Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 12: Chương 12: Tống tiểu thư có cách riêng của Tống tiểu thư




+Dịch & Biên: Tịnh Khang

+Nguồn raw: 69shu

***

“Tử Huyên, cô có ý gì?” Úc lão gia tử nhìn Dương Tử Huyên, đôi mắt hiền hòa mang theo vài phần quan sát, “Có câu chị dâu cả như mẹ, cô...”

“Ông nội.” Chính vào lúc này, cửa bị đẩy vào từ bên ngoài, một giọng nói ngắt lời Úc lão gia tử chưa nói xong.

Mọi người quay đầu nhìn sang, thấy Vương Đăng Phong đẩy xe lăn đi tới.

Úc Đình Chi ngồi trên xe lăn, anh mặc sơ mi đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không có biểu tình gì, đôi môi mỏng gần như mím lại thành một đường, anh ngược ánh sáng đi tới, cả người toát ra một loại khí chất khó tả.

Kiêu ngạo lại cấm dục.

Dù ngồi xe lăn cũng khiến người ta không thể nào khinh thường.

Nếu như không nói thì ai lại tin, rằng một người như vậy lại là phế vật nổi tiếng thành phố Giang.

Nhìn Úc Đình Chi ngồi trên xe lăn, Úc lão gia tử vừa cao hứng lại vừa đau lòng, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Đình Chi.”

Cháu trai nhỏ này của ông, là kiêu ngạo đời này của ông, cũng là nỗi đau khó nói đời này của ông.

Vương Đăng Phong đứng sau Úc Đình Chi lễ phép chào hỏi, “Ông nội Úc.”

“Đăng Phong.” Úc lão gia tử gật đầu.

Dương Tử Huyên liếc nhìn Úc Đình Chi, nỗi chán ghét trong đáy mắt như sắp tràn ra.

Úc Đình Chi ngoại trừ có lớp vỏ ngoài có thể gây họa chúng sinh thì còn có cái gì?

Một tên phế vật cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn!

Chính là nỗi nhục nhã của toàn bộ nhà họ Úc, nhưng hết lần này đến lần khác lão già kia lại có mắt mà không biết vàng dát ngọc.

Dương Tử Huyên ánh mắt lại thay đổi, cuối cùng cười nói: “Đình Chi à, cuối cùng em cũng về rồi, nếu em còn không chịu về thì ông nội sẽ hưng sư vấn tội mỗi người chúng ta đó!”

Cái giọng điệu âm dương quái khí kiểu này, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ tức giận phản bác.

Nhưng Úc Đình Chi là ai?

Một phế vật không thi nổi vào cấp ba, có tư cách gì tức giận?

Trừ phi Úc Đình Chi không muốn ở lại nhà họ Úc nữa.

“Tử Huyên, không biết nói chuyện thì bớt nói lại! Ông nội là lo các anh em không hòa thuận với nhau.” Bà Úc Phương Minh Tuệ từ bên ngoài đi vào.

Dương Tử Huyên liếc nhìn mẹ chồng, một người cũng luôn thiên vị Úc Đình Chi, miễn cưỡng im lặng.

Phương Minh Tuệ đi tới bên cạnh Úc lão gia tử, “Ba.”

Úc lão gia tử gật đầu, “Chí Hoành đâu?”

“Đi công tác rồi ạ.” Phương Minh Tuệ đáp.

“Chỉ biết bận.” Úc lão gia tử cau mày, “Ngày đính hôn của Đình Chi và con gái nhà họ Tống đã ngay trước mắt rồi, thân là ba, nó không biết lo một chút sao?”

Cách ngày hai nhà đính hôn chỉ còn có mười ngày, nhưng Úc Chí Hoành thân là ba, vậy mà còn chưa chịu bắt tay vào chuẩn bị?

Dương Tử Huyên nghe vậy thì híp mắt.

Cô còn thắc mắc sao ông già này lại quay về đây, thì ra là do chuyện này!

Vương Đăng Phong đúng lúc nói, “Ông nội Úc, bác gái, con còn có chút việc phải xử lý, con xin về trước ạ.”

Hoàn cảnh nhà họ Úc tương đối phức tạp, cậu là người ngoài, còn ở lại đây thì không thích hợp lắm.

“Đứa bé ngoan, làm phiền con đưa Đình Chi về rồi.” Úc lão gia tử hiền hòa nhìn Vương Đăng Phong, “Ông bảo tài xế đưa con về.”

Vương Đăng Phong khoác tay lia lịa, “Không cần câu ông nội Úc, con có lái xe tới ạ.”

“Vậy ngày mai con qua chơi nhé, hai ông cháu ta uống một ly.” Úc lão gia tử tiếp tục nói.

“Dạ.”

Dứt lời, Vương Đăng Phong quay người rời đi.

Sau khi Vương Đăng Phong đi, Úc lão gia tử vòng ra sau lưng Úc Đình Chi đẩy xe lăn, “Đình Chi, chúng ta đến thư phòng nói chuyện một chút nhé?”

“Vâng.” Úc Đình Chi gật nhẹ đầu.

Sau khi Úc lão gia tử và Úc Đình Chi đi thì những người còn lại cũng trở về phòng mình.

Dương Tử Huyên nhìn bóng lưng một già một trẻ biến mất, nhỏ giọng nói với Úc Đình Nghiệp: “Ông nội anh muốn nói gì với thằng phế vật đó vậy?”

Không đợi Úc Đình Nghiệp trả lời, Dương Tử Huyên nói tiếp: “Chắc chắc là về ngày đính hôn với Tống Bảo Nghi! Không phải ông nội anh muốn phân chia gia sản cho nó chứ! Em nói cho anh biết, cái này không được! Trong nhà này có ít nhất một nửa gia sản là do chúng ta kiếm! Một đồng nó cũng đừng hòng lấy đi!”

“Cho nó? Vậy nó phải giữ cho chắc.” Úc Đình Nghiệp cười nhạo, “Hôn sự của thằng ba với Tống tiểu thư chưa chắc có thể thành!”

“Tại sao?” Dương Tử Huyên hỏi.

Úc Đình Nghiệp nheo mắt, “Người theo đuổi Tống tiểu thư nắm tay cũng có thể vòng thành mấy vòng thành phố Giang, cô ta muốn lấy ai chẳng được? Thằng ba là cái thứ gì?”

Ngày đính hôn cũng chính là ngày hủy hôn.

Đợi đi.

Bây giờ Úc lão gia tử cao hứng bao nhiêu thì ngày đính hôn sẽ phải thất vọng bấy nhiêu!

Úc Đình Nghiệp nhìn thấu những điều này, anh nói tiếp: “Chúng ta đứng xem là được.”

Dương Tử Huyên nhìn Úc Đình Nghiệp, “Có phải anh biết nội tình gì không?”

“Nội tình gì?” Úc Đình Nghiệp hỏi.

Dương Tử Huyên nói: “Chính là nội tình nhà họ Tống đó! Chắc là anh biết gì đó đúng không?”

“Còn cần biết nội tình gì sao?” Úc Đình Nghiệp nói: “Dùng não suy nghĩ một chút là biết thôi, Tống tiểu thư sẽ không gả cho một tên phế vật!”

Dương Tử Huyên nheo mắt: “Nhà họ Tống không cần danh dự nữa?”

Ban đầu, lúc Úc Đình Chi hưng thịnh thì nhà họ Tống chạy đến đeo bám, giờ đây Úc Đình Chi danh tiếng mất hết, bọn họ lại muốn hủy hôn, nói ra thì nhà họ Tống làm gì còn mặt mũi trong vòng hào môn nữa?

“Chuyện này không tới lượt em lo.” Úc Đình Nghiệp tiếp tục nói: “Tống tiểu thư có cách riêng của Tống tiểu thư.”

Tống Bảo Nghi là đại tài nữ nổi tiếng thành phố Giang, cô ấy đương nhiên sẽ có cách khiến mọi người không nói được gì.

Úc Đình Nghiệp lấy điện thoại ra, nhìn cô nói, “Nếu không tin, em có thể đi hỏi thằng hai.”

“Em đi ngay đây!” Dương Tử Huyên là người nóng tính, cô không dằn lòng được mà đi ngay.

Dương Tử Huyên đi đến phòng ngủ của Trịnh Nguyệt Dung, thậm chí còn gõ cửa.

“Nguyệt Dung!”

Trịnh Nguyệt Dung đang ngồi dưỡng da trước bàn trang điểm, nghe thấy giọng Dương Tử Huyên thì quay đầu cười nói: “Chị dâu cả đến à.”

“Thằng hai không có ở đây hả?” Dương Tử Huyên hỏi.

“Chị ngồi đi, anh ấy có việc ra ngoài một chút.”

“Nguyệt Dung, chị có chuyện muốn hỏi em.”

“Chị hỏi đi.”

Dương Tử Huyên cân nhắc dùng từ trong lòng, sau cùng quyết định hỏi thẳng, “Chị có nghe nói bên phía nhà họ Tống có thể sẽ hủy hôn?”

Trịnh Nguyệt Dung cười, “Không phải hủy hôn.”

“Chứ là gì?”

Trịnh Nguyệt Dung liếc nhìn cửa một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Là gả thay.”

“Gả thay!” Dương Tử Huyên kinh ngạc hô.

Trịnh Nguyệt Dung gật đầu, giải thích: “Chị chưa nghe nói sao? Gần đây nhà họ Tống đã đón đứa con gái nuôi dưới quê lên đây rồi. Dựa theo hôn ước mà nói thì lúc đầu người có hôn ước với thằng ba là trưởng nữ nhà họ, đứa con nuôi đó thế mà lại lớn hơn Tống Bảo Nghi đó.”

Nếu lớn hơn Tống Bảo Nghi, vậy dĩ nhiên cô ta chính là trưởng nữ nhà họ Tống.

Vẻ mặt Dương Tử Huyên vô cùng kinh ngạc, “Chuyện này, chuyện này làm như vậy được luôn?”

Đem thiên kim nhà họ Tống đổi thành chim sẻ?

“Vậy lão gia tử nhà chúng ta chẳng phải sẽ tức chết?” Dương Tử Huyên nói.

Trịnh Nguyệt Dung vẫn cười nói, “Vậy thì không liên quan đến chúng ta rồi, chị dâu cả, chuyện này chị đừng đem đi nói lung tung nha!”

Dương Tử Huyên hiểu ý, “Cái này chị biết mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.