Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 172: Chương 172: Người giết các người




Năm rưỡi chiều ngày hôm sau.

Trong một nông trường ở thành phố Đông Khởi, ở đại sảnh của một dãy nhà.

Mười hai tên đàn ông ngoại quốc đang ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, tên nào tên đấy đều to vật vã, vẻ bề ngoài dữ tợn, trên thân tràn ngập hơi thở tanh nồng của máu.

Thực lực mỗi người đều không yếu, ít nhất cũng là một người đã là chiến sư Đỉnh phong, người mạnh nhất ở đây chính là người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ nhân kia.

Anh ta cao gần hai mét, giống như một tòa núi nhỏ được đặt trên cái ghế sô pha, một mình một nơi, trong tay còn cầm một con dao găm đang nhỏ máu.

Từ hơi thở trên người anh ta có thể nhìn ra được, đây là một vị cường giả chiến thần thực sự, mà người này chắc chắn có sức mạnh đạt tới cảnh giới Chiến Sĩ hậu kỳ.

Ở trên bãi đất trông bên cạnh có một người đàn ông và một người phụ nữ quần áo mộc mạc đang nằm, là chủ nhân của cái nông trường này, bọn họ đều đã ngất đi, bên eo của người đàn ông kia còn có hai miệng vết thương đang chảy máu.

“Thưa Quỷ Vương, con đàn bà người nước Đại Hạ này nhìn cũng có chút nhan sắc, dù sao thì bây giờ cũng chưa đến lúc, không bằng để cho các anh em được vui vẻ một chút?” Một tên đàn ông trong số đó nhìn về phía người phụ nữ nằm trên mặt đất hỏi.

“Làm chuyện chính trước!” Người đàn ông cầm đầu liếm liếm con dao găm dính đầy máu tươi, mở miệng: “Chờ đến khi nhiệm vụ này được hoàn thành rồi, các người muốn phụ nữ như thế nào cũng đều có hết!”

“Ha ha, được như vậy thì tốt rồi!” Tên đàn ông kia nhếch miệng cười một tiếng.

“Đúng rồi, tôi nghe nói vợ của ngài sứ giả đây là người đẹp hàng đầu của Đông Khởi, khi nào giải quyết hắn xong rồi, chúng ta có thể xin Môn chủ ban thưởng người phụ nữ kia cho anh em chúng ta không?”

“Đương nhiên! Chỉ cần có thể giết được tên đó, các người muốn làm gì ở Đông Khởi cũng được!” Người đàn ông cầm đầu lạnh nhạt nói.

“Tốt quá rồi, người đẹp của nước Đại Hạ hãy chờ bọn ta đi!” Trong mắt tên cấp dưới kia hiện lên sự cuồng nhiệt dày đặc.

“Quỷ Vương, khi nào thì chúng ta ra tay?” Chỉ chốc lát sau, một gã đàn ông khác lại nhìn về phía người cầm đầu kia hỏi.

“Chờ một chút!” Người đàn ông cầm đầu giơ đồng hồ mình lên nhìn một cái.

“Hai vị Môn chủ còn chưa tới Đông Khởi, hiện tại ra tay thì còn quá sớm, đợi Môn chủ thông báo rồi chúng ta sẽ hành động.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Quỷ Vương, theo như tình báo của chúng ta thì bên cạnh hắn ngoại trừ Huyết La Sát ra thì còn hai tên chiến thần khác nữa đúng không?” Người kia ngừng một lát rồi nói tiếp.

“Vì sao Môn chủ lại muốn Quỷ Vương các ngài tự mình dẫn đầu một nhóm người khác nhau để gây sự ở bốn nơi khác nhau tại Đông Khởi này? Để tách cường giả chiến thần ở bên cạnh hắn ra sao?”

“Lo trước khỏi họa!” Người đàn ông cầm đầu đáp.

“U Minh Môn chúng ta lập tức tới đây để vây đánh cường giả bán thần trở lên, Môn chủ lo lắng đối phương đã chuẩn bị từ trước cho nên mới sắp xếp nhiều người tới một chút!”

“Quỷ Vương, theo thuộc hạ thấy, chúng ta đâu cần phiền toái đến vậy.” Một người đàn ông khác nặng nề mở miệng.

“Bốn Quỷ Vương các ngài cùng với tám Âm sai chúng tôi, tất cả là gồm tám vị chiến thần và hai mươi tên chiến tướng, coi như đối phương có thực lực ở cảnh giới Chiến tôn đi nữa cũng không thể ngăn được nhiều người liên hợp như vậy chứ?”

“Tôi cảm thấy căn bản cũng không cần chờ hai vị Môn chủ ra tay, chúng ta cứ tới cửa tìm tên kia, tôi không tin là chúng ta không giết được kẻ đó!”

“Đừng xem thường tên đó quá!” Người đàn ông cầm đầu nặng nề nói, trong mắt xuất hiện sự kiêng dè.

“Võ đạo truyền thừa của nước Đại Hạ có lịch sự mấy nghìn năm, hắn lại có thể trổ hết tài năng ở một đất nước rộng lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp như thế này, trở thành một vị Sứ giả nhận được nhiều sự tôn kính nhất, được tin tưởng nhất cũng không phải chỉ nhờ vào may mắn và có người chống lưng!”

“Một năm trước, tên đó có thể dùng một đao chém chết năm chiến thần, mà nghe nói khi ấy hắn còn đang bị thương!”

“Vả lại, khoảng thời gian trước, ngay cả Quỷ Huyết Ma Vương và sứ giả Thánh Điện đều chết trong tay hắn!”

“Mặc dù tôi không rõ tu vi của sứ giả của Thánh Điện đang ở tầng nào, nhưng Quỷ Huyết Ma Vương chính là một Chiến tôn Tiểu thành, nghe nói một đao ông ta cũng không tiếp nổi.”

Trời ạ.

Nghe nói như thế, mấy người đàn ông khác đều hít một hơi khí lạnh.

Chuyện một năm trước bọn họ đều nghe nói đến, nhưng chuyện về Quỷ Huyết Ma Vương bọn họ chỉ biết đại khái, chưa từng nghe được rằng đối phương không tiếp được một đao của kẻ địch.

Người đó là cường giả Chiến tôn đấy! Một chiêu của đối phương cũng không tiếp nổi thì đó là khái niệm gì?

“Quỷ Vương, vậy ngài cảm thấy hai vị Môn chủ có thể bắt được hắn không?” Người đàn ông lúc trước lại mở miệng hỏi.

“Yên tâm đi, hai vị Môn chủ đều có thực lực là Chiến tôn cảnh giới hậu kỳ, nhất là Môn chủ của chúng ta, thực lực đã đạt tới nửa bước chiến tông!”

“Coi như tên kia có là nửa bước chiến tông thì dưới sự hợp tác của hai vị Môn chủ cũng không có khả năng sống sót nào!”

“Tốt quá rồi!” Tên kia hưng phấn nói: “Đợi lần này mang đầu của hắn về rồi, quyền lên tiếng của U Minh Môn chúng ta sẽ lại tăng lên!”

“Chỉ sợ là chẳng bao lâu nữa U Minh Môn chúng ta sẽ có thể chen được vào hàng ngũ ba tổ chức hàng đầu của thế giới Ám Vực!”

“Ừm!” Người cầm đầu gật đầu rồi lại nhìn đồng hồ: “Được rồi, cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta đi thôi!”

“Nhóm của chúng ta nhận nhiệm vụ gây ra hỗn loạn ở trung tâm thành phố Đông Khởi, không cần tôi dạy các người gây chuyện như thế nào chứ?”

“Ha ha ha…” Mấy tên đàn ông đều phá lên cười to.

Bản thân bọn họ đã đại diện cho sự hỗn loạn rồi, bọn họ xuất hiện ở đâu, nơi đó sẽ có sự hỗn loạn!

“Xuất phát!” Người đàn ông cầm đầu đứng dậy đi ra cửa.

“Rõ!” Mấy tên kia cầm lấy binh khí của mình đi theo sát đằng sau, ai nấy đều xoa xoa tay, hào hứng vô cùng.

“Oành!”

Ngay khi đoàn người đi tới trước cổng nông trường, cánh cổng kia bị một chưởng của ai đó đánh bay ra, bay thẳng tới chỗ bọn họ.

“Ừm?” Người cầm đầu nhướng mày, đưa tay phất ra một luồng khí, cánh cửa ban nãy bị đánh thành gỗ vụn.

“Ai?” Một tên tức giận hô lên.

“Người giết các người!” Một giọng nói vang lên.

Sau đó bọn họ thấy Phán Quan rảo bước đi tới, theo sau là Phùng Húc và chín tên binh sĩ cẩm y dưới tay anh ta.

“Hừ? Rốt cuộc các người là ai?” Người cầm đầu nhíu mày lại: “Sao lại biết được hướng di chuyển của bọn tôi?”

“Anh chính là một thằng ngu!” Phán Quan cạn lời lườm tên kia một cái.

“Từ giây phút các người bước vào đường biên giới kia trở đi, hành động của các người đã ở trong sự khống chế của chúng tôi từ lâu rồi!”

“Sở dĩ tới bây giờ mới tìm các người là vì sợ rút dây động rừng, lỡ như Môn chủ gì kia của các người bị dọa sợ không dám tới thì không còn gì vui nữa rồi!”

“Chết tiệt! Chúng mày đúng là không biết sống chết!” Một tên trong số đó đưa tay chỉ Phán Quan, gào lên.

“Phù!”

Còn chưa dứt lời, cổ tay Phán Quan đảo nhẹ một cái, một con dao nhanh chóng chém ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên ngực đối phương.

“Rầm!”

Ánh sáng kia kết thúc, cơ thể tên kia bị chém thành hai đoạn, lần lượt rơi xuống đất, máu chảy ồ ạt.

“Đáng chết!” Tên cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó vung tay lên: “Giết tên đó!”

“Rõ!” Mười tên đàn ông kia đồng thanh đáp lại, giơ binh khí trong tay mình lên lao thẳng tới chỗ Phán Quan.

Trong số đám người này, ngoại trừ tên cầm đầu là chiến thần Đỉnh phong ra thì còn có một cường giả cấp chiến thần, còn lại đều là người có thực lực chiến tướng.

Một đoàn người cảm nhận được hơi thở trên người Phán Quan rất mạnh, chắc chắn là tu vi chiến thần, cho nên vừa ra tay đã dốc hết toàn lực.

Trong lúc nhất thời, trên nông trường tràn ngập một luồng hơi thở mạnh mẽ đè nén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.