Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 75: Chương 75: Tường đá




Núi này không nhỏ, giữa tiếng chuyển động ầm ầm, nó cồng kềnh dị chuyển, không ngừng có sỏi đá rơi xuống lăn đầy đất.

Mọi người khởi động chắn, né trái né phải.

Từng khối đá lăn lóc một đoạn đường dài mới dừng lại, sau đó dường như có ý thức, lại tiếp tục gian nan lăn theo núi bí cảnh.

Mới đầu bí cảnh động đậy rất chậm, chuyển động từng chút từng chút một, cồng kềnh cọ sát mặt đất, như đứa nhỏ tập tễnh tập đi, sau đó dần dần nhanh hơn, tảng đá lớn tầng cuối chuyển động, đẩy toàn bộ nó lên, những khối đá cồng kền rơi liền không lăn theo kịp nữa.

Nhóm đá rơi sốt ruột, chúng nó va vào nhau, nhanh như chớp mà lăn theo phía sau, như một tảng đá có cái đuôi dài.

Trước ngọn núi lớn, mọi người nhỏ bé tựa phù du.

Liên Cầm nhảy phốc đến trước núi bí cảnh, vung đàn cổ trong tay lên, lại loảng xoảng một tiếng, đánh xuống đất thật mạnh.

Đá vụn bụi bặm bốc lên, mặt đất bị đánh ra một cái hố to, linh lực theo đàn cổ truyền xuống lòng đất, kích tường đất đá dựng dậy trước bí cảnh.

Bí cảnh gặp chút cản trở, đụng vào tường cao, một tiếng ầm ầm vang lên, không đâm vỡ được. Nó lảo đảo một chút, tạm dừng tại chỗ một lát, một hàng đá rơi phía sau liên tiếp lịch bịch, đánh một vòng, sau đó dường như rất vui, từng bước từng bước dán lên người núi lớn.

Thẩm Tri Huyền thần sắc phức tạp mà nhìn Liên Cầm, lại nhìn đàn trong tay Liên Cầm —— Không phải là đàn này dùng để chơi sao?

Nhận thấy tầm mắt của y, Liên Cầm nhìn lại y một cái, thu đàn lại, bình tĩnh tự nhiên nói: “Thời gian cấp bách, thuận tay nên mới đánh thôi.”

Lúc này Thẩm Tri Huyền mới phát hiện đàn của Liên Cầm thế mà là đàn không dây: “......”

Cái này nào phải đàn cổ! Thật ra cái này là chày gỗ thì có!

Nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, núi lớn bí cảnh kia đã lần nữa lấy đủ sức, bỗng đập mạnh vào bức tường cao!

Tường đất rắn chắc vốn dĩ được ngưng kết từ linh lực bị nó đập cho răng rắc vang lên, chỉ chốc lát đã nứt ra vô số khe nứt, rào rạt vỡ vụn, bí cảnh kia không bị gì cản trở nữa, lại nhanh như chớp chuyển động, càng lúc càng nhanh.

Mọi người không có cách nào ngăn cản nó, chỉ có thể tạo chướng ngại cho nó như Liên Cầm đã làm, đào lỗ xếp tường, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, tuy rằng núi lớn chạy trốn khó khăn, nhưng vẫn không dừng lại.

Mất thấy nó lăn ngày càng xa, Thẩm Tri Huyền cắn răng một cái, nắm chặt chuôi kiếm.

Linh lực quán triệt khắp thân kiếm, y trầm giọng quát: “Sương Hồi!”

Cảm nhận được khí đen quanh quẩn trên thân núi, kiếm linh Sương Hồi đã sớm xao động bất an phát ra tiếng rít gào trong vắt, bay lên trời, dưới sợ thúc giục của Thẩm Tri Huyền, tỏa ra kiếm ý lạnh thấu xương, treo cao cao trên đỉnh núi.

Dáng dấp của kiếm linh trông như kiếm thật, chỉ là nhỏ hơn một chút, trong suốt hơn, ở trên đỉnh núi càng là nhỏ bé. Nhưng cảm giác áp bức của nó rất mạnh, bức đến mức núi bí cảnh đều phát run, đá vụn trên núi đá rơi càng nhiều.

Yến Cẩn phất tay giúp Thẩm Tri Huyền gia cố lá chắn, chặt chẽ che chở cho y, để y chuyên tâm điều khiền kiếm linh Sương Hồi. Đại khái những người khác cũng ý thức được gì đó, hết sức chăm chú giúp Thẩm Tri Huyền chắn đá rơi xuống.

Lâm nguy mà bất động, kiếm tâm nên như đá.

Thẩm Tri Huyền hít sâu một hơi, y và kiếm linh tâm ý tương thông, linh lực lưu chuyển, cổ tay vừa lật liền hung hăng cắm trường kiếm xuống đất: “Sương Hồi —— Xuống!”

Kiếm linh Sương Hồi bộc phát sức mạnh cực đại, toàn thân phát sáng, kiếm ý ngưng kết thành lưỡi kiếm sắc bén, tính cả thân kiếm, uy thế không thể chống đỡ mà thẳng tắp rơi xuống ——

Núi bí cảnh có chiều hướng tiến lên chợt dừng lại.

Kiếm linh Sương Hồi nhỏ bé lại mạnh mẽ từ chính giữa mà xuyên qua cả tòa núi lớn, găm trên mặt đất!

Núi bí cảnh như đã phẫn nộ, phát ra tiếng ầm ầm buồn bực, như là sấm rền từ xa truyền đến, nhưng dù cho nó có giãy dụa thế nào thì cũng không thể nhích về phía trước một bước.

Thẩm Tri Huyền khẽ nhắm mắt, tay run lên gần như không thể thấy được khi thu kiếm vào vỏ. Lấy lại bình tĩnh, y mới nói: “Sương Hồi không cách nào giữ nó quá lâu, trước mắt là vào hay đi, nên làm thế nào đây?”

Núi bí cảnh này nói chạy là chạy, trông trúc trắc vậy thôi chứ thật sự rất trôi chảy, khó có thể cản lại được. Cả tòa núi như mai rùa cứng rắn, mềm cứng không ăn. Lần này nếu để nó chạy mất, lần sau đợi nó, đợi các ma vật bên trong có phòng bị, muốn tìm lại thì sẽ rất khó.

Ô Huyền bấm ngón tay tính toán, kết quả vẫn là hối sóc không rõ, thần sắc ông nặng nề vài phần, đáy mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn bất chấp nói: “Đều đã đến mức này rồi, không bằng vào xem đi, cũng chỉ là núi bánh bao thôi mà, cũng đâu thể nhốt chết chúng ta được.”

Ông nói xong, lập tức đi về phía miệng núi đen như mực. Tiết Từ nghĩ nhiều hơn ông, kéo ông một cái, trầm ngâm nói: “Khoan đã, chuyện này không được đâu.”

Ô Huyền cau mày: “Thế thì phải làm sao?”

“Các đệ tử phía sau còn chưa theo kịp, bí cảnh này và vị trí ban đầu cách nhau khá xa, lỡ đâu chúng ta đi vào hết, bí cảnh này lại muốn mang chúng ta chạy hết...” Tiết Từ cân nhắc nói, “Nếu thật sự muốn vào thì nên để lại một người ở bên ngoài trông chừng.”

Lời này cũng đúng.

Có điều, để ai ở lại bên ngoài bây giờ?

Tầm mắt Ô Huyền chuyển qua mấy người trước mặt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tri Huyền, đang định mở miệng thì Thẩm Tri Huyền đã nói: “Ô lâu chủ thạo tính toán thạo theo dấu vết, không bằng ở lại tiếp ứng cho các đệ tử đi. Kiếm linh Sương Hồi một nửa vào bí cảnh, một nửa chôn trong đất, vì ta là chủ nó, nên ít nhiều gì cũng có thể cảm ứng được chút động tĩnh bên ngoài, vào bí cảnh thì còn gì thích hợp bằng.”

Lời này vô cùng hợp tình hợp lý, thời gian cấp bách, mọi người không thể do dự thêm nữa, Ô Huyền không còn rối rắm nữa, quyết đoán nhường đường: “Nếu đã như vậy, ta sẽ ở bên ngoài vì chư quân mà hộ pháp.”

Núi bí cảnh kia sau khi bị kiếm linh Sương Hồi găm xuống, nóng nảy hấp tấp một hồi, thấy nhất thời không có cách nào thoát được, nó tựa như cam chịu số phận mà bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng ban đầu, chỉ ngẫu nhiên sẽ có tiếng gầm rú phát ra từ sơn động.

Thẩm Tri Huyền chờ bốn người từng người từng người siết chặt vũ khí, ngưng thần quan sát một hồi, lần lượt đi vào sơn động.

Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn đi vào trước tiên, vừa mới đi vào, liền thấy một mảng đen kịt, duỗi tay không thấy năm ngón, Thẩm Tri Huyền theo bản năng nghĩ tới tình huống ở Hoang Nguyên năm đó, còn chưa kịp nghĩ xong đã cảm giác được có người nắm lấy tay mình.

Không phải là mười ngón tay đan vào nhau, mà là như người lớn nắm tay trẻ em, nắm lấy trọn bàn tay y, ngón cái vuốt ve mu bàn tay y.

Thẩm Tri Huyền khẽ giãy dụa một chút, đối phương nắm rất chặt. Y trừng mắt về phía Yến Cẩn một cái, khẽ mở môi, không tiếng động mà mắng một câu: “Nhãi con hư hỏng.”

Biết rõ là đối phương không nhìn thấy, nhưng vẫn nhịn không được mà làm động tác ấu trĩ này.

Ấu trĩ một chút chợt khiến Thẩm Tri Huyền hoàn hồn khẽ ho một tiếng, từ bỏ giãy dụa, đi về phía trước vài bước, nghi hoặc mà cau mày: “Còn ai khác không?”

Chung quanh im phăng phắc, trừ bỏ tiếng hít thở của y và Yến Cẩn, thì không nghe thấy tiếng gì khác.

Tiết Từ và Liên Cầm vốn theo sát hai người đã hoàn toàn mất bóng.

Thẩm Tri Huyền búng tay ra một ngọn lửa nhỏ, thắp sáng từng tấc vuông xung quanh.

Nơi này là một căn mật thất xây bằng đá rắn, xung quanh là vách tường đen như mực, Thẩm Tri Huyền lại gần quan sát kỹ hơn, thấy trên vách còn có những đường vân tinh xảo.

Chỉ là vách tường kia như bị thứ gì đó sắc nhọn vạch lên, khiến đường vân kia bị phá hủy, mỹ cảm xinh đẹp tinh xảo cũng bị phá hư đến không còn một mảnh.

“Xem ra quả thật là có ma vật nương náu ở đây, còn mài vuốt ở đây nữa này.” Thẩm Tri Huyền nhìn thấy một sợi khí đen rất mảnh tự do trên tường đá, búng tay chấn động rơi xuống một tia lửa nhỏ, khí đen kia chạm vào tia lửa, tí tách tí tách bị đốt cháy.

Hai người quan sát xung quanh một phen, cuối cùng phát hiện ra một cửa đá bí mật, ngả nghiêng mà đứng thẳng.

Yến Cẩn đẩy đẩy, cánh cửa này không tính là quá nặng, kẽo kẹt một tiếng đã bị đẩy ra, lộ ra con đường hẹp dài nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua.

Hai bên đường nhỏ vẫn là tường đá, nhìn rất chật, như thể bất cứ lúc nào hai bức tường cũng có thể ép lại. Thẩm Tri Huyền trầm ngâm trong chớp mắt, bước trước một bước vào.

Trên đường nhỏ có mấy viên dạ minh châu rơi xuống, trên đỉnh tường đá cũng được khảm mấy viên, không tính là quá lớn, ánh sáng lờ mờ. Thẩm Tri Huyền thu tia lửa nhỏ lại, mang tia sáng nhỏ này đi về phía trước.

Mặt tường đá gập ghềnh, chân dung điêu khắc bị ma vật cào nát, lung tung rối loạn, dạ minh châu trên mặt đất hơn phân nửa cũng là do bị chúng cào rơi xuống.

Thẩm Tri Huyền dừng chân, nghiên cứu một hồi, nhưng vẫn không hiểu nó vẽ cái gì. Y cân nhắc một hồi, nghiêng đầu hỏi Yến Cẩn: “Có nhìn ra cái gì không?”

Thẩm Tri Huyền đang xem chân dung ban đầu, Yến Cẩn lại đặt lực chú ý lên vết cào của các ma vật: “Này hình như là... Hoang Nguyên.”

“Gì cơ?”

Yến Cẩn giơ tay, đầu ngón tay vạch vài đường theo vết cào, mơ hồ phác họa ra một cảnh tượng: “Đây là cùng biển Đen bên ngoài Hoang Nguyên, mấy vòng tròn không có quy tắc này có lẽ là các ma vật.”

Thẩm Tri Huyền nhìn kỹ, phát hiện vậy mà thật sự có hơi giống. Y ngạc nhiên nói: “Các ma vật cào ra bức tranh như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”

“Hai bên bờ biển Đen, một bên là sâu trong Hoang Nguyên, một bên là thông với bên ngoài. Cấm chế phong ấn Hoang Nguyên dễ vào khó ra, thường có yêu ma nhỏ vào nhầm mà không cách nào ra ngoài được, chỉ có thể lảng vảng gần khu vực biển Đen, có ý đồ lội biển qua.”

Yến Cẩn nhàn nhạt nói: “Các ma vật sâu trong Hoang Nguyên thường sẽ canh giữ ở cạnh biển Đen, bắt yêu ma nhỏ để ăn.”

Thẩm Tri Huyền “Ồ” một tiếng, như suy tư gì đó mà tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này đi được một lát, lại có một cánh cửa đá rơi vào tầm mắt y.

“Hết đường rồi, đẩy cửa xem thử nhé?”

Thẩm Tri Huyền vừa duỗi tay muốn chạm vào cánh cửa kia, Yến Cẩn đã duỗi tay ôm lấy y, thấp giọng nói: “Để ta.”

Thẩm Tri Huyền: “.......”

Y vô thức chống tay lên tường đá để đứng vững, vừa nhấc mắt, Yến Cẩn đã đặt tay lên cửa, dùng dức đẩy ——

“Tôn thượng, cái tên hòa thượng trọc kia lại đến nữa rồi! Cứ một hai đòi gặp ngài! Ngài có muốn gặp không ạ?”

Trước mắt đột nhiên tối sầm, giữa mông lung, Thẩm Tri Huyền cảm thấy mình đang dựa vào lòng ngực của một người, bàn tay ấm áp của người nọ đang cẩn thận lau người y, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

“Không gặp.”

“Nhưng, nhưng ông ta nói, chuyện liên quan đến công tử...”

Động tác trên tay của người nọ khẽ dừng lại, một lát sau, Thẩm Tri Huyền lại cảm thấy mình được đặt xuống, nằm trong ổ chăn, trên người được đắp chăn.

Trong ổ chăn có một cái lò sưởi nhỏ, rất ấm, nhưng độ ấm vẫn kém nhiệt độ thực sự của con người. Thẩm Tri Huyền nằm trong ổ chăn, cảm thấy vừa lạnh lại vừa đói —— Chủ yếu vẫn là đói, đã lâu rồi y chưa cảm nhận được cảm giác đói kinh khủng như vậy, đói đến mức gần như ngất xỉu, dạ dày co bóp khiến y đau nhức.

Chính cơn đói này đã khiến Thẩm Tri Huyền tỉnh táo lại —— Y rơi vào huyễn cảnh rồi.

Tôn thượng, hòa thượng trọc, công tử.

Ba xưng hồ này dễ dàng khiến Thẩm Tri Huyền nhớ tới chuyện đời trước.

Thẩm Tri Huyền không chắc Yến Cẩn có rơi vào huyễn cảnh hay không, y giãy dụa muốn tỉnh táo lại, nhưng cảm giác đói bụng khiến y không có sức lực, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được, chỉ có thể nghe thấy giọng của hòa thượng trọc vang lên: “Tố Hồn Thảo được ngươi dùng máu đầu tim nuôi dưỡng rất nhiều năm, ước chừng cũng sắp chín rồi, ta có một cách...”

Tiếng tìm kiếm đồ vang lên, ngay sau đó là tiếng sột soạt sột soạt như là tiếng lật sách: “... Hồn phách của y quá yếu, nhưng ta có thể đưa y đến thế nhỏ để dưỡng. Đến khi Tố Hồn Thảo hoàn toàn chín, ta sẽ xoay trời chuyển đất tố mệnh. Chỉ là muốn Tố Hồn Thảo hoàn toàn chín, e là ngươi... phải dâng mạng này của mình lên.”

Hòa thượng trọc uyển chuyển nói, nhưng kết hợp với câu nói trước của ông ta, “Dâng lên mạng này” là cái cách dâng gì, Thẩm Tri Huyền cũng có thể đại khái đoán được.

Thẩm Tri Huyền đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, từng tiếng từng tiếng một, chấn động đến mức tim y gần như nổ tung —— Thảo nào Yến Cẩn chưa bao giờ nói kỹ chuyện trùng sinh cho y nghe, hóa ra là như thế này!

Thảo nào y có thể tâm ý tương thông đúng nghĩa với Yến Cẩn, vốn tưởng rằng là do khế ước, hiện giờ y mới biết, Tố Hồn Thảo là được Yến Cẩn dùng tâm huyết nuôi ra, mà y là được Tố Hồn Thảo cứu về.

Bọn họ đã sớm tâm huyết tương dung, ví như một thể.

Trước khi Yến Cẩn trong huyễn tượng nói ra từ “Được”, Thẩm Tri Huyền dùng hết toàn lực cử động một chút. Y vừa động, toàn bộ huyễn tượng liền vỡ thành mảnh nhỏ, trước mắt nhoáng lên, Thẩm Tri Huyền lại quay về trước cửa.

Yến Cẩn thật sự đang ở cạnh y, tay còn đặt lên cửa đá, nửa nhắm mắt, tựa như còn đang trong huyễn tượng, cũng không biết là thấy gì mà vẻ mặt đanh lại.

Vị trí quá chật, Thẩm Tri Huyền gian nan ôm hắn, thu tay hắn lại, khẽ vỗ mặt hắn: “A Cẩn, tỉnh lại đi.”

Yến Cẩn không có mở mắt, môi run rẩy, lai nhả ra một từ “Được” vô cùng bi thương.

Thẩm Tri Huyền giật mình, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, cỏ nhỏ bỗng từ trong tay áo hắn nhảy ra, hai phiến lá nhỏ vả bép bép mấy cái lên mặt Yến Cẩn.

Thẩm Tri Huyền: “......”

Cỏ nhỏ cũng không phải là cỏ nhỏ bình thường gì, mấy năm trước lúc còn ở Thanh Vân Tông, nhãi con này vì kêu y rời giường mà kéo hỏng tận mấy cái chăn của y!

Thẩm Tri Huyền xách cỏ nhỏ thả sang một bên: “... Không được vả mặt.”

Cỏ nhỏ ngạo kiều hừ một tiếng, bay sang một bên, chít chít chiếp chiếp gọi hai tiếng.

Có điều mấy cái đánh vừa rồi của nó rất có hiệu quả, vẻ mặt Yến Cẩn dần tỉnh táo trở lại, sau khi thấy Thẩm Tri Huyền thì liền nắm chặt tay y: “Tuế Kiến.”

Mơ hồ có chút ý vị mất mà tìm lại được.

Thẩm Tri Huyền nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ngươi thấy gì thế? Chuyện đời trước sao?”

Yến Cẩn ừ một tiếng, xem ra vẫn không có dự định sẽ nói rõ, đáy lòng Thẩm Tri Huyền lặng lẽ quẹt cho hắn một bút, quyết định quay về mà rảnh rỗi thì sẽ tính từng cọc từng chuyện với Yến Cẩn.

Yến Cẩn cao hơn y, che ở trước cửa. Thẩm Tri Huyền lay hắn, thoáng nghiêng người ngó vào trong, bên trong đen như mực, không thể thấy rõ cái gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm.

Đang cân nhắc xem có nên vào hay không, cửa đá bỗng nhiên ầm ầm, tự mình đóng lại, ngăn cách hơi thở nguy hiểm ở đầu kia lại.

Lúc Yến Cẩn duỗi tay đẩy, rốt cuộc lại không đẩy được.

Đường nhỏ tường đá lại càng thêm chật, Thẩm Tri Huyền vừa nghiêng đầu nhìn, phát hiện vách tường hai bên đang bắt đầu khép lại.

Hai người đồng thời duỗi tay chống lại, tốc độ khép lại chậm lại trong chớp mắt, nhưng vẫn chậm rãi cử động. Thẩm Tri Huyền cau mày: “Đây là đang ép chúng ta quay lại?”

Nơi này vốn chật hẹp, lại chậm thêm một lát, phỏng chừng hai người sẽ biến thành bánh nhân thịt. Thẩm Tri Huyền dứt khoát xoay người, nắm tay Yến Cẩn, lùi lại một bước: “Đi trước rồi nói ——”

Hai người đi một đoạn trên đường đá mới tới trước cửa đá, Thẩm Tri Huyền còn lo lắng hai người không ra ngoài kịp, thậm chí còn dùng linh lực, ai ngờ lời còn chưa dứt, vừa nhấc chân lên, cảnh trước mắt đã thay đổi.

Bọn họ lại quay về căn thạch thất ban đầu.

Khác với vừa rồi chính là, tuy rằng thạch thất tối tăm, nhưng tốt xấu gì cũng có ánh sáng —— Mấy viên dạ minh châu còn lại được khảm rải rác trên đỉnh vách tường, tỏa ra ánh sáng ôn hòa.

Hai người Tiết Từ và Liên Cầm đứng cách đó không xa, như đang cân nhắc gì đó, nghe thấy động tĩnh bên này, đều đồng loạt quay đầu sang, sau đó tầm mắt không hẹn mà cùng dừng trên hai bàn tay đang nắm chặt của hai người Thẩm Tri Huyền.

Thẩm Tri Huyền: “......”

Y điềm nhiên như không mà cười cười, những vẫn không buông tay ra: “Vừa rồi đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, duỗi tay bắt một cái, còn tưởng là bắt được đùi gà lớn rồi chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.