Heo Con Say Giấc

Chương 6: Chương 6: Con rể




Bảo Bảo vừa về nhà đã lớn tiếng ồn ào với ba mẹ: “Ba Bảo mẹ Bảo! Sau này con gái ba mẹ sáng nào cũng phải dậy từ 6:00, nếu không sẽ muộn!”

Đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, ba mẹ Bảo nhất thời sợ hết hồn. “Ba Bảo này, có phải em tuổi lớn rồi nên nghe nhầm không? Sao em lại nghe thấy con gái nói ngày mai muốn dậy sớm chứ?”

Ba Bảo rất nghiêm túc nhìn mẹ Bảo: “Anh cũng thấy vậy, đoán chừng gần đây áp lực công việc quá lớn, em cảm thấy Bảo Bảo là người biết nói lời thoại này sao? Em có thấy xác suất nó nói câu này còn nhỏ hơn xác suất thi đậu Nhất Trung không?”

Mẹ Bảo gật đầu: “Ừ, nhất định là hai chúng ta nghe lầm, tiếp tục xem TV, tiếp tục xem TV.” Nói xong, hai người lại lần nữa trở lại trạng thái vừa rồi.

Bảo Bảo không ngờ hai người không để ý tới cô, cảm thấy kỳ quái, vì vậy đi tới ngồi xuống bên cạnh bọn họ. “Ba mẹ Bảo, hai người không nghe được lời con vừa nói sao?”

“Vừa rồi con nói cái gì?” Ba mẹ Bảo nhìn nhau, đều cảm thấy nghi hoặc.

“Không nghe thấy? Vậy thì tốt, con nói lại một lần nữa. Khụ khụ, hai người nghe cho kỹ đó. Con, Chu Bảo Bảo, sau này ngày nào cũng sẽ đi học lúc 6: 00!”

“Ba Bảo, em chỉ cho rằng chúng ta lãng tai, không ngờ lại còn xuất hiện cả ảo giác! Chẳng lẽ chúng ta thực sự mắc bệnh nghiêm trọng như vậy?” Mẹ Bảo bày tỏ rất khổ sở.

Ba Bảo cũng cảm thấy kỳ lạ, vì vậy lấy tay chọc chọc Bảo Bảo. “Sinh vật này vẫn còn độ ấm, là thật đó, chẳng lẽ chúng ta đang nằm mơ?”

Mẹ Bảo nghe cảm thấy rất có lý, vì vậy lấy tay dùng sức nhéo ba Bảo.

“Ai u ai u, đau quá, nhẹ một chút! !” Ba Bảo bị đau kêu a a. Hai người chợt nhận ra, đây không phải đang nằm mơ.

Bảo Bảo thấy một đôi cha mẹ dở hơi này, cảm thấy buồn cười: “Hai người đừng làm rộn, con đang nói thật!”

Ba Bảo vội vàng lấy tay sờ đầu Bảo Bảo. “Không sốt, sao lại nói ra những lời này, chẳng lẽ là trúng tà?”

Mẹ Bảo ở bên cạnh tỏ vẻ đồng ý. “Hôm sau đi bệnh viện khám một chút!”

Bảo Bảo sợ, khó tin đến thế sao… Được rồi, thật ra thì cô cũng không tin. =.= nếu là trước kia, đánh chết cô cũng không thể nào nói ra những lời này được. Hiện tại đây không phải là không có biện pháp.

“Ba Bảo mẹ Bảo! Con đang rất nói chuyện nghiêm túc! >_< hai người nghiêm túc lại đi, cái này là thật, là thật, là thật!!!”

Lần này Ba Bảo thật sự hoảng sợ. “Anh nó này mẹ Bảo Bảo, làm sao đột nhiên con nó lại nói ra những lời này? Quá hoang đường rồi? Chẳng lẽ thực sự ngã hỏng đầu rồi hả? Là nội thương, nên hai ta nhìn không ra?” Mẹ Bảo cảm thấy, dù phần mộ tổ tiên có bốc lên khói trắng cũng khó xảy ra chuyện như vậy.

Vẻ mặt Bảo Bảo thất bại: “Đồng chí ba Bảo, mẹ Bảo, con nói thật mà, con muốn hoàn toàn thay đổi, quyết chí tự cường, một lần không được sao? Hai người thật sự không tin tưởng con gái mình →_→.”

Ba mẹ Bảo hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ nhóc con này thực sự đổi tinh?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

“Bảo Bảo, dậy đi! Dậy đi!” Ba Bảo cầm cái loa liên tục gọi.

“Coong! Coong! Coong!” Mẹ Bảo cũng cầm môi sắt dùng sức gõ. Nói thử xem cảnh này đã diễn ra bao nhiêu lần, trông chuyên nghiệp đến mức độ nào? Mỗi ngày bị như vậy vẫn có thể sống sót. (┬_┬).

“Đừng quấy rầy!!!!!” Bảo Bảo ôm gối che đầu, sau đó vây chăn quanh người lăn một vòng, cả người chôn ở trong chăn.

“Bảo Bảo, không phải con nói hôm nay phải dậy sớm sao? Mau dậy đi chứ, nếu không sẽ không kịp mất!”

“Dậy sớm? Người nào nói? Người nào nói chứ! Con muốn ngủ…” Bảo Bảo nằm trong chăn hừ hừ nói.

“…”

“Chu Bảo Bảo! Là hôm qua con nói như vậy, vì con kích động mà cả buổi tối mẹ không ngủ ngon, sợ con ngủ quên. Nhất định phải dậy, xem mẹ làm thế nào thu thập con!!!” Mẹ Bảo thực sự tức giận (╰_╯)

Lúc này điện thoại Bảo Bảo vang lên. An Tịnh một đêm ngủ không ngon, chính cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là cả buổi tối cứ nghĩ tới tình cảnh ngày mai Bảo Bảo bị cậu chèn ép. Hôm nay đã dậy từ sáng sớm. Nhìn đồng hồ hẳn đã sắp đến lúc rồi, nghĩ Bảo Bảo nhất định ngủ quên, đánh liều gọi điện thoại đến.

Bên này Bảo Bảo còn liều mạng ngủ nướng.

“Bảo Bảo, mau dậy đi, điện thoại của con kìa.” Ba Bảo cố gắng dùng cái này dời lực chú ý của Bảo Bảo, để cô nhanh chóng rời giường, nếu không mẹ Bảo thật sự sẽ nổi giận .

“Không nhận không nhận, muốn nhận tự ba nhận!” Bảo Bảo mới mặc kệ.

Ba Bảo bất đắc dĩ, nhìn mẹ Bảo vẫn còn dây dưa với Bảo Bảo, rất bình tĩnh đến một bên nhận điện thoại thay Bảo Bảo.

“A lô, ai vậy?”

Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, An Tịnh hơi mất hứng, người này thật sự quên chuyện đó sao?”Xin chào, cháu là bạn học của Bảo Bảo.”

Ba Bảo cảm thấy kỳ quái, sớm như vậy, gọi điện thoại tới làm chi? “Chào bạn học, chú là ba Bảo, cậu tìm Bảo Bảo nhà chú có việc gì thế?”

“Là thế này, thưa chú, cháu là An Tịnh, Chu Bảo Bảo nói muốn cùng cháu tới trường, hôm qua cô ấy có nói bây giờ sẽ tới tìm cháu, nhưng hiện tại vẫn không thấy người, nên cháu muốn gọi điện hỏi xem.”

Ngay lập tức ánh mắt Ba Bảo sáng lên, trong đầu hiện lên một từ: “Con rể!” Ai nha, Bảo Bảo, điển hình nếu không nói chuyện sẽ không có khuyết điểm. Nhưng vừa mở miệng, lập tức không còn ưu điểm nào. Không ngờ bây giờ lại muốn đi học với nam sinh! Dĩ nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Bảo Bảo lại dậy sớm tới trường vì người ta! Ba Bảo rất hiếu kỳ, mọi tình huống hoang đường đều có thể nghĩ ra.

“A lô, An Tịnh à, cháu chờ một chút, Bảo Bảo nhà chú còn đang ngủ, cháu yên tâm, chú sẽ gọi nó dậy, lập tức!”

“Vậy làm phiền chú rồi.” An Tịnh khách khí nói.

Bên kia, ba Bảo hoa hồng bay đầy trời, có thể nói là vô cùng kích động. Ba Bảo chạy đến bên cạnh Bảo Bảo, nói: “Bảo Bảo, Bảo Bảo, vừa rồi gọi điện thoại là cậu bạn tên An Tịnh , nói con muốn cùng cậu ấy đi học, có phải con vì cậu ấy mà muốn tới trường sớm như vậy không?”

“An Tịnh… An Tịnh!” Bảo Bảo vừa nghe đến cái tên An Tịn lập tức sợ hết hồn, bò dậy, khiến Ba mẹ Bảo đang ghé vào mép giường hoảng sợ.

Xong rồi xong rồi, hôm qua mới đồng ý với cậu ấy, hôm nay liền quên mất, khẳng định cậu ấy chờ mãi, không bình tĩnh nổi nữa rồi. Nhanh lên nhanh lên!

Ba Bảo mẹ Bảo nhìn Bảo Bảo lấy tốc độ ánh sáng vệ sinh cá nhân xong, sau đó ra cửa. Hai người đều ngẩn ra, thấy Bảo Bảo ra cửa mới phục hồi tinh thần lại. “Ba Bảo, con gái anh lại phá kỷ lục rồi…”

Bảo Bảo vừa chạy ra ngoài cửa đã thấy An Tịnh chờ ở ngoài! Thấy ánh mắt lạnh lẽo của An Tịnh nhìn thẳng vào cô, Bảo Bảo lạnh run một cái, làm thế nào, làm thế nào bây giờ…

“Mình sai rồi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, mình thật sự xin lỗi, An công tử, cậu tha thứ một lần cho mình đi, lần sau mình tuyệt đối sẽ không như vậy nữa! Không đúng, không có lần sau!” Bảo Bảo vừa chân chó khẳng định, vừa nghiêm túc nói. Một tay còn đặt ở bên tai làm động tác thề.

An Tịnh nhìn Bảo Bảo, không nói cái gì đã rời đi. Lưu lại Bảo Bảo dắt xe đi phía sau tiếp tục xin cậu tha thứ.

Phía sau bọn họ, có hai người lén lén lút lút núp ở phía sau cửa nhìn lén.

“Mẹ Bảo, em thấy chưa, chính là người kia, Bảo Bảo dậy sớm như vậy là bởi vì cậu ấy. Anh đoán chừng bước đầu, câu ấy chính là con rể chúng ta.” Ba Bảo vừa vuốt cằm không một cọng râu, nghiêm túc nói.

Mẹ Bảo thấy mà hai mắt tỏa ánh sáng, một cậu nhóc đẹp trai, thật xứng đôi với Bảo Bảo. Quan trọng nhất là, chuyện này cho thấy cậu có thể thu phục Bảo Bảo, họ vẫn còn lo lắng với tính tình như vậy của Bảo Bảo, tương lai không có ai quản được.

Nhưng… “Ba Bảo này, anh xem, cậu nhóc đẹp trai như vậy, anh nói cậu ấy thực sự sẽ coi trọng Bảo Bảo chúng ta? Coi trọng con gái chúng ta, đồng nghĩ với việc không có mắt nhìn!”

Nói điều này ba Bảo cũng không xác định, vừa rồi cũng chỉ là suy đoán của ông mà thôi.

“Mặc kệ, đứa con rể này chắc chắn chúng ta phải có được. Bất cứ giá nào, cũng phải khiến cậu nhóc trở thành con rể chúng ta!” \(^o^)/ Mẹ Bảo thực sự phấn khích.

Bên này Bảo Bảo còn không biết nhà mình đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn cầu xin sự tha thứ của An Tịnh. Thật ra An Tịnh không trách qua, chẳng qua thấy dáng vẻ cầu xin mình của cô chơi thật vui. Nhưng chuyện gì cũng không thể quá mức.

“Được, lần sau cậu đến trễ lần nữa thử xem.”

“Ai nha nha, mình thật không dám có lần sau. Ngài muốn tiểu nhân đi hướng đông, tiểu nhân tuyệt đối không đi hướng tây. Ngài bảo tiểu nhân bắt mèo, tiểu nhân tuyệt đối không cắn chó!”“ Bảo Bảo lời thề son sắt nói.

“Phốc~” An Tịnh thật sự bị những lời này chọc sợ, thật sự là một kẻ dở hơi o(∩_∩)o

“Được rồi được rồi, An công tử, cậu định đi đâu ăn sáng? Ngồi lên, chúng ta đi xe đạp, nếu không chẳng đủ thời gian đâu.” Bảo Bảo vỗ vỗ ghế sau, lại vẫy tay với An Tịnh.

An Tịnh nhăn mày nhìn chiếc xe đạp này, lại còn là màu hồng, chỗ ngồi phía sau cũng rất thấp, nếu cậu ngồi lên thì giống cái gì đây?

Bảo Bảo thấy bộ dáng kia của An Tịnh, cho là cậu lo lắng cho mình, chở cậu sẽ mệt, vì vậy rất cảm động: “An công tử, cậu không cần thương cảm mình, yên tâm, mình đảm bảo một mình mình có thể chở cậu.”

“…”

“An công tử, sao thế, mau lên đây, nếu không không kịp bây giờ!” Bảo Bảo nhìn đồng hồ, sốt ruột nói.

An Tịnh nhận thấy mình tuyệt đối không ngồi loại xe đạp này, dù gì cũng phải để ý hình tượng chút chứ. An Tịnh nhìn đồng hồ, sắp không kịp rồi, còn phải đi ăn sáng nữa. Không nghĩ nhiều, An Tịnh nói với Bảo Bảo: “Cậu xuống đi, mình chở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.