Hàn Thủy

Chương 7: Chương 7: Thoạt nhìn thì rõ ràng là quan hệ không bình thường




Ăn khuya xong, ba người dìu nhau về khách sạn. Lý Vi và Trần Phân mỗi người ngã xuống hai bên ghế sofa, bày ra tư thế lười biếng. Tửu lượng Ôn Hàn Thủy cũng không tệ, ngồi ở bên cạnh tẩy trang: “Ai muốn đi tắm trước nào?”

“Cậu đó.” “Chị đó.” Hai người ở đằng kia đồng thanh.

Cô cười bất lực rồi lấy một bộ quần áo vào phòng tắm. Khi cô bước ra lại bắt đầu giục hai người đó đi tắm một lần nữa, mình thì cầm lấy điện thoại và nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Nhất thời không ngủ được, cô tựa vào đầu giường nghịch điện thoại. Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn, Ôn Hàn Thủy lướt mắt vài cái, thấy không có chuyện gì quan trọng, lười không muốn trả lời, ngược lại bấm vào vòng bạn bè của chính mình. Bất giác nhớ lại cuộc sống ngày trước của mình, đột nhiên tay của Ôn Hàn Thủy dừng lại, cô nhớ rằng mình vẫn còn một số bài đăng chưa xóa.

Cô luôn là người thích chia sẻ, rất năng động trong vòng bạn bè, bạn bè cũng rất ủng hộ cô, nói vòng bạn bè của cô rất thú vị điều này cũng vô tình khuyến khích cô. Cũng bởi vì bài đăng quá nhiều, Ôn Hàn Thủy gần đây đã quên mất nội dung liên quan đến chuyện trước và bạn trai cũ. Lần này nhớ tới, Ôn Hàn Thủy bắt đầu xóa các bài đăng cũ.

Ngồi xóa bài đăng cũ Ôn Hàn Thủy chợt phát hiện một bí mật.

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Từ Phỉ, Ôn Hàn Thủy đã nhận được hàng chục lượt thích từ đối phương. Khi xóa bỏ bài đăng cũ Ôn Hàn Thủy để ý, cũng phải thừa nhận rằng Từ Phỉ thật sự không thích bất kỳ bài đăng nào liên quan đến Triệu Phụng Vũ.

Sau khi xóa xong, Ôn Hàn Thủy tắt điện thoại, rõ ràng là buồn ngủ nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Trong bóng đêm mịt mù, suy nghĩ của cô như có cánh mà trôi dạt về những nơi xa xăm vô định. Cuối cùng, cô mê man chìm vào giấc ngủ, không lâu sau thì bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại.

Nhấc điện thoại lên, là tin nhắn của Từ Phỉ.

- -- Sao đột nhiên lại đi xóa bài, không ngủ được à?

Tin nhắn được gửi lúc 3 giờ sáng.

Ôn Hàn Thủy trở mình, thầm nghĩ người này làm cái trò quỷ gì vậy. Cô gửi tin nhắn lại: Bị anh làm cho tỉnh luôn rồi. Không đợi tin nhắn gửi đến, cô buông điện thoại đi ngủ tiếp.

Khi cô tỉnh dậy một lần nữa, trời đã sáng và đến giờ ăn trưa. Ôn Hàn Thủy đứng dậy ôm chăn thấy Trần Phân đang nằm trên giường nghịch điện thoại, trong khi Lý Vi đã đi trang điểm.

“Cậu muốn ra ngoài à?” Ôn Hàn Thủy ngáp dài.

Lý Vi gật đầu: “Những chuyện còn lại giao cho các cậu nhé.” Cô ấy dọn dẹp đồ, dừng lại ở cửa trước khi rời đi, “Nhân tiện, hình như là điện thoại của cậu rung suốt từ nãy đó.”

“Ừ.” Ôn Hàn Thủy mở ra xem, sau đó thấy bảy tám tin nhắn nữa từ Từ Phỉ. Phản ứng đầu tiên của cô là nhiều vậy sao? Sau đó bấm vào trang trò chuyện, nhìn hai giây toàn thân lập tức cứng đờ.

Hàn Thủy: Bị anh làm cho tỉnh luôn rồi.

Gửi lúc 3:01 sáng.

Ôn Hàn Thủy:????

Ai đã gửi những lời thô bạo như này vậy? Ôn Hàn Thủy quả thực là không nhìn thấy Từ Phỉ trả lời phía sau, nhưng rõ ràng là không thể giả chết được, cô vội vàng luống cuống trả lời lại, cuối cùng lại vô tình bấm vào cuộc gọi video, chưa kịp bấm tắt, lập tức bị phía đối diện nhấc máy.

Ôn Hàn Thủy không kịp chuẩn bị đã đối mặt với Từ Phỉ.

Trong video Từ Phỉ mặc âu phục và áo sơ mi, trông vừa nghiêm trang vừa bình tĩnh. Vẻ mặt anh có phần nghiêm túc, sau lưng như đang ở trong phòng làm việc. Ánh mắt Ôn Hàn Thủy liếc về góc trên bên phải, bản thân đang mặc một bộ đồ ngủ nhung hồng san hô dễ thương, tóc tai bù xù, đôi mắt còn buồn ngủ.

Cô lập tức che camera: “Xin lỗi xin lỗi, tôi ấn nhầm“.

Thật mất mặt.

“Không sao.” Giọng Từ Phỉ truyền đến, “Buổi trưa có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Trần Phân, người ở cùng phòng, nghe thấy giọng nói của đàn ông, lập tức tò mò nhìn sang. Ôn Hàn Thủy trong lòng kinh ngạc lại chú ý tới vẻ mặt của Trần Phân, vội vàng xua tay, kết quả hất tay ra, liền bị Từ Phỉ nhìn thấy.

Anh cười, có lẽ anh nghĩ Ôn Hàn Thủy khá dễ thương.

Ôn Hàn Thủy từ bỏ việc đấu tranh và giải thích với Từ Phỉ qua camera, “Hôm qua tôi quá buồn ngủ nên không nhìn điện thoại mà gửi bừa tin nhắn, tôi không có ý gì khác.”

“Đúng là dọa tôi một trận.” Anh nói.

“Xin lỗi.”

“Cả đêm tôi không ngủ được.”

“......” Chột dạ.

“Ăn trưa với tôi nhé?” Anh nhẹ nhàng nhướng mày với ý định sẽ không buông tha cô cho đến khi cô đồng ý.

Ôn Hàn Thủy đấu tranh: “Tôi đi ăn cùng bạn rồi.”

“Tôi có thể đi cùng.” Anh nói.

Cách đó không xa người bạn Trần Phân hét lên: “Bạn bè hẹn lúc khác, hai người đi đi!”

Ôn Hàn Thủy: “......”

Cúp điện thoại xong, Ôn Hàn Thủy nhìn lên trời thở dài: “Cuộc sống thật vất vả!”

Trần Phân đi tới chỗ Ôn Hàn Thủy: “Chị, bạn trai chị đấy à?”

“Không phải.”

“Vậy thì là người ta đang theo đuổi chị?”

“Cũng không phải, chỉ là một người bạn thôi.”

Trần Phân hiển nhiên không tin: “Chị, chị nói chuyện với anh ấy thật dịu dàng.”

Ôn Hàn Thủy không tin: “Chị mới chỉ nói hai ba câu thôi mà.”

“Biểu hiện của chị rất dịu dàng.” Trần Phân nói: “Nhìn qua cũng biết quan hệ không đơn giản như vậy.”

Chỉ vì những lời này mà lúc đi tắm Ôn Hàn Thủy soi gương một lúc lâu. Không chỉ một người nói rằng biểu hiện của cô rất rõ, cô chỉ không hiểu, làm thế nào mà nhìn ra được? Cô nhìn bản thân trong gương tự mình làm mặt quỷ, nghĩ thầm dù sao cũng lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội rồi mà còn không có khả năng khống chế được bản thân sao?

Thực tế là quả thực không có.

Khi nhìn thấy Từ Phỉ, trên mặt Ôn Hàn Thủy lập tức hiện lên một chút xấu hổ. Trên đường đi cô cùng Từ Phỉ nói chuyện cũng không nhìn anh, mặc dù vẫn đang giả vờ bình tĩnh nhưng trước mặt người quen sẽ bị nhìn thấu.

Từ Phỉ nhẫn nại nhịn xuống ý muốn trêu chọc cô.

Một đường đến nơi, Ôn Hàn Thủy thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại phát hiện Từ Phỉ đã đưa cô đến Thiên Nhã Hiên. Đôi mắt cô sáng lên, lập tức ném mớ rối rắm trong lòng về phía sau: “Chúng ta thực sự có thể ăn ở đây sao? Anh đặt chỗ khi nào vậy?”

“Sau này nếu em muốn tôi sẽ đưa em đến đây bất cứ lúc nào.” Từ Phỉ giải thích, “Ông chủ ở đây là một người bạn của tôi, tôi có đầu tư một khoản lúc đầu.”

Câu trả lời này tuyệt đối Ôn Hàn Thủy không nghĩ tới. Bước chân của cô dừng lại, sau đó cười trêu ghẹo: “Cả ngày gọi Từ tổng, bây giờ mới biết hai chữ tấm lòng.”

“Chỉ là xưng hô mà thôi, gọi là gì đều được.”

Ngay sau đó một người phục vụ đã đưa họ đến phòng riêng, thiết kế kiểu Trung Quốc mang hương vị tao nhã, Ôn Hàn Thủy nhìn mấy bức tranh treo trên tường, Từ Phi tò mò: “Em thích bức này?”

“Ừm.” Cô nói: “Cô ấy là bạn của sếp tôi. Tôi đã từng viết kịch bản về hội họa và có một vài lần trao đổi với cô ấy.”

Từ Phỉ quan tâm: “Kịch bản như thế nào vậy?”

Ôn Hàn Thủy nhìn thấy anh mong đợi, đột nhiên có chút gấp gáp: “Không phải kịch bản lớn gì, cuối cùng cũng không quay.”

“Bị kẹt ở đoạn nào sao?”

“Đó là kịch bản đầu của tôi, không quá hoàn thiện mà cũng không phù hợp với nhu cầu thị trường.” Ôn Hàn Thủy không muốn nói thêm về chuyện này, đổi chủ đề nói: “Không biết hôm nay sẽ có món gì nhỉ?”

Thiên Nhã Hiên không có thực đơn, các món ăn thường ngày đều là ngẫu nhiên, đều ẩn chứa bất ngờ và không bao giờ để người ta thất vọng.

Từ Phỉ cũng không làm khó cô, nói chuyện theo chủ đề của cô. Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, Ôn Hàn Thủy ăn rất vui vẻ, niềm hạnh phúc của cô ấy từ bên trong lộ ra. Niềm vui đó lây sang cả Từ Phỉ, ngay cả lông mày cứng rắn lạnh lùng cũng hòa nhã hơn rất nhiều.

Sau đó Ôn Hàn Thủy nói: “Hôm nào đó tôi sẽ mời anh ăn tối, tôi đã tìm được một nhà hàng cực phẩm.”

“Được, tôi khá rảnh.”

Ôn Hàn Thủy do dự: “Tôi cũng không biết khi nào rảnh rỗi, hôm nào phải vào đoàn phim, ít nhất cũng phải bận rộn hai tháng.”

Lúc này cô vẫn chưa biết, cô lại cuồng công việc như thế. Từ Phi không nói nhiều, chỉ cười: “Sẽ có cơ hội thôi.”

Ngày hôm sau, Ôn Hàn Thủy cùng Trần Phân đến khách sạn do đoàn phim thuê, hai người vào một phòng, sau khi bỏ hành lý xuống thì đến chào đạo diễn và nhà sản xuất, gặp và trò chuyện cùng nam nữ chính của bộ phim. Trong quá trình này, đạo diễn đột nhiên có cảm hứng cùng Ôn Hàn Thủy thảo luận xem có nên thay đổi một số chi tiết hay không. Ôn Hàn Thủy còn có thể nói gì, lúc quay về nhận lại một ít chi tiết kịch bản muốn thay đổi.

Trần Phân quay trở lại phòng và kêu lên quả là những người tốt.

Ôn Hàn Thủy chưa từng làm việc với đạo diễn Trương này nhưng nghe các tiền bối ở phòng làm việc nói, phong cách của đạo diễn Trương này thực sự rất thích thay đổi trong khi quay, không ai có thể ngăn cản. Nhưng đúng là người có thực lực, cuối cùng quả thật khán giả cũng thích.

Sau lễ khai máy, đoàn phim bắt đầu công việc quay phim bận rộn. Ngày quay đầu tiên khá dễ dàng, họ kết thúc vào khoảng 8 giờ tối. Trần Phân, người chưa có nhiều kinh nghiệm với tư cách là thành viên vào đoàn phim lần đầu, nói thẳng: “Có vẻ khá dễ dàng.”

Trên thực tế, nói ra những lời này là quá sớm. Thực sự là rất bận rộn, đều phải thức khuya thay đổi kịch bản, nhưng may mắn là những lúc như vậy không thường xuyên lắm, Ôn Hàn Thủy có thể thỉnh thoảng rảnh rỗi, ở bên cạnh xem diễn viên chính diễn.

Hôm nay đến lượt vị ngôi sao mới kia vào đoàn phim, đạo diễn sáng sớm sắc mặt không tốt, Ôn Hàn Thủy đang nghe nhân viên tán gẫu mới biết bị vị ngôi sao kia đùa giỡn, hơn nữa thời gian đã hẹn lại không đến, bây giờ điện thoại không liên lạc được. Làm chậm trễ thời gian của toàn bộ đoàn phim, các nhân viên không tránh khỏi thầm than vài tiếng, Ôn Hàn Thủy ở bên cạnh cười cười, không nói lời nào.

Không quen với những người trước mặt, cô không phải là người thích nói chuyện phiếm.

Ngôi sao Quý Uyển, người được bàn tán khá nhiều giờ đang ngồi chờ trong phòng khách của Từ thị với Lý Thịnh. Không lâu sau, trợ lý Ngụy bước vào, tươi cười nói: “Anh Lý, Từ tổng của chúng tôi vừa họp xong, mời anh đi theo tôi.”

Anh dẫn họ vào văn phòng sau đó rời đi ngay.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại ba người, Từ Phỉ đang uống nước, thấy bọn họ đi tới liền đặt ly xuống. Lý Thịnh lần này đưa Quý Uyển đến đây để xin lỗi, mấy ngày nay anh ta nghĩ đến nguyên nhân, hành động của Quý Uyển gần đây không nhiều nhưng lại làm ra chuyện đắc tội với anh, đại khái là tự tiện thêm cảnh không được phép ảnh hưởng đến vai nữ chính, lại còn chọc giận Từ Phỉ.

Nữ chính là người của Từ Phỉ. Lý Thịnh thầm nghĩ. Anh ta nhã nhặn xin lỗi: “Xin lỗi Từ tổng, tôi không biết Tiếu Lật là người của anh...”

Từ Phỉ chen vào: “Không liên quan đến cô ấy.”

Lý Thịnh vẻ mặt khó hiểu, nhưng Từ Phỉ cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Không nên thay đổi kịch bản.”

Lý Thịnh: “Đúng đúng, không thay đổi nữa, cứ như kịch bản ban đầu đi.”

Từ Phỉ nghĩ không đúng, vậy thì Ôn Hàn Thủy thức cả đêm để làm gì. Anh ngăn lại: “Lần này thì quên đi, cứ làm theo kịch bản đưa ra, không được thêm cảnh nào vào nữa.”

... [up duy nhất tại wattpad aristocraticboy_duu]

Lý Thịnh và Quý Uyển bối rối bước ra khỏi văn phòng. Quý Uyển trầm giọng hỏi: “Anh à, bạn gái của Từ tổng là ai vậy?”

Lý Thịnh tựa hồ cũng không biết biểu hiện vẻ mặt gì, nhưng anh ta cũng không xoắn xuýt: “Chúng ta nghe lời Từ tổng đi, khi quay phim kiềm chế, đừng vô tình xúc phạm người ta.” Anh ta nói, “Từ tổng là người mà chúng ta không thể chọc vào.”

Quý Uyển đương nhiên hiểu, cô ta nghĩ, thời điểm mấu chốt vẫn là hợp lý. Nhưng cô ta không thể không lẩm bẩm: “Em chưa nghe bất kỳ vụ bê bối nào về Từ tổng trước đây...”

Vào buổi chiều, Quý Uyển mang theo một xe đồ uống và bánh ngọt đến phim trường, ngay khi xuống xe, cô ta đã xin lỗi mọi người, thừa nhận lỗi lầm của mình trước mặt đạo diễn một cách rất tử tế. Đạo diễn Trương trong lòng không vui nhưng cũng không biểu hiện gì, kiêng dè Lý Thịnh phía sau Quý Uyển, cuối cùng không nói gì, xua tay để Quý Uyển đi trang điểm trước.

Những người còn lại bắt đầu chia nhau đồ uống và bánh ngọt mà Quý Uyển mang đến.

Ôn Hàn Thủy lấy một chiếc bánh cupcake rất đẹp, cô và Trần Phân tìm một góc để ăn bánh, Trần Phân cảm thán: “Ngôi sao thật giàu có, em còn không có đủ tiền mua loại bánh hãng này.”

Ôn Hàn Thủy tập trung ăn bánh: “Thật là ngon.”

Trần Phân: “Chị, em nghe nói hình như cô ấy đã đắc tội ai đó, sáng nay anh Lý đưa cô ấy đi xin lỗi.”

“Hả?”

“Chị đừng không tin, tin tức này là thật đó.” Trần Phân hạ giọng, “Cô ấy đã đắc tội Từ tổng, em có bạn làm việc ở Từ thị, đã nhìn thấy cô ấy đến đó hôm nay.”

Ôn Hàn Thủy không ngờ vừa nghe chuyện phiếm cũng có liên quan đến người quen, lập tức tò mò: “Tại sao lại đắc tội Từ tổng?”

“Em cũng không biết.” Trần Phân nói: “Xem ra là đã giải quyết xong rồi, nếu không thì cô ấy cũng không cười vui vẻ thế.”

Đúng vậy. Ôn Hàn Thủy nghĩ đến, đột nhiên có ý muốn gửi bức ảnh chiếc bánh vừa chụp cho Từ Phỉ, kèm theo lời nhắn: Cảm ơn Từ tổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.