Hạ Sốt

Chương 6: Chương 6: Chương 4




Edit: Tiểu Hương

Beta: Tiểu Miêu

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mấy nữ sinh đi cùng với bọn họ mỗi người gọi một cốc trà sữa.

Năm sáu người chọn xong liền đứng ở bên cạnh trò chuyện, từ cách trang điểm đến kiểu tóc cuối cùng lại nói đến các nam sinh kia.

Lý Lỵ Đình nhích lại gần Lộ Vô Khả, nhỏ giọng nói: “Cậu có biết người nào là bạn gái Thẩm Ngật Tây không?”

Lộ Vô Khả đổ nguyên liệu vào trong ly, ngước mặt nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người nữ sinh có diện mạo xinh đẹp nhất.

Trong miệng lại nói không biết, thu hồi ánh mắt.

Lý Lỵ Đình giống như đang truyền thụ bí quyết, hướng cô nhướng mi: “Tớ sẽ dạy cho cậu cách làm sao nhận ra, mấy đương nhiệm* của cậu ta về sau ít nhiều cũng không khác kiểu này.”

*đương nhiệm ý chỉ đến người giữ chức bạn gái hiện tại của Ngật ca.

Lộ Vô Khả nhìn cô ấy, nghĩ muốn nói với Lý Lỵ Đình “Cậu cảm thấy tớ sẽ hứng thú với mấy cái này sao”, còn chưa kịp mở miệng Lý Lỵ Đình đã gấp chờ không nổi nói với cô.

“Lớn lên xinh, ngực lớn, chân dài, mông vểnh “, Lý Lỵ Đình đếm ngón tay, “ Đó, chiếu theo mấy cái này tìm, không sai được.“.

Cô ấy nhìn về phía nữ sinh có mái tóc bóng mượt nâng nâng cằm: “ Kìa, chính là người kia.“.

Chính là nữ sinh mà Lộ Vô Khả chú ý lúc nãy, quả nhiên xuất chúng.

Một vài sợi tóc mềm mịn của Nghiêm Doanh Doanh rơi trên gáy, lộ ra một đoạn cổ thiên nga trắng noãn lại nhỏ gầy, vừa nhìn là biết người học múa.

Cô ta cùng bạn đang cười đùa, hẳn là đang nói một ít lời đùa giỡn, chọc cô ta hai tai đều đỏ.

“Đi mua cho vị kia của cậu một ly trà sữa đi.”

Nghiêm Doanh Doanh thẹn thùng: “Anh ấy không thích đồ ngọt.”

“Hắn nói với cậu à?”

“Không.”

Mấy người bên cạnh đều là người tinh ranh, liền cười nói: “Ồ, lúc trước còn chưa quen nhau đã tìm hiểu người ta không thích ăn gì rồi.”

Sau đó lại một trận cười vang, Nghiêm Doanh Doanh chắc là mới cùng Thẩm Ngật Tây không bao lâu bị trêu chọc mặt đỏ bừng chống đỡ không được, giậm chân chạy tới tiệm trà sữa.

Nghiêm Doanh Doanh ngoài miệng nói không gọi cho Thẩm Ngật Tây, trên thực tế chọn còn cẩn thận hơn cho mình, tâm tư của cô gái nhỏ viết hết ở trên mặt.

Cô ta lật lật menu, hỏi: “Nơi này có món gì không ngọt không?”

Lý Lỵ Đình chỉ cho cô ấy: “Có nha, là cái này.”

Nghiêm Doanh Doanh lẩm bẩm: “Uống thử cái này rồi, không dễ uống, có cái khác không?”

Lộ Vô Khả từ phía sau đi ra, để chồng ly trà sữa bên cạnh, nhìn bộ dáng lựa chọn không ngừng của Nghiêm Doanh Doanh, hoài nghi nữ sinh yêu đương vào có phải đều trở nên ngốc hay không.

Cô nhắc nhở: “Không thích uống ngọt thì có thể giảm lượng đường.”

Lý Lỵ Đình và Nghiêm Doanh Doanh bừng tỉnh đại ngộ, cô ấy nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực nói: “May ông chủ không có ở đây, nếu không tớ phải nghe mắng rồi.”

Nói xong nhìn về phía Nghiêm Doanh Doanh: “ Bạn nhìn xem muốn cái nào đi, chúng tôi sẽ giảm lượng đường.”

“Được rồi” Nghiêm Doanh Doanh chỉ chỉ, “Món này đi.”

“Doanh Doanh.”

Trà sữa làm được nửa, nhóm nữ sinh bên kia có người làm mặt quỷ kêu Nghiêm Doanh Doanh.

Lộ Vô Khả nghe thấy bọn họ nói “người tới kìa“.

Cô ngẩng đầu.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đám nam sinh đi qua khoảng trống của dòng xe cộ, hướng bên này đi tới.

Thẩm Ngật Tây chính là kiểu chỉ cần ở trong một đám người liếc mắt thôi cũng có thể tìm ra.

Đầu tóc ngắn, phần tóc gần như ôm sát da đầu, kiểu tóc này vừa hay thử thách khuôn mặt cùng ngũ quan.

Mà Thẩm Ngật Tây đều có cả hai, đẹp trai hiếm thấy.

Anh không nhanh không chậm đi cuối, giống như đang tản bộ.

Nghiêm Doanh Doanh thấy người tới liền chạy đi dính người, trà sữa cũng quên lấy, bên cạnh đám người ồn ào.

Nghiêm Doanh Doanh kéo cánh tay anh, đỏ mặt hỏi: “Lát nữa đi đâu vậy?”

Thẩm Ngật Tây một tay cắm túi, một tay kẹp điếu thuốc.

Anh liếc nhìn, cười nói: “Uống rượu.”

Lại ngước mắt, nhìn nam sinh trước mặt nâng cằm, thiếu đánh mà nói: “Cậu ta mời khách.”

Mấy cái nam sinh đều cảm kích, nghe xong cười to.

Nam sinh kia tên Ưng Tử, đang đi tới tiệm trà sữa, nghe vậy quay đầu lại giơ ngón giữa.

Thẩm Ngật Tây đặt tay lên môi, huýt sáo khiêu khích.

Tề Tư Minh ôm bụng cười to: “Ngật ca, cậu tốt xấu gì cũng nên tin tưởng Ưng Tử, lỡ cậu ta xin được số điện thoại, bữa rượu này cậu mời à?”

Thẩm Ngật Tây có vẻ đang vui, anh hút điếu thuốc, chẳng để ý cười: “Cũng không thiếu tiền, tôi mời.”

“Sảng khoái!”

Nghiêm Doanh Doanh nhìn Ưng Tử dựa vào quầy ở tiệm trà sữa, hỏi: “Cậu ta muốn làm gì?”

Tề Tư Minh nói: “Còn có thể làm gì, theo đuổi em gái trà sữa.”

“Em gái trà sữa?”

Tề Tư Minh chỉ chỉ Lộ Vô Khả: “Đúng vậy, là cậu ấy.”

Nói xong tấm tắc vài tiếng: “Nhìn khuôn mặt với dáng người kia thật sự rất xinh, Ưng Tử nếu theo đuổi được thật đúng là tiện nghi cho hắn, có câu nói nói như thế nào nhỉ......”

“Hoa tươi cắm bãi cứt trâu, đồ mù chữ.”

“Mù em gái cậu.”

Điện thoại trong túi quần Thẩm Ngật Tây lúc này vang lên.

Nghiêm Doanh Doanh tưởng anh không nghe thấy, nói cho anh biết: “Điện thoại kêu kìa.”

Thẩm Ngật Tây cũng không khẩn trương, vẫn chậm rì rì hút thuốc: “Biết.”

Hút xong miếng cuối cùng anh mới dụi tắt thuốc ở thùng rác, đến bên cạnh nghe điện thoại.

Nói chuyện điện thoại xong quay lại, Ưng Tử đã cùng Tề Tư Minh kề vai sát cánh trò chuyện.

Thấy anh trở về, Ưng Tử nói: “Cậu nói đúng, đừng nói số điện thoại, người ta ngay cả tên cũng không muốn nói.”

Nếu không phải hắn nhắc tới, Thẩm Ngật Tây đã quên luôn chuyện này.

Anh nhét điện thoại vào túi, không lương tâm mà cười: “Cho cậu đi tìm đánh mà.”

Tề Tư Minh sớm nghe Ưng Tử kể xong rồi, cười đến thở hổn hển nói: “Ngật ca, cậu biết em gái trà sữa từ chối hắn như thế nào không?”

Cơn nghiện thuốc của Thẩm Ngật Tây lại tái phát, rút điếu thuốc ra ngậm vào miệng.

Anh mười phần không có thành ý: “Nói như thế nào?”

Tề Tư Minh cười đến mức nói không nổi, huých Ưng Tử: “Tự cậu kể đi, tôi nói không nổi nữa.”

Ưng Tử thật ra cảm thấy không có gì, có ai chưa từng theo đuổi con gái chứ, lần này không được thì lần sau tiếp tục.

Cậu ta nhún nhún vai: “Cô ấy nói cô ấy không có điện thoại.”

Tề Tư Minh ngừng cười: “Không phải chứ, hiện tại là thời nào rồi, ai mà không có điện thoại. Ưng Tử rõ ràng cô ấy muốn từ chối cậu, đường lui của cậu cũng chặt đứt luôn.”

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Bức tường phía sau bọn họ đầy những hình vẽ xấu xí, nói là vẽ xấu, thật ra không biết là ai lấy sơn phun loạn lên.

Trừu tượng, hỗn độn, gớm ghiếc.

Đèn đường không chiếu đến chỗ này, bọn họ đứng ở trong bóng tối.

Nghe Ưng Tử nói xong, Thẩm Ngật Tây vừa châm điếu thuốc nâng mắt nhìn.

Trong bóng tối, ánh sáng từ bật lửa phát ra chiếu lên nửa khuôn mặt anh.

Giống như bây giờ anh mới chân chính nghe bọn họ nói chuyện.

Anh cười, ném bật lửa cho Ưng Tử, hứng thú hỏi: “Sau đó?”

Ưng Tử tiếp được, thuận tay rút hai điếu, ném một điếu cho Tề Tư Minh.

“Sau đó? Sau đó hỏi cô ấy vì sao không có điện thoại.”

Tề Tư Minh là tên miệng nhiều chuyện, miệng không chịu ngồi yên, nén cười: “Cậu đoán người ta trả lời hắn như thế nào?”

Thẩm Ngật Tây hút thuốc không nói chuyện, híp mắt, hướng Tề Tư Minh nâng nâng cằm ý bảo hắn tiếp tục nói, nhìn như lưu manh đường phố.

Biểu tình Tề Tư Minh lập tức trở nên đứng đắn, đem bộ dáng đứng đắn, ngoan ngoãn của Lộ Vô Khả bắt chước giống đến bảy phần.

“Phải nghiêm túc học tập.”

Thẩm Ngật Tây không nghĩ tới câu trả lời là như thế.

Anh sửng sốt, phun ra khói thuốc, thấp giọng cười ra tiếng.

“Mẹ”, ngay cả Ưng Tử nghe còn buồn cười, “Cô gái này thật là vui tính.” . Tiên Hiệp Hay

Anh suy nghĩ đến dáng vẻ Lộ Vô Khả nói nghiêm túc học tập, cười: “ Như thế nào mẹ nó lại ngoan như vậy.”

Tề Tư Minh kinh ngạc: “Không phải chứ Ưng Tử, cậu đây là còn có ý định kia, muốn tiếp tục theo đuổi hả?”

Ưng Tử Nghịch nghịch bật lửa, cười nói: “ Còn ý định cái rắm, người này tôi không có suy nghĩ đó, lì lợm la liếm không phải phong cách của tôi.”

Nói trắng ra chính là không để bụng, đổi cô gái xinh đẹp khác là được.

Tề Tư Minh đụng đụng bả vai Thẩm Ngật Tây: “ Này Ngật ca, cậu nghĩ như thế nào?”

“Nghĩ như thế nào?” Thẩm Ngật Tây mắt quét về phía Ưng Tử, không lương tâm mà cười, “Nghĩ bữa rượu của cậu đấy, nhanh lên.”

“Thật, cậu không nói tôi cũng quên chuyện này”, Tề Tư Minh là cái tên bạch nhãn lang, “Ưng Tử, tuy rằng không theo đuổi được nhưng rượu vẫn phải mời, huynh đệ giúp cậu tiêu tiền tiêu tai, mau mau mau, mời khách mời khách.”

Thẩm Ngật Tây ném thuốc xuống dưới chân, nghiền tắt.

Anh từ trên tường đứng dậy, bàn tay chụp vào lưng Ưng Tử, cười đến gợi đòn: “Nhanh lên, cậu còn có thể mượn rượu tiêu sầu, uống mấy bình liền không có chuyện gì.”

Nói xong dẫn đầu rời đi.

Ưng Tử bị hai người chọc tức cười: “Fuck, hai người có thể nghiêm túc chút không?”

Hắn đuổi theo bọn họ, nghe Tề Tư Minh đang hỏi Thẩm Ngật Tây: “ Lúc nãy nghe điện thoại xong quay lại không thấy bạn gái, sao cậu không hỏi?”

Thẩm Ngật Tây bình thản: “Hỏi cái gì, người cũng sẽ không chạy mất.”

“Sao cậu biết được người ta sẽ không chạy, con gái đều như vậy, bạn trai thiếu quan tâm chút liền cáu kỉnh, lúc nãy ở bên ngoài còn nghe bạn gái cậu càu nhàu, oán giận cậu nói chuyện điện thoại lâu quá không chơi với cổ”, Tề Tư Minh giống như xem kịch vui, thấy vậy vui mừng, “Này nếu là chạy về nhà rồi thì làm sao bây giờ, không đi dỗ à?”

Ưng Tử cũng đi theo quấy rối: “Mới được mấy ngày rồi?”

Thẩm Ngật Tây đối với lời nói của hai người bọn họ như mắt điếc tai ngơ, cười nhạo: “Sẽ không chạy.”

Hai người bọn họ tiếp tục: “Sao cậu biết sẽ không chạy?”

Anh cười nói: “Chỉ bằng tôi ở chỗ này.”

- ----------

Chủ tiệm trà sữa tính tình không quá tốt, có chút hung nhưng vẫn có nhân tính, nhân viên được uống trà sữa miễn phí.

Lộ Vô Khả mang về cho A Thích một ly, nghĩ nghĩ Tưởng Thanh cũng ở ký túc xá, liền mang thêm cho cô ấy một ly.

Cô cùng Lý Lị Đình thả cửa cuốn của tiệm xuống, hai người đường ai nấy đi.

12 giờ khuya, trên đường xe cộ cùng người đi đường ít ỏi, nhiều cửa hàng đã đóng cửa, đường phố ban ngày náo nhiệt hiện giờ chỉ còn lại rác.

Bao nilon bị gió cuốn thổi trên đường phố.

Trên đường cũng không phải không có ai, phía trước có mười mấy người.

Mấy nam sinh vui cười đùa giỡn.

Đúng là đám người Thẩm Ngật Tây.

Thời tiết này gió đã mang theo hơi lạnh.

Nghiêm Doanh Doanh kéo cánh tay Thẩm Ngật Tây, đưa cho anh ly trà sữa ít đường kia.

Thẩm Ngật Tây rũ mắt liếc nhìn, nói câu không uống, nói tự mình uống đi.

Tuy rằng cách hơn mười mét, nhưng trên đường quá yên tĩnh, Nghiêm Doanh Doanh nói cái gì đều nghe rõ ràng.

Nghiêm Doanh Doanh âm thanh tinh tế mềm mại: “Em uống rồi, uống nữa ngày mai phải giảm béo.”

Thẩm Ngật Tây không biết liếc mắt đến nơi nào trên người cô ta, cười nói giảm cái gì, mập thêm chút thịt mới tốt.

Mặt nữ sinh lập tức đỏ bừng, xấu hổ véo cánh tay anh.

Thẩm Ngật Tây cười đến mức bả vai hơi run, nữ sinh lại đưa trà sữa cho anh, nói rất dễ uống.

Anh nói thứ này quá ngọt, nhận lấy trà sữa, đưa cho cô gái đang cười vui vẻ trong ngực Tề Tư Minh.

Lộ Vô Khả xách trà sữa của A Thích và Tưởng Thanh, chậm rì rì theo ở phía sau.

A Thích gửi tin nhắn, hỏi cô sắp về chưa, có cần xuống đón không.

Lộ Vô Khả bảo cô ấy đừng xuống, gần đến trường rồi.

Mấy người đằng trước nói cái gì, cô cũng không chú ý.

Gió thu xuyên qua hẻm nhỏ đen thui, không biết đập vào cửa sổ rỉ sắt nhà ai, mảnh kính vỡ xuyên qua đêm dài.

Cuộc sống về đêm của những người phía trước còn chưa kết thúc, không tính quay về trường học, đi xuống đường.

Lộ Vô Khả băng qua đường, đi về cổng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.