươi.”

Thẩm Dứu sờ bả vai của bản thân, sờ nữa sờ nữa thì là ngực......

Không biết danh nhân nào nói qua: nếu nam nhân sinh ra lòng trìu mếm với người nam nhân khác, thì ngươi cong vẹo.

(Lạy bố không ai nói ạ:v)

Thẩm Dứu hâm lại cháo gà, còn làm một đĩa nhỏ thịt cá cho Lâm Cảnh Hành. Vì đồng ý làm thử gà ác hầm vi cá cho Hà Bình nên y mua một ít vi cá.

*vi và vây giống nhau.

Gà ác hầm vi cá xuất phát từ 《 Điều Đỉnh Tập 》- một đạo đồ ăn thời Thanh, hiện tại rất ít thấy đạo này. Thẩm Dứu chỉ từng xem qua, nay hứng thú mới định làm thử.

Gà ác đem rửa sạch trực tiếp cho rượu vàng, gừng vào nấu khử tanh, khi sôi gạt đi lớp mỡ màu vàng, chỉ giữ lại nước cốt, để trong nồi hầm nhỏ lửa. Vi cá làm sạch bỏ xương, bỏ vào nồi cùng hầm, thêm nấu hương cho dậy mùi thơm, sau đó thêm chút muối rồi tiếp tục hầm. Hầm cho đến khi thịt gà mềm thì tắt bếp.

Trừ thịt gà thì vi cá cũng ảnh hưởng rất lớn tới vị của nước dùng. Vi cá có nhiều bè phái: vi cá Đông Bình, vi cá Hồ Khẩu,.... Trước kia Thẩm Dứu thích dùng nhất là vi cá Bộc Dương nhưng hiện tại chỉ có thể chắp vá một chút. Vị y làm ra so với tửu lầu nổi tiếng trong thành cũng không kém là bao.

Thẩm Dứu nếm một ngụm, lặng lẽ cho mình một like ở trong lòng. Thịt gà mềm vào miệng là tan, mềm nhưng không nhũn, đây mới là bộ dáng mà một nồi canh gà nên có!

Canh này mà ăn với cơm, thì một hơi phải ăn được hai bát, nhưng không phải cái kiểu cơm cháo kỳ lạ kia đâu.

Y đưa cho Hà Bình trước, Hà Bình vừa nhận được đã tấm tắc khen idol, sau đó lại đưa một phần cho Lâm Cảnh Hành.

Đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh Hành ăn vi cá. Ở cổ đại chỉ có những người tầng lớp thấp kém, những người bán hàng rong, làm công kiếm tiền mới ăn vi cá. Một ngày vội vội vàng về nhà chỉ cần hai lạng rượu cùng một đĩa vi cá đã là mỹ thực trần gian. Đối với con ông cháu cha Lâm Cảnh Hành, vi cá là loại đồ ăn không được thanh nhã nên không được nhìn hay nếm bao giờ.

Thẩm Dứu hầm gà ác cùng vi cá, kỳ lạ là vi cá rất tanh giờ không còn chút vị tanh nào chỉ thấy thơm và ngon miệng.

“Thế nào?” Thấm Dứu nhìn miệng Lâm Cảnh Hành lúc đóng lúc mở, chờ hắn phản hồi.

Lâm Cảnh Hành buông đũa: “Ăn rất ngon.”

“Thật à?” Thẩm Dứu vui tới nở hoa: “Ngươi là người từng trải, ngươi cảm thấy tay nghề của ta mở một quán ăn có thành hay không?”

Lâm Cảnh Hành kinh ngạc: “Ngươi muốn mở một quán ăn?”

Thời đại này nếu trong nhà không túng thiếu tới mức không còn gì ăn thì khuê nữ và ca nhi đa phần đều sẽ không lộ diện. Thẩm Dứu..... Lâm Cảnh Hành lúc này mới nhớ, tuy nhân duyên của tiểu ca nhi trong thôn không tồi nhưng y sống cô độc một mình, trong nhà cũng không còn người thân. Hắn cảm thấy có chút đau lòng cho y.

Thẩm Dứu gật đầu: “Đúng thế, hôm nay ta đi loanh quanh trong thành ngắm nghía. Ta cảm thấy có thể ta không hơn được ai nhưng nếu so ra có lẽ tay nghề của ta cũng không hơn kém họ là bao.”

Y cười tủm tỉm nhìn người nam nhân đối diện: “Ngươi thấy sao?”

Lâm Cảnh Hành rung động trong lòng, nhìn y đầy ôn nhu, ngữ khí lại kiên định vô cùng: “Sẽ thành công.”

Thẩm Dứu tâm tư dạt dào đem một ít canh qua cho thôn trưởng, lại nói với ông chuyện bản thân muốn mở tiệm, muốn ông ủng hộ.

Sáng nay y cùng với người của nha môn nói chuyện thì biết: cổ đại không phải xã hội pháp trị, nếu có tông tộc, thôn tộc chống lưng thì sẽ ít bị khi dễ, buôn bán cũng thuận lợi hơn. Huống hồ một mình y mở tiệm sẽ khó quán xuyến mọi việc. Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu người trong thôn muốn đến tiệm y làm, y sẽ không bạc đãi họ.

Y là một chú bé có 1600 lượng mà! Y tin bản thân sẽ không dừng bước ở đây. Với lại thuê người trong thôn đáng tin hơn người khác nhiều.

Thôn trưởng không giống Lâm Cảnh Hành, ông là kiểu bình dân thích hai lạng rượu uống kèm vi cá, nghe thấy đã chảy nước miếng, vội vội vàng vàng đem rượu lâu năm ủ ra. Nhưng ông không bị mỹ thực đánh gục, ông không đồng ý chuyện Thẩm Dứu muốn mở cửa tiệm.

Giống như các bậc trưởng bối đời trước, thôn trưởng cho rằng Thẩm Dứu giờ đã có chút tài sản, mua chút đất để làm ruộng không thì mua cửa tiệm trong thành để cho thuê, nằm ở nhà thu tiền không tốt hay sao mà cứ phải nai lưng đi làm? Vì sao lại cứ nhất định cứ phải ló mặt ra cho người ta ngắm?

Tiểu Dứu dạo này hành vi kỳ quái, nào giống tiểu ca nhi lớn lên cạnh ông đâu!

Thẩm Dứu cạn lời. Y cũng muốn nằm nhà đếm tiền lắm chứ, nhưng y nhất định phải đích thân đi làm kiếm tiền, nếu không thì sẽ không có tích phân nào cho y! Không có biện pháp a~ mệnh y đã định là phải vất vả.

Tuy không đồng ý nhưng thôn trưởng cũng không thể quản chuyện y muốn mở quán ăn, ông quản không nổi y! Thẩm Dứu hạ quyết tâm thuyết phục thôn trưởng. Cuối cùng ông đồng ý giúp y tìm vài người trong thôn.

Hai gắp vi cá, lại hai chén rượu, thôn trưởng bắt đầu chill chill, lại nhọc lòng khuyên Thấm Dứu chuyện hôn nhân: “Chuyện này ta lại phải nhắc lại, sao ngươi lại muốn cưới hai người nam nhân? Mấy đại thẩm trở về cùng ngươi nói vậy đó! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần?! Kiên định một chút. Muốn làm dâu nhà giàu dễ chắc?”

Thẩm Dứu bất lực, rốt cuộc câu chuyện đi đến đâu rồi? Sao lúc là y muốn cưới hai người sau lại là làm dâu nhà hào môn rồi?

“Thôn trưởng, ngài đừng lo lắng, con không thích bọn họ.” Thẩm Dứu thành thật nói: “Còn có, hôm nay một người đi rồi còn một người thôi.”

“Đi rồi?” Thôn trưởng lập tức truy vấn: “Có đưa tiền không?”

“.......Không có.”

Thôn trưởng vỗ đùi: “Còn không đưa tiền! Vậy mà còn nói là ngươi không thích hắn? Vậy ngươi cứu hắn về làm gì?” Thằng nhóc khó hiểu này!

Thẩm Dứu rít gào trong lòng: vì tích phân ạaaa!!!!!

Lời này đương nhiên không thể nói, y cười giả lả: “Có lẽ...... thấy bọn họ đáng thương?”

Thôn trưởng: Thôn ta thế nào lại có một thánh mẫu?

Khi còn nhỏ thì cũng như mấy đứa nhóc bình thường, sao lớn lên lại.... Thôn trưởng khó hiểu nhìn Thẩm Dứu như muốn nói: Thôn chúng ta đều là ruộng cạn, sao lại có mọc lên một hồ nước có một đóa bạch liên hoa thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.