Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 74: Chương 74: Mèo con




Ngày thứ hai khi Thẩm Tri Huyền tới Huyền Cơ Lâu, vẫn là một bụng đầy lửa.

Người có thể dập lửa vừa kéo quần lên đã chạy mất —— Tuy rằng trước khi chạy vẫn giúp Thẩm Tri Huyền giải quyết một chút, nhưng Thẩm Tri Huyền vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Y nhớ tới hiện đại từng nghe qua một từ, vẫn là nhịn không được mà oán hận hắn một câu dưới đáy lòng.

Yến Cẩn là đồ quỷ gây chuyện! Đều do nuông chiều thành cái dạng gì thế không biết!

Lần sau gặp lại, một ngón tay hắn cũng đừng hòng chạm vào!

Trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa thường ngày, nhưng nếu người quen của y nhìn thấy, thì có thể mơ hồ nhìn ra chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi.

Lâu chủ Huyền Cơ Lâu tên Ô Huyền, ông và Thẩm Tri Huyền không tính là quá thân quen, nhưng người hàng năm tiếp xúc với thần thần đạo đạo [1] luôn tương đối cẩn thận nhạy bén, ông cảm nhận được trên người Thẩm Tri Huyền có gì đó khác thường, thăm dò hỏi: “Thẩm Tông chủ đã gặp chuyện gì à?”

[1] 神神道道 (Thần thần đạo đạo): Là tiếng địa phương. Chỉ buồn vui thất thường, thần thần bí bí; hình dung lời nói cử chỉ không quá bình thường.

Thẩm Tri Huyền kiêu ngạo khéo léo mỉm cười lắc đầu: “Cũng không phải chuyện to tát gì. Chẳng qua là hôm qua trên đường đi có gặp một con sói con, thật sự rất hung, cắn ta một cái đã chạy mất tiêu.”

Ô Huyền như suy tư gì mà ồ một tiếng, không hỏi tiếp, dẫn y đi gặp những người khác.

Không khí họp nhỏ lần này nghiêm túc hơn lần trước nhiều. Thần sắc Ô Huyền có hơi nghiêm trọng, bày quẻ tượng đã vẽ ra trước mặt mọi người: “Quy củ của sư môn là không tính hai quẻ, trước đó vài ngày bổn quân đã tính một quẻ này, hôm nay không tiện tính lại lần nữa —— Xin chư vị xem qua quẻ này một chút.”

Ông giải thích quẻ tượng này một phen, cuối cùng thở dài kết luận “Đại hung”: “Nếu không có cơ hội, thì chuyện này rất là nguy hiểm.”

“Dù có gian nan cũng phải đi. Mấy ông già như chúng ta, nên che chở cho tiểu bối mới phải.” Tông chủ Tiết Từ của Dược Tông sờ sờ cằm, cười ha ha nói: “Dược Tông chúng ta cũng không có gì nhiều, nhưng linh đan diệu dược thì có không ít. Các vị có yêu cầu gì thì cứ nói nhé.”

Những người tham gia hội nghị còn lại, bao gồm Thẩm Tri Huyền, cũng từng người bày tỏ thái độ. Tuy nói Ô Huyền đi thẳng vào vấn đề nói là rất nguy hiểm, nhưng cũng chẳng có ai biểu hiện rằng mình không đồng ý.

Dù sao cũng là chuyện liên quan tới an nguy của toàn Tu Chân giới, bọn họ còn là Tông môn tầng trên, nên không thể nào lùi bước được, việc này giải quyết sớm thì an tâm sớm.

Những yêu ma quỷ quái chạy trốn đó cũng không phải là phân tán từng con, chúng nó sau khi bị chúng tiên tu đuổi giết một khoảng thời gian thì đã khôn lên, bắt đầu tụ thành đám.

Theo các cách tra xét của các Tông môn, cuối cùng xác định một nơi có khả năng là nơi mà các ma vật trốn nhất.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, mọi người quyết định vây quét giải quyết tận gốc đám yêu ma này —— Cho dù không thể loại bỏ tất cả bọn chúng, cũng phải gắng hết sức tạm thời phong ấn chỗ kia lại.

Mang quá nhiều người đi, ngược lại dễ làm kinh động đến đám yêu ma. Mọi người bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định những người ở đây sẽ đi đầu làm trước, kế tiếp lại an bài đệ tử đuổi theo tiếp ứng đến dọn dẹp.

Gần như ở đây đều là Tông chủ, nhóm cáo già tuổi cao xảo quyệt, duy chỉ có Thiên Âm Các là một đại đệ tử trẻ tuổi tên Liên Cầm, đại khái cũng không lớn hơn Thẩm Tri Huyền là bao, ôm một cái đàn cổ trong lòng, trước mặt tiền bối cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nho nhã lễ độ.

Nghe nói thân thể của Các chủ Thiên Âm Các không tốt, Liên Cầm còn là Các chủ điều động nội bộ Thiên Âm Các đời tiếp theo, cầm quyền đã lâu, tư chất cũng là ưu tú số một số hai trong tu tiên giới, y thay Các chủ Thiên Âm Các tới đây dự họp, cũng là bình thường.

Ô Huyền nhìn nhìn Liên Cầm, lại nhìn nhìn Thẩm Tri Huyền, cảm thán nói: “Mấy lão già như chúng ta, sắp bị người trẻ tuổi vượt qua rồi.”

Việc này không nên chậm trễ, mọi người bắt đầu khua chiêng gõ mõ sắp xếp các công việc còn lại, một đám người đi thì quá gây sự chú ý, một mình đi lại không có ai phối hợp, cuối cùng phân ra làm hai nhóm rồi hành động.

Một nhóm dẫn đầu làm trước, nhóm còn lại dẫn đệ tử các Tông môn đến sau.

Thẩm Tri Huyền cùng Ô Huyền của Huyền Cơ Lâu, Tiết Từ của Dược Tông và Liên Cầm của Thiên Âm Các là một nhóm, phải xuất phát trước một bước.

Sau khi định xong mọi chuyện, mọi người phân công nhau hành động. Nhưng mấy người Thẩm Tri Huyền vừa đi tới chân núi, đã chạm mặt với một thanh niên hắc y.

Thấy người này, giữa mày Thẩm Tri Huyền vô thức nhíu lại, bụng lửa vừa áp xuống lại nhịn không được mà dâng lên.

Thanh niên hắc y trực tiếp chặn trước mặt mọi người, tầm mắt từ Thẩm Tri Huyền bắt đầu chuyển qua trên thân Ô Huyền, thần sắc khẽ động, hình như có hơi chần chờ: “Lâu chủ Huyền Cơ?”

Khí chất hắn trầm lãnh, tu vi nỗi liễm, nhất thời Ô Huyền không thể nhìn thấu cảnh giới của hắn, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi là người phương nào?”

Khí chất thanh niên hắc y trầm lãnh, nghe vậy thì lấy một bức thơ trong lòng ngực ra: “Kham gia Minh Châu đến như đã mời.”

Ô Huyền mở bức thơ ra xem kỹ, xác nhận tính chân thật của nó xong thì thoáng giãn mày ra, mang theo chút tươi cười nói: “Nơi này nhiều người, thôi thì chúng ta vừa đi vừa nói vậy.”

Năm người tìm một nơi yên tĩnh, trao đổi một hồi.

Minh Châu có rất nhiều Tông lớn lánh đời, thực lực tương đối mạnh, chỉ là bọn họ quen ở ẩn không ra ngoài, chỉ có vài tiểu bối trong Tông tộc ngẫu nhiên sẽ ra ngoài lịch luyện.

Ô Huyền là ôm tâm lý gửi thử, gửi tới một phong thư mời cho bọn họ, trong lòng cũng không ôm hi vọng quá lớn, mấy ngày trước thấy người của Minh Châu không tới, ông liền không để trong lòng nữa, ai ngờ trước mặt vậy mà có người đến.

Có điều Ô Huyền cũng không bị phong thư này làm cho choáng váng đầu óc, ông cẩn thận dò hỏi thân phận của thanh niên, thanh niên cũng ngầm hiểu nghi ngờ của ông, không nói hai lời lập tức lấy ra một khối ngọc bội điêu khắc tinh xảo.

Linh khí trên ngọc bội tinh thuần, ước chừng là đồ vật chứng minh thân phận của Tông tộc thế gia.

Ô Huyền nói câu “Mạo phạm rồi”, duỗi tay lấy ngọc bội nhìn kỹ. Mọi người ở đây, ít nhiều gì đều biết Tông tộc Minh Châu lánh đời, nhưng chỉ có Ô Huyền là nghiên cứu tương đối nhiều hơn họ.

Khối ngọc bội đó là thật, là vật chứng minh thân phận của Kham gia ở Minh Châu.

Nụ cười của Ô Huyền mang theo vào phần nhiệt tình, lập tức nói ngắn gọn nội dung cuộc họp cho hắn nghe, cuối cùng thanh niên Kham Yến có thể tham gia.

Thẩm Tri Huyền liếc hắn, không rõ ý vị mà khẽ cười một tiếng.

Còn Kham Yến (*) nữa chứ.

(*) Kham (諶) đọc là chén, Thẩm (沈) đọc là shěn. Nếu đọc nhanh tí thì hai họ sẽ na ná nhau.

Trong những người họ biết, chỉ có mình Kham Yến là có liên quan tới Kham gia của Minh Châu, cũng không biết là Yến Cẩn làm thế nào mà làm ra được ngọc bội như vậy rồi vờ làm người của Kham gia.

Yến Cẩn sửa dung đổi mạo vờ làm người Kham gia, Thẩm Tri Huyền cũng không vạch trần hắn, chỉ làm như không quen biết, cũng không nói chuyện với hắn. Mọi người đều cưỡi tọa kỵ lên đường, Yến Cẩn liền cố ý vô tình mà tiến đến cạnh Thẩm Tri Huyền.

Thẩm Tri Huyền chỉ coi như không thấy, mỉm cười trò chuyện với Liên Cầm.

Yến Cẩn mím môi, tầm mắt nhìn về phía Liên Cầm như có như không toát ra chút nguy hiểm. Liên Cầm nhạy bén nhận ra gì đó, nhưng khi y nghiêng đầu nhìn lại thì chỉ nhìn thấy thanh niên trầm mặc nhìn thẳng về phía trước, ngồi đến vô cùng đoan chính, như là chưa từng nhìn sang đây.

Cứ đi như vậy mấy ngày, cứ cười ha ha dọc đường, Tông chủ hiền lành người cũng như tên - Tiết Từ của Dược Tông cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuy rằng bề ngoài thì bọn họ đã chấp nhận Yến Cẩn đồng hành cùng, nhưng trên thực tế thì vẫn đề phòng hắn, dù sao những Tông tộc lớn của Minh Châu lánh đời không ra ngoài đã lâu, cất giấu tâm tư gì cũng không ai biết được, chỉ là thanh niên này...

Có phải là có hơi quá quan tâm Thẩm Tông chủ rồi không?

Sau khi lần nữa nhìn thấy thanh niên lại theo bản năng ngồi xuống cạnh Thẩm Tri Huyền, Ô Huyền không động thanh sắc mà cười cười: “Trước đây Kham quân có quen với Thẩm Tông chủ à?”

“Không quen.”

“Ngưỡng mộ đã lâu.”

Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Ô Huyền cười tủm tỉm nhấp trà, trêu ghẹo vài câu rồi không tiếp tục đề tài này nữa.

Thoáng nghỉ ngơi một lát, mọi người lại bắt đầu lên đường.

Lúc rời khỏi lầu trà, không biết là Thẩm Tri Huyền vô tình hay cố ý mà đi ở cuối cùng, Yến Cẩn cũng vô cùng tự nhiên mà chậm bước chân lại.

Một màu xanh lục lén lút chui ra khỏi tay áo Yến Cẩn, nhanh chóng nhảy lên tay áo Thẩm Tri Huyền, lại xe nhẹ đường quen leo lên vai y, kêu chít chít chíp chíp.

Mấy người đằng trước nghe thấy tiếng động thì theo bản năng quay đầu lại, Tiết Từ vừa nhìn thấy cỏ nhỏ là hai mắt sáng lên, ông xuất thân từ Dược Tông, cực kỳ coi trọng linh thực, tuy không nhận ra cỏ nhỏ thuộc chủng loại nào, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay nó không bình thường: “Đây là nhóc linh thực mà Thẩm quân nuôi đó hả?”

Thẩm Tri Huyền mỉm cười, Yến Cẩn không nói lời nào, y liền không phủ nhận: “Thấy nó thú vị nên nuôi thôi.”

Tuy rằng linh thực khai khiếu [2] hiếm có, nhưng cũng không phải là không có, có điều nuôi thành linh sủng nhỏ như Thẩm Tri Huyền thì rất hiếm thấy. Tiết Từ nhìn nó vài lần, cảm nhận được linh khí hừng hực trên người cỏ nhỏ, có hơi rung động: “Không biết lão phu có thể đến gần nhìn một chút được không?”

[2] 開竅 (Khai khiếu): Bắt đầu hiểu biết.

Cỏ nhỏ lung lay, không chờ Thẩm Tri Huyền trả lời, đã nhảy lên tay Tiết Từ, hoạt bát run lá cây với ông.

Tiết Từ tiếp xúc với linh dược linh thực từ lâu, hơi thở trên người rất ôn hòa, cỏ nhỏ liền không bài xích ông, lăn lộn trên lòng bàn tay ông.

Tiết Từ lấy ra một viên linh đan thượng đẳng đút cho nó, nó vậy mà cũng không từ chối, hai phiến lá con ôm viên linh đan lớn tròn vo, phát ra âm thanh xì xì, chỉ chốc lát sau nó đã hấp thụ hết linh khí mà viên linh đan hóa thành.

Nó ợ một cái, đứng dậy, khom người chào Tiết Từ mà ngô không ra ngô, khoai cũng chẳng ra khoai.

Tiết Từ bị nó chọc cười mà nhịn không được cười, chịu đựng không nỡ trả nó lại cho Thẩm Tri Huyền: “Nhãi con này vậy mà cũng lanh lợi thật, không sợ người lạ chút nào. Nhưng sau này không được tùy tiện ăn đồ của người lạ đưa cho đâu nhé.”

Thẩm Tri Huyền thay cỏ nhỏ cảm ơn viên linh đan kia, tiện tay gác nhãi con lên vai, nửa thật nửa đùa nói: “Đại khái là ta không có bản lĩnh nuôi linh sủng, nuôi sao mà thằng nhỏ này cứ thích chạy ra ngoài.”

Đồng hành mấy ngày, địa vị mọi người tương đương nhau, cũng đều không có tính tình khó ở gì, rất nhanh đã quen thuộc với nhau, vui đùa cũng tùy ý hơn rất nhiều. Tiết Từ thuận miệng hỏi: “Thẩm quân còn nuôi linh sủng nào khác à?”

Thẩm Tri Huyền xoay người ngồi lên tọa kỵ, tọa kỵ của y là một con phi mã. Ngồi ổn định xong, Thẩm Tri Huyền nghiêng đầu, cười như không cười trả lời: “Còn nuôi một con sói con rất hung, tiếc là nuôi không quen, cắn ta một cái rồi chạy mất rồi.”

“Ui, tiếc thế nhỉ...”

Tiết Từ vừa cười vừa bò lên tọa kỵ của mình, đó là một con rùa mai đen trông rất lười biếng, đầu và đuôi luôn rụt lại, chỉ có tứ chi là duỗi ra.

Trời sinh bay còn muốn nhanh hơn chạy dưới đất, mấy ngày nay bọn họ bay lên đường, lúc này Thẩm Tri Huyền bay một mình, không có Yến Cẩn ngồi cùng, về điểm này thì cảm giác sợ độ cảm của y cứ đi lên, chỉ là vẫn luôn chịu đựng, cũng không quá biểu hiện ra ngoài.

Lúc này Yến Cẩn đưa cỏ nhỏ sang ngồi cùng y, nhìn cỏ nhỏ đứng đón gió trên đầu phi mã khiêu vũ, Thẩm Tri Huyền thoáng thở phào, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn không ít.

Yến Cẩn vẫn bay cách y không xa, gần như là bay cùng tốc độ với y, cách mấy người còn lại có hơi xa.

Thẩm Tri Huyền đang đếm xem cỏ nhỏ có thể bay lên lật người trong không trung bao nhiêu lần, bên tai nhẹ nhàng truyền đến giọng Yến Cẩn, là dùng bí thuật truyền đến, chỉ có một mình y có thể nghe được.

“Ta cũng có nuôi...”

Thẩm Tri Huyền đang đếm thì bị hụt mấy cái, cỏ nhỏ thoải mái xoay người, cũng không có chú ý đến.

“Mèo con nhà ta không để ý đến ta, làm sao bây giờ?” Trong giọng nói còn mang theo chút vô tội và nghi hoặc, Yến Cẩn nhẹ giọng nói, “Ta đắc tội với mèo con, khiến y tức giận rồi. Thẩm quân có kinh nghiệm phong phú, có thể dạy cho ta cách dỗ y về được không?”

Thẩm Tri Huyền: “???”

Thẩm Tri Huyền xách cỏ nhỏ lên muốn ném trả về cho Yến Cẩn, vừa xách lên thì nghĩ lại rồi nhịn xuống, lần nữa đặt nó lên đầu phi mã, tức giận mím môi.

Không nói gì, giọng y theo bí thuật truyền vào tai Yến Cẩn.

Nghiến răng nghiến lợi.

“... Cho y đánh một trận là được rồi.”

.......

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc mọi người cũng đến nơi mà yêu quái ẩn nấp, đó là một ngọn núi cao, chỗ chân núi bị đục ra một cái động, bên trong đen như mực không thể thấy gì, chỉ mơ hồ có tiếng sột soạt sột soạt như tiếng động vật nhỏ đào hố cát.

Thẩm Tri Huyền duỗi tay giơ ra giữa không trung cạnh núi đá. Linh thức tham nhập như đất đá nhập biển, không gây nên chút sóng gió gì. Thẩm Tri Huyền cảm nhận một lát, cau mày: “Có linh khí, cũng có ma khí.”

Y khẽ hít một hơi: “Chỗ này là bí cảnh.”

—— Cả một tòa núi này, đều là bí cảnh.

“Đám yêu ma này vậy mà còn biết trốn trong bí cảnh.” Ô Huyền bấm ngón tay suy tính một lát, “Nửa hung nửa cát, hối sóc không rõ.”

Ông vừa dứt lời, Liên Cầm đột nhiên kêu “Cẩn thận” rồi giơ tay, đánh đàn cổ tới!

Trong sơn động đen như mực phát ra âm thanh quỷ dị, một đám khí đen bị đàn cổ đánh quay về, dường như đang rít gào, mặt đất khẽ run lên, dường như có chút chấn động, cái chắn vô hình ở cửa sơn động như đang mở ra, cuồng phong từ bên trong càn quét ra ngoài, cuốn theo rất nhiều bùn cát bụi bặm.

Cả tòa núi đều đang lay động, như là sắp nhô lên khỏi mặt đất.

Thẩm Tri Huyền: “Đây là bí cảnh di động, chúng nó muốn chạy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.