Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 173: Chương 173: Lãnh Nguyệt Đao Pháp




“Phùng Húc, dẫn người của cậu đi giữ cửa nông trường, không cho bất cứ tên nào chạy thoát!”

Phán Quan gằn giọng nói một câu, thân hình nhoáng lên lao ra ngoài.

“Tuân lệnh!” Phùng Húc cao giọng đáp, sau đó dẫn chín tên binh sĩ Ảnh Môn lùi ra cổng.

“Phù phù phù!”

Một giây sau, cổ tay Phán Quan tiếp tục xoay chuyển, từng con dao găm nhỏ mang theo khí thế như sấm sét của vạn quân đang chém giết bị phóng ra ngoài.

Dưới sự tấn công dùng toàn lực của anh ta, mấy tên đàn ông mới cấp chiến tướng của đối phương căn bản không có chút khả năng nào để ngăn cản.

“Đùng đùng!”

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, dễ dàng bổ đôi cơ thể của chín tên địch kia, không có kẻ nào ngoại lệ, bọn chúng chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bỏ mạng.

“Đáng chết! Đúng là đáng chết!” Tên cầm đầu nhìn thấy tình hình này thì quát lên giận dữ.

Tay anh ta cầm đao, dùng tốc độ nhanh nhất để chém tới Phán Quan, khí thế trên người trong nháy mắt đã tăng vọt, thực lực chiến thần Đỉnh phong hiển lộ rõ ràng.

“Xẹt xẹt!”

Đao lớn trong tay anh ta quẹt ra mấy luồng sáng lạnh lẽo trong không trung, nhanh như chớp lao về phía Phán Quan, khí thế khiếp người.

Cùng lúc đó, tên Âm sai cấp chiến thần Tiểu thành còn lại của đối phương cũng đồng thời tấn công, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

“Có chút thú vị!” Đối với thế tấn công của hai người, mắt Phán Quan hơi nheo lại, bước lên trước hai bước, Lãnh Nguyệt loan đao đồng thời chém ra.

Lúc này, ba người đang bị ánh sáng lạnh lẽo đầy trời của đao bao phủ, thân thể bọn họ chớp lóe liên tục, đao bay tứ tung.

Mấy cây đại thụ xung quanh đó đều bị chặt ngang một phát, ngay cả trên tường của mấy công trình kiến trúc cách đó không xa cũng có vài vết nứt.

“Mày khiến bọn tao cũng bất ngờ đấy, có thực lực đạt tới chiến thần Đỉnh phong, xem ra bọn tao đã đánh giá thấp chiến lực của người bên cạnh Lăng sứ giả rồi!”

Sau một đợt đánh nhau xong, người đàn ông cầm đầu kia nhìn về phía Phán Quan, nặng nề nói.

“Chỉ có điều, đáng tiếc là mày không nên khinh thường như thế, dám một mình tới đây cản đường bọn tao!”

“Hôm nay mày nhất định phải chết!”

“Tao nói mày ngớ ngẩn mà mày còn không tin!” Phán Quan cầm loan đao, gằn giọng nói: “Nếu như không có lòng tin vào việc giết được hết tất cả chúng mày thì mày cảm thấy tao sẽ chủ động chạy tới đây cho mày giết sao?”“Thật sao? Vậy để tao xem mày dựa vào đâu mà to mồm!” Tên kia gằn giọng đáp lại.

Tiếp theo anh ta nhìn cấp dưới: “Cùng tiến lên, dùng hết sức chém giết!”

“Giết!” Tên kia cũng quát to.

Thân hình bọn họ ầm ầm lao ra, khí thế trên người lại một lần nữa tăng lên, đồng thời một chùm đao mạnh mẽ hạ xuống, mục tiêu là cái cổ của Phán Quan.

“Ồn ào quá! Trước tiên cho chúng mày hạ xuống đã!” Phán Quan nheo mắt lại, thân hình cũng lóe lên, Lãnh Nguyệt loan đao vẽ ra một đường cong lạnh lẽo, nhanh chóng đón lấy công kích.

“Mày muốn chết!” Cùng lúc đó, tên cầm đầu kia nổi giận gầm lên một tiếng.

Cơ thể anh ta bắn lên, đao lớn trong tay cuốn lên một luồng gió, tiếng gầm rít chói tai chém về phía đầu của Phán Quan.

“Đùng!”

Một giây sau, sau khi chặt đứt thế tấn công của tên chiến thần Tiểu thành kia, sức mạnh từ thế chém đao của Phán Quan cũng chưa giảm, lao thẳng tới trán của gã đó.

Tên kia không kịp tránh đi, đầu bị chém luôn thành hai nửa, ngã rầm xuống, toàn thân co quắp hai lần rồi nằm im.

Phù!

Mà ngay khi đao của tên cầm đầu kia chuẩn bị chém xuống người Phán Quan, cơ thể của Phán Quan đột nhiên nghiêng người tránh đi, đồng thời giơ đao lên đón lấy.

“Keng!”

Một tiếng động giòn giã vang lên, lực công kích mạnh mẽ khiến cơ thể của Phán Quan lún sâu xuống đất nửa mét, vừa đúng chỗ đầu gối.

Mà đối phương sau khi hạ xuống cũng phải lùi lại bốn năm bước mới có thể ổn định lại.

“Mày có thể đi chết được rồi!”

Sau khi nhin thấy tình huống của Phán Quan, tên kia không hề dừng lại, cơ thể lại một lần nữa được khởi động, bắn ra, sử dụng mươi phần công lực, chém một đao xuống chỗ Phán Quan.

“Nói khoác không biết ngượng!”

Đối mặt với một chiêu dùng hết toàn lực của tên cầm đầu, trong đôi mắt của Phán Quan hiện lên chút điên cuồng, khí thế trên người cũng tăng lên đến cực hạn trong nháy mắt.

“Lãnh Nguyệt Đao Pháp!” Ngay sau đó, anh dõng dạc quát lớn.

Một giây sau, hai chân anh đạp mạnh một cái, thân hình bật lao tới như báo săn, giữa không trung, Lãnh Nguyệt loan đao vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.

“Ừm?” Cảm nhận được uy lực từ đao này của Phán Quan, đôi con ngươi của tên kia nhanh chóng co lại.

Anh ta cảm thấy được một luồng sát khí nồng đậm bao phủ lấy mình, lỗ chân lông mở ra toàn bộ.

Không kịp nghĩ nhiều, vội vàng thu chiêu lại quay về phòng thủ, đao lớn nằm ngang trước ngực nửa mét, anh ta muốn ngăn chiêu này lại…

“Rắc rắc!”

Chỉ là, hiển nhiên anh ta đã đánh giá thấp uy lực của Lãnh Nguyệt Đao Pháp, đao của anh ta bị chém luôn thành hai đoạn, loan đao chém thẳng vào ngực anh ta.

“Sao… Sao có thể…”

Tên kia há to miệng nói ra được mấy chữ, một tơ máu đã rỉ ra trên người anh ta, kéo dài từ đầu vai trái đến thẳng eo phải.

“Rầm rầm!”

Sau đó, hai phần cơ thể của tên đó đồng thời rơi xuống đất, máu tươi điên cuồng phun ra, nhìn thấy mà giật mình.

“Chậc chậc, không ngờ rằng Lãnh Nguyệt Đao Pháp ở cảnh giới viên mãn lại có uy lực đáng sợ như thế!” Phán Quan nhìn thi thể trên mặt đất, hai mắt tỏa sáng.

Rất hiển nhiên, anh ta đã lĩnh ngộ được tinh túy của Lãnh Nguyệt Đao Pháp, một lần huy động cũng có thể khiến đao pháp tăng lên tới cảnh giới viên mãn.

Việc này có liên quan đến chuyện tu luyện dạo gần đây của anh ta. Mặt khác là vừa rồi khi chiến đấu, tiềm năng của anh ta đã được đẩy lên đến mức cao nhất, đột nhiên hiểu thấu, ngộ ra được tinh túy.

Mà điều khiến anh ta kích động hơn là, đúng như đại ca của mình nói, sau khi anh ta lĩnh ngộ được tinh túy của đao pháp này, anh ta mơ hồ cảm giác được xiềng xích đang giam anh ta ở tu vi này cũng có dấu hiệu nới lỏng ra!

Anh ta tin rằng chẳng bao lâu nữa mình có thể bước lên chiến thần viên mãn!

“Mang toàn bộ thi thể đi đi.”

Phán Quan dặn dò một tiếng sau đó xoay người rời đi.

Dưới tầng một tập đoàn Thịnh Nghiên, nhân viên đang lần lượt tan tầm.

Tần Nhã Khiết vừa rời khỏi văn phòng, đi xuống bãi đậu xe, chiếc Porsche 911 cô vừa mới mua ở cửa hàng hôm qua đã được đưa tới nơi.

Vẻ bề ngoài tươi sáng lóa mắt, tốc độ cao, tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, sau khi Tần Khiết Nhã khởi động xe, đám người ở bãi đỗ xe đều phải đưa mắt nhìn theo.

“Oa! Tổng giám đốc Tần, xe này là của cô ư?” Trương Mai của phòng marketing bước nhanh tới bên cạnh xe.

Cô ấy khoa trương nói: “Tôi đã thấy cái xe này tư lâu rồi, còn đang tò mò không biết là ai giàu như thế, hóa ra là của cô à!”

“Chậc chậc, xe đẹp với người đẹp, cô với cái xe này đúng là sự phối hợp hoàn hảo! Quá tuyệt vời! Quá xinh đẹp!”

“Phì…”

Nhìn vẻ mặt khoa trương kia của Trương Mai, Tần Nhã Khiết hé miệng cười một tiếng: “Có cần phải như thế không?”

“Có! Đương nhiên là có rồi!” Trương Mai gật đầu thật mạnh.

“Tổng giám đốc Tần, cô thật sự là người có cuộc sống hoàn hảo mà, nếu như tôi có một nửa diễm phúc của cô thì tôi cũng hài lòng rồi!”

Mọi người thường chỉ nhìn thấy sự sung sướng của người khác trước, chứ không biết được đau khổ và khó khăn đằng sau đó.

Trước kia, khi Tần Nhã Khiết phải cố gắng gồng gánh mọi thứ thì người ngoài chẳng hề thấy được.

“Cô cố gắng làm việc, để bản thân trở nên tài giỏi ưu tú hơn, sau này tìm một người bạn trai thật tốt, thì coi như cô cũng có cuộc sống viên mãn rồi!” Tần Nhã Khiết nở nụ cười xinh đẹp.

“Ừm, tôi nhất định phải cố gắng hơn!” Trương Mai gật đầu thật mạnh, sau đó tỏ vẻ rất quyết tâm, trịnh trọng nói.

“Ha ha!”

Tần Nhã Khiết lại nở một nụ cười xinh đẹp, nói: “Vậy sau này tôi dạy dỗ cô thì cô đừng có giận tôi nữa đấy nhé.”

“Đương nhiên!” Trương Mai gật đầu: “Cô cứ càng nghiêm khắc với tôi càng tốt!”

Cô ấy im lặng một lát rồi nói tiếp: “Tổng giám đốc Tần, tôi không trì hoãn thời gian của cô nữa, cô tan ca đi, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Tần Nhã Khiết mỉm cười sau đó chậm rãi lái xe ra ngoài.

Hai phút sau, 911 rời khỏi bãi đỗ xe, ra ngoài rồi rẽ vào một con đường trong nội thành.

“Chính là cô ta, bám theo!”

Có một chiếc xe Audi đỗ ở rìa đường cách đó không xa, người đàn ông trong xe nhìn vào tấm ảnh chụp Tần Nhã Khiết mấy giây, mở miệng nói.

“Rõ, Quỷ Vương!” Một người đàn ông cường tráng khác ngồi trên ghế lái, gật đầu một cái rồi lập tức lái xe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.