Hạ Khiết Dương Hậu

Chương 22: Chương 22: Cấm địa




An Thục hôm nay, lại quay về chốn thần tiên ở Thiên giới. Chẳng biết vì điều gì, mà cũng chẳng biết tại sao. Có lẽ đây là chuyến thăm hỏi ai đó hoặc cần làm một điều gì đó. Lần này cũng như bao lần trước, là Khả Hy đón cô về.

Trở về Thiên giới lần này, cô có lẽ đi sẽ mất ba đến bốn ngày ở Hạ giới. Cô đã kể cho Ưu Ly và Thiển Nhi, bảo với họ…

“Các muội hãy nói với mọi người bổn cung muốn đi du ngoạn. Không cần đi tìm, chơi chán thì ta sẽ về. Yên tâm, ngân lượng trong người ta không thiếu.” – Cô tươi cười nói với hai vị tiểu muội muội của mình. Không nói lí do hay bất kì điều gì liên quan đến lần về Thiên giới này.

- oO0Oo-

Vừa bước vào Điệp phủ…

“Tiểu nữ tham kiến Đại tiểu thư. Mừng tiểu thư quay lại Thiên giới.” – Hừm… Là Hỏa Nhi. Cô bé với giọng nói trong trẻo, trông ngây thơ nhưng trải qua rất nhiều gian khổ. Trước kia được Điệp gia chủ cưu mang nhận về.

An Thục bước vào diện kiến phụ mẫu ở Điệp Hoa phủ. Rồi đến Điệp Tiên phủ trò chuyện với gia gia và tổ mẫu. Hình như lần này… An Thục nhận được tin từ tổ mẫu, quay về giúp người làm điều gì đó. Ngồi nói chuyện với lão gia gia một chút, An Thục vào khuê phòng riêng của tổ mẫu…

- Thục Nhi, như lần này… ta nói muốn nhờ con một vài việc.

- Vâng, người cứ nói. Tiểu nữ sẽ giúp người hết sức

- Ta biết lần này vô cùng nguy hiểm… nhưng chỉ có con mới làm được thôi.

- Không biết… là chuyện gì ạ?

- Thục Nhi, Ngọc đế truyền đạt lại cho ta, muốn con vào Ma Thiên Địa (Cấm địa) để tìm kiếm một viên ngọc, có tên là Lam Diên.

Viên ngọc Lam Diên, có màu xanh ngọc vô cùng đẹp. Là viên ngọc trước khi ra đi, một vị đại lão tiên sinh, pháp lực cao cường đã dồn hết công lực của mình, tạo ra Lam Diên Ngọc. Viên ngọc này, vô cùng quý. Cần nó mới có thể bảo vệ Thiên giới, bảo vệ nơi này khỏi sự nổi loạn của các vị thần… đã từng xảy ra 4000 năm trước đây. Trong một lần vô tình bay ngay qua Ma Thiên Đại để giao viên ngọc này cho Ngọc đế, vị tiên sinh có tên là Duật Lăng đã đánh rơi viên ngọc này xuống Ma Thiên Địa, ngài hạ xuống tìm… thì không may bỏ mạng lại nơi này… Rất nhiều người đều không thể… đều đã hi sinh tại nơi này.

Nhưng An Thục thì khác, An Thục chính là người vô cùng đặc biệt, tiên khí vô biên. Chỉ có An Thục, mới có thể tìm được Lam Diên Ngọc.

Sáng hôm sau, An Thục được Ngọc đế ban cho Ngự Uyển đao. Đề phòng bất trắc cần dùng đến nó. Nó sẽ bảo vệ một mạng cho cô. Nhưng đương nhiên, cần đến Tây Nam tìm lão sư phụ để được truyền qua một số pháp lực cơ bản. Chuyến đi lần này, có thể kéo dài 1 – 2 ngày, có thể kéo dài 1 – 2 năm, có thể mãi mãi…

“An Thục, trẫm tin tưởng ngươi.” – Ngọc đế ngồi trên chiếc ngai ở tận trên mây. Xa xa nhìn xuống nói với cặp mắt trìu mến mà tràn đầy hi vọng.

“Thần nữ sẽ không làm phụ lòng người.” – Vừa nói tôn kính, An Thục quay bước tiến về phía Ma Thiên Địa…

- oO0Oo-

Ma Thiên Địa, nhìn qua chỉ là một cấm địa thô sơ, nhưng thật sự bị nguyền rủa bởi rất nhiều Hắc thuật. Lao vào đây như lao vào cái chết. Nhưng biết làm sao được, trái lệnh cũng chết mà thôi…

Nàng bước vào đó, dần dần càng đi, thì bầu trời lại càng tối… Càng đi, thì lại càng cảm nhận được nguy hiểm càng lớn. Càng đi, thì lại cảm nhận được chẳng có điều gì tốt lành ở phía trước.

Tổ mẫu bảo Lam Diên Ngọc ở trong một vách đá rất sâu, là vách đá sâu nhất cấm địa này… Ta phải mau tìm nó…

Đã tối tăm như vậy, lớp sương mù ngày càng dày… Dày đến nỗi chẳng thể thấy đường đi. Lúc này cô chỉ muốn quay về mà thôi…

- -----------------------

Cô đã đi đến nay đã được 3 ngày, chẳng có chút manh mối nào cả. Làm sao mà tìm được một viên ngọc bé tẹo ở một nơi rộng lớn này chứ. Cô cứ thế đi, cứ thể đi cho đến khi tìm được…

Cô vượt qua 3 dãy núi dài, lội qua 3 con sông sâu… Có lúc suýt bị cá lớn ăn thịt. Gian khổ khiến cô cũng thương tích đầy mình rồi… Đến dãy núi cuối cùng, có một vách đá rất sâu. Cô cảm nhận được có gì đó đang phát sáng… Vào bên trong, đó chính là Lam Diên Ngọc phát sáng chói lòa… Cô cầm lấy nó rồi quay lưng quay lại Thiên giới.

“Ha~ Ta tìm được nó rồi… tìm được rồi.” - Vừa cưới nói vừa chạy thật nhanh để thoát khỏi cái vùng chết chóc này, lần này cô lập công lớn rồi…

Nhưng vừa bước ra khỏi cấm địa tàn khốc này… cô dần cạn kiệt sức lực mà ngất đi… Cô đã không ăn uống gì ba ngày nay mà. Vừa đi nhiều lại phải vượt qua bao sóng gió. Liệu… cô có thể bình an quay về Điệp phủ mà báo tin này được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.