Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo

Chương 12: Chương 12: Hoa Nhài




Trên đường đi nàng vẫn luôn đi sau Khánh Ân, chợt nhớ đến chuyện món quà Ngọc Dương dừng lại đắn đo không biết nên quay lại lấy không

Khánh Ân đang đi thì có cảm giác đứa nhóc kia không còn đi theo nữa, quay đầu lại thì thấy Ngọc Dương đứng im với vẻ mặt nhăn nhó

“Sao vậy?” Khánh Ân sợ là do vết thương làm Dương khó chịu

“À...dạ không sao, đi thôi” nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để về nhà đưa, ở đây cũng không tiện lắm

Vào phòng làm việc của Khánh Ân, Ngọc Dương tự nhiên ngồi vào sofa đợi lệnh. Khánh Ân cũng ngồi xuống đối diện nàng rót trà

“Uống đi, là trà hoa nhài”

Ngọc Dương gật đầu nhận lấy ly trà Khánh Ân đưa

“Cô có gì muốn nói với em hả?” có vẻ sau khi nằm ở bệnh viện, Ngọc Dương thoải mái với nàng hơn và không còn cọc cằn nhiều nữa

“Không có gì, chỉ muốn hỏi em vài câu”

“Vậy cô hỏi đi, em còn phải trở về học tiết khác nữa”

“Tôi xin nghỉ tiết này cho em rồi, khỏi lo. Đã khỏe hẳn chưa mà đi học lại?” trái với Ngọc Dương dễ chịu hơn thì Khánh Ân lại có vẻ hơi ngang ngược, vẫn là có gì đó không đúng nhưng Ngọc Dương không đoán được

“Em đã khỏe rồi, nếu chỉ có vậy em quay lại học nha. Không cần thiết phải vắng tiết này đâu” định đứng dậy bước đi Ngọc Dương lại nhận được một câu ra lệnh

“Ngồi yên đó, tôi nói rồi tiết này em không cần học” Ngọc Dương thầm nuốt nước bọt, sao hôm nay cái người này dữ quá vậy

“Được rồi, vậy cô cần nhờ em gì không?”

“Không, ngồi đó chơi đi” nghe xong Ngọc Dương ngơ ngác, cái gì bắt nàng nghỉ tiết này chỉ để ngồi máy lạnh chơi một mình. Nàng hoài nghi nằm viện xong Thế Giới thay đổi rồi

“Ủa? Sao bắt em chơi một mình”

“Thì lấy điện thoại ra mà chơi, tôi không bắt em vào phòng giám thị đâu mà sợ”

“Nhưng mà...em không đem điện thoại theo”

“Haiz...hết cách với em, lại đây” nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội kia Khánh Ân thở dài

“Dạ”

“Lấy laptop của tôi chơi đi”

Ngọc Dương hơi trợn mắt, má ơi Thế Giới loạn rồi

“Thôi...thôi em ngồi chơi một mình cũng được không cần laptop đâu”

“Cầm lấy lẹ lên”

“Dạ”

Nghe giọng nói lạnh như vậy Ngọc Dương cũng đành nhận lấy, thú thật là nghe mọi người bảo cô chủ nhiệm của nàng có lúc rất đáng sợ, lúc lại đáng yêu, hài hước nàng không tin vì nàng thấy người này đáng ghét nhưng bây giờ thì thấy mọi người nói đúng thật. Dù gì cũng có laptop rồi, Ngọc Dương tiếp tự đọc tiếp bộ truyện mà nàng đang đọc dang dở

Khánh Ân vẫn luôn làm việc không ngừng. Thỉnh thoảng, liếc mắt nhìn đứa nhóc kia thì thấy được những biểu cảm rất đáng yêu, Khánh Ân lấy điện thoại ra chụp vài tấm, không biết từ lúc nào nàng lại ngồi ngắm Ngọc Dương chứ không tiếp tục làm việc nữa. Ngọc Dương bên này vẫn đang hào hứng đọc không hay biết có người đang nhìn mình

Tiếng chuông reng lên, cũng là lúc Ngọc Dương nên trở lại lớp. Xóa hết mấy tab mà mình vừa xài, tắt máy, bước lại bàn làm việc của Khánh Ân

“Em để đây nha, em về lớp trước”

“Ừm, đi đi”

Gật đầu, Ngọc Dương vừa quay người định bước đi thì cổ tay bị Khánh Ân nắm lấy

“Khoan đã, quay lại”Ngọc Dương quay lại vẻ mặt khó hiểu

Khánh Ân không nói gì thêm, đứng lên hai tay choàng ra sau cổ Ngọc Dương mặt của hai người bây giờ cách nhau chỉ vài centimeters, Ngọc Dương có thể cảm nhận được hơi thở của Khánh Ân. Tim nàng đập loạn, còn Khánh Ân mặt vẫn thản nhiên

“Xong rồi”nói xong Khánh Ân thu tay lại nhưng đợi mãi không thấy Ngọc Dương trả lời nhìn lại thì đứa nhóc đó ngây ngốc đứng yên

“Nè, tôi sửa cổ áo cho em xong rồi” nàng lắc lắc cánh tay Ngọc Dương

“À..à...cảm ơn cô, em về lớp đây”

Ngọc Dương đỏ mặt nhanh chóng rời khỏi phòng. Khánh Ân lại khoái chí với cái biểu cảm ngượng ngùng của Ngọc Dương

Ra khỏi phòng Ngọc Dương thở phào, sờ mặt mình hình như có chút nóng. Trên đường về lớp nàng ghé nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh lại đồng phục trường nàng cho học sinh nữ mặt váy nên cũng rất tiện chỉ chỉnh sơ lại là xong

Về lớp, giáo viên tiết này vẫn chưa vào nàng mừng thầm. Có điều, ai cũng nhìn nàng với ánh mắt hiếu kì, đợi Ngọc Dương ngồi vào chỗ Kim Anh hỏi nhỏ

“Mày làm gì mà dám trốn tiết 2”

“Tao không có trốn, tao bị ép nghỉ mà”

“Cái gì?” Kim Anh lỡ lời lớn giọng hỏi

“Mày nhỏ nhỏ thôi ai cũng nhìn kìa. Tại cô chủ nhiệm đó, tự nhiên bắt tao nghỉ ngơi 1 tiết rồi bắt tao ngồi chơi laptop”

“Sướng nhất mày rồi còn gì mà rầu rĩ”

“Sướng cái đầu mày á, một đống rắc rối đó” Kim Anh chưa kịp trả lời thì giáo viên vào, câu chuyện này cũng dừng lại

Lúc về là Kim Anh trở nàng về. Vì mới ra viện nên nàng cũng chỉ quanh quẩn ở nhà học bài, học xong nhìn đồng hồ 17h chiều cũng tới giờ dắt Pop đi dạo. Lấy dây đeo gắn vào vòng của Pop định mở cửa ra khỏi phòng Ngọc Dương chợt nhớ đến hộp quà nhỏ ở đầu giường do Khánh Ân tặng, nàng cũng có coi qua là vòng tay rất đẹp và rất mắc. Nàng quyết định đem trả lại

Dắt Pop lại trước cửa nhà Khánh Ân, nàng ấn chuông khoảng 30 giây liền có giọng của đàn ông

“Tới đây”

“Em là ai?” là một người đàn ông khoảng 30 tuổi nhìn rất tri thức

“Em là hàng xóm của cô Ân, anh gửi cái này cho cô giúp em nha”

“Được rồi”

Ngọc Dương gật đầu, quay qua lại thấy Khánh Ân từ trên xe bước xuống, Ngọc Dương cũng chỉ gật đầu rồi dắt Pop đi về hướng Khánh Ân, đột nhiên Ngọc Dương lại ẵm Pop chạy thật nhanh lại và hét

“Aaaa, chị”

Khánh Ân vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng thấy Ngọc Dương đi về phía mình rồi lại đột nhiên lao thật nhanh lướt qua nàng như một cơn gió. Ngoảnh đầu lại là cảnh Pop bị bỏ dưới đất, còn Ngọc Dương ôm trầm lấy một người con gái dáng cao, không gầy lắm. Tóm lại là người xinh đẹp

“Ngọc Hoa vừa đến cửa nhà thì đã thấy Ngọc Dương ẵm Pop chạy lại phía mình, nàng cũng vui dang tay ôm lấy em mình. Gần nửa tháng cả hai đã không gặp nhau, Ngọc Hoa rất bận và thường xuyên không về nhà

Khánh Ân lại thấy khá khó chịu, quay đầu lại thấy anh họ của nàng. Bảo Tuấn là anh họ của nàng, từ nhỏ 2 chị em nhà nàng và anh họ rất thân với nhau. Chạy xe vào nhà, Khánh Ân mới hỏi

“Sao anh tới mà không nói trước, còn nữa sao anh vào được?”

“Ba mẹ em mở cửa chứ sao, vào lẹ đi mợ với cậu đợi em lâu rồi đó”

“Ừm” Khánh Ân vẫn thấy không vui

Bên này Ngọc Dương rủ chị mình cùng nhau dắt Pop đi dạo, đến công viên gần nhà cả hai ngồi xuống băng ghế đá. Nói chuyện rất vui, nói về chuyện hồi nhỏ của hai người, xong lại nói tới hiện tại

Lúc chuẩn bị về Ngọc Dương đột nhiên hỏi

“Chị, có chắc chị vẫn ổn không?”

“Chị nói thật chị không sao, về thôi ba mẹ đợi”

Nghe vậy Ngọc Dương cũng an tâm, nàng cũng không hỏi thêm nữa vì sợ lại lỡ lời

Trên đường về Ngọc Dương nhận được điện thoại, nhìn hơi quen nhưng cũng không nhớ là của ai vì nàng cũng không có lưu số lại

- ---------------------------------------------

Mình đã quay trở lại, mình sẽ đăng bù các chương của tuần trước trong tuần này luôn nha!!!

Cảm ơn mọi người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.