Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 19: Chương 19: Dân quốc phong vân (3)






Edit: Min

Cẩm Tú Viên thả ra tin tức, người tới nghe hát hí khúc buổi tối ngày mười bảy tháng này sẽ không thu tiền, còn miễn phí cung cấp nước trà, điểm tâm, hạt dưa, trái cây.

Niên đại này hoạt động giải trí buổi tối vốn dĩ đã ít, dân chúng tầng chót nhất nhàn rỗi lại không có tiền đi nghe hát, người có tiền tất nhiên là lựa chọn gánh hát càng tốt để nghe.

Hai chữ miễn phí này, vô luận đặt ở niên đại nào đều có lực hấp dẫn rất lớn, lại còn có nước trà điểm tâm không lấy tiền, ngoại trừ những người ngày thường xác thật nhàn rỗi không có tiền đến sớm xếp hàng nghe hát hí khúc, còn có một số người trong nhà có chút tiền, nhưng bản tính thích chiếm tiện nghi người khác, cũng đều tới chờ để nghe hát.

Đây đều là yêu cầu Cảnh Dương đưa ra, mọi chi phí gánh hát tiêu tốn cho buổi tối ngày mười bảy, hắn đều sẽ trả lại. Ngô bầu gánh vốn dĩ có chút do dự, nghe hát miễn phí, khẳng định sẽ đến không ít người, nhưng càng nhiều người nghe được Trình thiếu gia hát, thanh danh gánh hát bọn họ càng hủy nghiêm trọng.

Cảnh Dương cùng bầu gánh bảo đảm lần nữa, nếu lần này hắn hát không tốt, tuyệt đối không hát lần thứ hai, Ngô bầu gánh khẽ cắn môi cũng liền đồng ý.

Cảnh Dương tạm thời không muốn để những người khác biết hắn tới gánh hát hát hí kịch, Ngô bầu gánh vì hắn chuẩn bị một căn phòng kín đáo để hắn cải trang thay quần áo. Toàn bộ Ngô gia ban, trừ Ngô bầu gánh, không có người thứ hai biết Cảnh Dương tới hát hí khúc.

“Để tôi hoá trang cho ngài.” Ngô bầu gánh nói.

“Không cần, ta có thể tự mình hoá trang.” Cảnh Dương cự tuyệt nói “Ông cứ đi trước, khi nào đến ta lên sân khấu, ông lại qua đây cho ta biết một tiếng là được.”

Ngô bầu gánh tâm tình vô cùng bất an, nhưng đã đến nước này, ông cũng chỉ có thể tất cả đều nghe theo ý Cảnh Dương.

Nhiều năm trôi qua, Cẩm Tú Viên lại lần nữa ngồi đầy khách khứa, chỉ là những người này cũng không phải thật tình vì Ngô gia ban mà tới, Ngô bầu gánh không biết ông nên cao hứng hay là nên khổ sở, qua đêm nay, sợ là sẽ khó có nhiều người tới như vậy nữa.

Cảnh Dương ngồi trước gương bắt đầu hoá trang, đêm nay hắn muốn hát chính là "Quý phi say rượu", đây là hí khúc Ngụy Thiên Hùng thích nghe nhất, có hệ thống trợ giúp, hắn có thể đem đoạn hí này phát huy đến mức tận cùng, không tin câu không được Ngụy Thiên Hùng.

Sân khấu đã chuẩn bị xong, Ngô bầu gánh lại đây mời Cảnh Dương “Trình thiếu gia, nên lên sân khấu rồi.”

“Ngô bầu gánh về sau nên gọi tôi là Quân thiếu gia đi, nếu bị người khác nghe được ông gọi tôi Trình thiếu gia, sẽ bại lộ thân phận của tôi.” Cảnh Dương đã hoá trang tốt đứng lên, xoay người nhìn Ngô bầu gánh.

Ngô bầu gánh nhìn Cảnh Dương ngây ngẩn cả người, khuôn mặt kiều diễm như vậy, tuyệt đối xưng được bốn chữ khuynh quốc khuynh thành, cho dù có là Dương Quý Phi chân chính, chỉ sợ cũng không có dung nhan tuyệt sắc như vậy.

Ngô bầu gánh không cách nào đem người trước mặt cùng dung mạo ôn nhuận tuấn tú của Trình thiếu gia liên tưởng đến nhau. Ông hát hí khúc nhiều năm như vậy, cũng nhìn người khác hát nhiều năm như vậy, các đại danh giác hát ông đều xem qua, lại là lần đầu tiên nhìn thấy hoá trang xuất chúng như thế.

“Ngô bầu gánh?” Cảnh Dương thấy Ngô bầu gánh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cũng không nói chuyện, liền kêu ông một tiếng.

Ngô bầu gánh phục hồi lại tinh thần, hoảng hốt nhớ lại Cảnh Dương vừa rồi giống như nói gì đó “Cậu vừa rồi nói cái gì?”

Cảnh Dương lại đem chuyện gọi mình Quân thiếu lặp lại một lần, Ngô bầu gánh đáp ứng, mang theo Cảnh Dương đi lên phía trước sân khấu. Khi đứng trong hậu trường, học trò của Ngô bầu gánh đều vây quanh lại, trong ánh mắt nhìn Cảnh Dương tràn đầy kinh diễm.

Sau khi Cảnh Dương lên sân khấu, có học trò tò mò hỏi Ngô bầu gánh “Sư phụ, người kia là ai vậy?”

Ngô bầu gánh xụ mặt nói “Không nên hỏi các con đừng hỏi.”

Dưới sân khấu so với trên sân khấu náo nhiệt hơn nhiều, người phía dưới ngoại trừ nghiêm túc ăn trái cây điểm tâm, thì là cao đàm khoát luận lớn tiếng nói chuyện với nhau, mặc dù Cảnh Dương đã lên sân khấu, không có bao nhiêu người phát hiện.

Cảnh Dương mới lên tiếng hát câu đầu tiên, phía dưới nháy mắt liền an tĩnh, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào sân khấu.

"Quý phi say rượu" chính là biểu diễn Dương Ngọc Hoàn say rượu, thông qua động tác duyên dáng ca vũ, tinh tế tỉ mỉ mà nhập vai đem Dương Quý Phi chờ đợi, thất vọng, cô độc, oán hận, tâm tình phức tạp một tầng lại một tầng thể hiện ra.

Vũ đạo đoạn hí động tác rất nhiều, độ khó lại rất cao. Mấy đời trước bản thân Cảnh Dương từng có học qua vũ đạo, nhưng để thể hiện hí khúc hắn yêu cầu trợ giúp từ hệ thống khống chế thân thể của hắn.

Người nghe dưới sân khấu nghe đến si mê, giọng hát ôn nhuận đẹp đẽ, tiếng nói giòn ngọt mượt mà, nhè nhẹ lọt vào tai làm say mê trong đó. Dường như xung quanh tất cả đều không tồn tại, giờ phút này bọn họ như tại chốn thâm cung, gặp được vị quý phi dung mạo khuynh thành, không gặp được hoàng đế, tự uống phát tiết buồn khổ trong lòng.

Cảnh Dương từ dung mạo đến giọng hát, lại đến dáng người, biểu hiện trạng thái từ chưa say đến men say thâm trầm, làm người nghe cũng say theo. Cùng người trên sân khấu oán hận hoàng đế, vì sao lại bỏ mỹ nhân kiều mị một mình như thế, cũng không tới an ủi một chút.

Ngô bầu gánh cùng các học trò ông ở hậu trường cũng đều nghe ngây dại, một đám nhịn không được xuyên thấu qua rèm cửa nhìn lên sân khấu.

……………………

Cảnh Dương lui đến hậu trường, người nghe vẫn còn ở trong mê say, không phục hồi tinh thần được. Ngô bầu gánh không cho các trò tụ lại đây, cùng Cảnh Dương trở lại phòng chuẩn bị cho hắn.

“Trình……, không, Quân thiếu gia.” Ngô bầu gánh chịu đựng tâm tình kích động hỏi “Xin hỏi Quân thiếu là học trò của ai? Khi nào bắt đầu học hát hí khúc? Tại sao có thể có bản lĩnh thâm hậu như vậy.”

Cảnh Dương nhanh chóng tẩy trang, trả lời nói “Mấy vấn đề này tôi không tiện tiết lộ cho ông, ông chỉ cần nhớ kỹ lời tôi nói lúc trước là được, còn lại không cần hỏi nhiều.”

“…… Là.” Ngô bầu gánh tâm tình hôm nay lên lên xuống xuống, hiện tại rốt cuộc bình tĩnh một chút, nhưng vẫn gấp chờ không nổi mà hỏi “Vậy ngày mai cậu còn tới hát chứ?”

“Ngày mai tạm thời không tới, trước chờ mấy ngày, khi muốn tới hát, tôi sẽ phái người báo trước cho ông.”

Cảnh Dương tẩy trang xong, đi đến rèm đằng sau thay quần áo, đội nón lên đỉnh đầu, đè thấp vành nón, từ cửa hông ra đường nhỏ, vội vàng rời đi.

Đêm nay qua đi, tin tức Cẩm Tú Viên Ngô gia ban mời một vị danh giác truyền khắp Lê Thành, đêm đó người nghe qua hát hí khúc, không có ai nói không tốt. Còn có người trước kia nghe qua Trình Gia Minh hát hí khúc nói, vị kia của Cẩm Tú Viên hát quý phi say rượu với so nhã viên ông chủ Trình còn hay hơn. Nhưng vừa hỏi vị danh giác kia đến tột cùng là ai, tất cả mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Việc này ở Lê Thành truyền đi vô cùng kì diệu, có người nói nghe xong buổi hát kia liền liên tục mấy đêm đều mơ thấy mình còn đang nghe hát, tiếng nói giọng hát kia vẫn còn văng vẳng bên tai. Dù có đập nồi bán sắt, bọn họ cũng muốn đi nghe lại một lần. Nhưng kỳ quái chính là, Cẩm Tú Viên mấy ngày nay đột nhiên không mở buổi nghe hát.

Đối với những tin đồn này rất nhiều người đều không tin, bọn họ cảm thấy người truyền đi những lời này, khẳng định là bị Ngô gia ban mua chuộc mới có thể nói tốt khắp nơi.

Còn nói hát hay hơn ông chủ Trình, nếu thật là như thế, vậy tại sao liên tiếp mấy ngày đều không có động tĩnh?

Có người tính tình nóng nảy, thấy mình nói như thế nào người khác cũng đều không tin, liền chỉ trời chỉ đất thề, nếu Cẩm Tú Viên lại mở buổi nghe hát, các người đi nghe một lần, nếu không hát hay hơn ông chủ Trình, tôi chặt đầu xuống cho các người ngồi.

Đối với những tin đồn truyền ở bên ngoài, Cảnh Dương tất nhiên là biết, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy. Ở nhà chờ mấy ngày, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Cảnh Dương cho quản gia trộm đi thông báo Ngô bầu gánh, hắn hai ngày nữa sẽ đi hát hí khúc, để ông sớm chuẩn bị một chút, mới có thể tuyên truyền cho tốt.

“Thiếu gia, việc cậu hát hí khúc đã truyền ồn ào huyên náo ở Lê Thành, lỡ như bị người khác biết là cậu, sẽ làm thanh danh của cậu cùng Trình gia đều không tốt.” Quản gia nhịn không được khuyên nhủ, thiếu gia nhà ông đi hát hí khúc tạm thời toàn bộ Trình gia chỉ có mình ông biết. Quản gia không biết thiếu gia làm vậy vì lý do gì, nhưng ông rất lo lắng cho hắn.

“Trương thúc, hiện tại cùng trước kia đã không giống, hát hí khúc đã sớm không phải việc thấp hèn gì, chờ thêm mấy năm, hát hí khúc sẽ được xưng là nghệ thuật, rất được mọi người yêu thích cùng tôn trọng. Dù ta bị người khác biết ta đi hát hí khúc cũng không sao, dù sao ta cũng không muốn giấu diếm lâu, sớm hay muộn cũng bị người khác biết.”

“Thế nhưng, thiếu gia ngài rốt cuộc là vì cái gì?” Quản gia không hiểu nghệ thuật mà hắn nói có ý nghĩa gì, nhưng ông thấy một đại thiếu gia như hắn, cần gì phải đi hát hí khúc lấy lòng người khác.

“Tôi hiện tại không thể nói lý do cho thúc, nhưng về sau thúc tự nhiên sẽ hiểu, đi thôi…….”

Cảnh Dương không muốn giải thích, quản gia cũng không truy hỏi, thở dài rời đi.

Ngô bầu gánh vừa nghe Cảnh Dương lại muốn tới hát hí kịch, vui mừng khôn xiết, mấy ngày trước ông đều lo lắng, lo Trình thiếu gia hát không tốt, sẽ có ảnh hưởng dang dự Ngô gia ban. Nhưng kết quả hắn hát quá tốt, tốt ngoài dự đoán của ông, ngược lại làm ông càng sầu, sợ người tới Cẩm Tú Viên nghe hát lại không nghe được Trình thiếu gia hát hí, sẽ ồn ào đập phá, làm ông muốn mở buổi nghe hát cũng không dám.

Có không ít người tới hỏi thăm Ngô bầu gánh đêm đó hát hí khúc là ai, đều bị Ngô bầu gánh qua loa nói chính mình cũng không biết, lúc này Cảnh Dương lần nữa tới Cẩm Tú Viên, Ngô bầu gánh cũng không thể nói thẳng ra ngoài là Trình thiếu gia muốn tới hát hí khúc, chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài mở buổi nghe hát hí khúc.

Có người tới nghe ngóng biết tin có ông chủ Quân người hát "Quý phi say rượu" lần trước, lập tức có không ít người tới trước đặt bàn. Bởi vì lần này là muốn thu tiền, hơn nữa giá khá cao, người tới phần lớn đều là kẻ có tiền lần trước không nghe hát, bọn họ rất tò mò, ông chủ Quân này cuối cùng có hát hay như lời đồn bên ngoài hay không, dù sao trước giờ vẫn chưa nghe qua người như vậy.

Cảnh Dương vẫn giống lần trước, chờ trời bắt đầu tối, từ cửa hông lặng lẽ tiến vào Cẩm Tú Viên, Ngô bầu gánh cũng đang ở đây chờ hắn, cùng nhau tới căn phòng chuẩn bị cho hắn.

“Ngô bầu gánh hôm nay tâm trạng không tệ?” Cảnh Dương nhìn Ngô bầu gánh mặt đầy vui mừng nói.

“Từ khi Quân thiếu gia phái người cho ta biết ngài muốn lại đây hát hí khúc, lòng tôi vẫn luôn rất vui mừng.” Ngô bầu gánh ngượng ngùng cười “Thật sự đã lâu lắm rồi không có nhiều người như vậy tới gánh hát của chúng tôi, cậu đừng chê cười.”

“Tâm trạng của ông tôi có thể hiểu, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, tôi sẽ không hát ở nơi này mãi, có lẽ hát thên vài lần, tôi sẽ không đến nữa, ông phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Hát hí khúc không phải yêu thích của hắn, cũng không phải của Trình Quân Hi, chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi, chờ sau khi báo thù xong, khả năng hắn sẽ không tiếp tục đi hát.

“Cái này tôi biết, chỉ cần Quân thiếu gia thấy hứng thú, không có việc gì có thể tới hát một chút, tôi đã rất thỏa mãn.” Ngô bầu gánh nói “Không tới cũng không sao, về sau có Quân thiếu gia giúp đỡ, tôi nhất định có thể khôi phục Ngô gia ban.”

Cảnh Dương cười “Ông có thể nghĩ như vậy, rất tốt.”

Min: hãy tưởng tượng Cảnh Dương mặc hí phục như này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.