Hồn Chủ

Chương 64: Chương 64: Người mới ghê gớm




Hùng Liệt ngồi dậy, cảm khái nói:

- Đây chính là thiên phú của ngươi sao? Thật là bá đạo, đồng dạng là cấp độ SS, ta cảm giác hạn mức cao nhất của ngươi vượt xa ta.

Dương Đại cười nói:

- Hùng Quốc trụ, cũng đừng nói cho người ta biết, ta chỉ tuyên bố ra ngoài chỉ có thể triệu hoán một trăm vị.

Hùng Liệt nhếch miệng cười nói:

- Yên tâm đi, ta hiểu, ta cũng sẽ không hoàn toàn nói rõ ràng thiên phú của mình, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Dương đi, ngươi gọi ta lão ca là được.

Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, Hùng Liệt rất nhiệt tình với Dương Đại, dù sao Dương Đại cũng tính như ân nhân cứu mạng của hắn.

Dương Đại biết được Hùng Liệt một mình giết được hai tôn Đại Yêu, hắn vô cùng kính nể, tảng đá đè trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

Đại Yêu ngã xuống, thú triều tất nhiên sẽ kết thúc, đây đã là thiết luật, không có Đại Yêu tổ chức thú triều, dễ dàng thành vụn cát, vụn cát dễ dàng bị nhân loại tiêu diệt toàn bộ.

Ánh mắt Dương Đại nhìn về phía sừng thú Viên Ma, rất động tâm, đáng tiếc chênh lệch cảnh giới quá lớn.

- Lão ca, ngươi có thể giúp ta phong ấn hồn phách của nó hay không?

Dương Đại nhịn không được hỏi.

Hùng Liệt lắc đầu bật cười:

- Suy nghĩ nhiều, cảnh giới giữa ta và nó không sai biệt lắm, mà ta cũng không có phong ấn thuật mạnh mẽ, thi thể của nó sẽ bị bắt giữ, nếu như sau đó hồn phách vẫn còn, ta sẽ nói chuyện giúp ngươi, chờ cảnh giới ngươi tăng lên, lại để cho ngươi hấp hồn.

Dương Đại tuy có tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể đợi đến lúc đó.

Một mực đến chạng vạng tối, cuối cùng có cao thủ Tâm Toàn cảnh bay tới.

Hắn rơi vào trước mặt Hùng Liệt, kích động nói:

- Hùng Liệt Quốc trụ, thú triều lui! Ngài thành công!

Ánh mắt hắn nhìn về phía Hùng Liệt tràn ngập sùng bái.

Hùng Liệt nhếch miệng cười một tiếng, nói:

- Ngươi gọi thêm vài người, dẫn vị tiểu ca này về theo.

Đại bộ phận âm chúng của Dương Đại đều tiềm nhập vào lòng đất, chỉ còn lại có một trăm vị trên đất bằng.

Cao thủ Tâm Toàn cảnh nhìn về phía Dương Đại cùng với âm chúng xung quanh, hắn đoán được đám hồn thể này chắc chắn có quan hệ với vị tuổi trẻ thí luyện giả này, bởi vì hắn biết được Hùng Liệt có thiên phú là gì.

- Không cần, các ngươi trở về đi, chính ta trở về.

Dương Đại lắc đầu nói.

Hùng Liệt biết được ý đồ chân thực của hắn, gật đầu nói:

- Vậy ngươi cẩn thận một chút, mặc dù thú triều đã tản, nhưng có quỷ biết có thể còn có yêu quái ẩn núp hay không?

Dương Đại gật đầu.

Cứ như vậy, Hùng Liệt được cao thủ Tâm Toàn cảnh mang đi, Dương Đại thì bắt đầu tiếp tục sưu hồn.

Liều mạng, nhất định phải có thu hoạch.

Dương Đại triệu hoán hắc tinh tinh đến bên người, đặt tên cho nó là Hắc Ngộ Không.

Từ giờ trở đi, Hắc Ngộ Không tới thống lĩnh yêu chúng loại yêu thú, đối với chuyện này, Hắc Ngộ Không nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng vàng, biểu thị đồng ý.

Hắc Ngộ Không biết nói chuyện, nhưng nó không quen nói chuyện.

Thiên Bồng nguyên soái đối mặt Hắc Ngộ Không, rất sợ hãi, thậm chí không dám tới gần.

Được nhóm âm chúng bảo vệ, Dương Đại lại bắt đầu vui sướng lại thống khổ hấp hồn.

...

Hán Tây hành tỉnh, Phong Thành.

Trong một ngôi biệt thự.

Dương mẫu đang bận rộn thu thập hành lý, thấy chồng mình nằm ở trên ghế sa lon xem tin tức, bà giận không chỗ phát tiết:

- Lão Dương, nhanh đến giúp đỡ đi, ông cũng không phải thí luyện giả, ở nơi đó hút thuốc xem tin tức, làm ngươi là lãnh đạo vậy.

Dương Đằng tức giận nói:

- Bà biết cái gì, một phần vạn lỡ như Hùng Liệt ngăn cơn sóng dữ, chúng ta cũng không cần rút lui.

Tiểu Dương Siêu, Tiểu Dương Diễm cũng đang thu thập đồ chơi của mình, cả nhà chỉ có Dương Đằng vị đại lão này đang nằm.

Dương mẫu bất đắc dĩ nói:

- Đã có hai tòa thành phố luân hãm, Hùng Liệt lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là một người, lần này thú triều có thể là có hai đợt, ai, không biết con trai thế nào, đều tại ông, nếu đáp ứng con trai rời khỏi Hán Tây hành tỉnh, hắn cũng sẽ không trở về.

Dương Đằng yên lặng, lại rút một điếu thuốc.

- Tin mừng đặc biệt, theo cơ quan tình báo tiền tuyến thông báo, Hùng Liệt Quốc trụ trong đêm tru diệt hai đầu Đại Yêu, thú triều bắt đầu tán đi, lần kiếp nạn này sắp kết thúc!

Phóng viên trong TV nhìn vào màn ảnh kích động nói, nghe vậy, Dương mẫu vội vàng chạy đến trước mặt truyền hình.

Dương Đằng dập tắt điếu thuốc trong tay, trong phòng đang quẩn phóng tiếng nói hưng phấn của phóng viên.

- Đêm qua, Hùng Liệt Quốc trụ cầm lấy tình báo đơn độc rời khỏi, năm giờ rạng sáng nau đã tru diệt Đại Yêu thao túng thú triều Yêu cầm, vào một giờ chiều hôm nay, tru diệt Đại Yêu thao túng thú triều lục địa, thí luyện giả cơ quan tình báo đã tiếp đón Hùng Liệt Quốc trụ, Hùng Liệt Quốc trụ sắp trở về...

- Ha ha ha! Lão tử biết mà!

Dương Đằng đột nhiên đứng dậy, hưng phấn huy quyền, giống như hắn chính là Hùng Liệt.

Hắn đắc ý nhìn về phía Dương mẫu, nói:

- Thấy được chưa? Ta đã nói, Hùng Liệt có thể ngăn cơn sóng dữ!

Dương mẫu cảm khái:

- Xác thực lợi hại, trách không được có thể trở thành Quốc trụ.

Bà quay người về nói với hai đứa nhỏ, bảo bọn hắn không cần thu thập đồ đạt.

Dương Đằng bắt đầu gọi điện thoại, nhưng không gọi được cho Dương Đại, thế là hắn chỉ có thể gọi cho mây người bạn chúc mừng bình an.

Chẳng được bao lâu, người một nhà tề tụ trong phòng khách, một bên xem tin tức, một bên thảo luận tính nghiêm trọng của thú triều lần này.

Lúc này, trong màn hình TV cuối cùng xuất hiện thân ảnh Hùng Liệt, hắn máu me khắp người, vô cùng thê thảm, được thí luyện nâng đỡ tiến lên, phóng viên chưa có trở về, đây là chính sách Hạ Quốc bây giờ, chính là muốn cho dân chúng cảm nhận được tận thế tàn khốc, không thể làm đóa hoa trong nhà ấm.

Phóng viên đi qua, xúc động mà hỏi:

- Hùng Liệt Quốc trụ, ngài lại một lần cứu vớt một hành tỉnh, ngài có cái gì muốn nói?

Hùng Liệt nhếch miệng cười nói:

- Ta tận lực, bất quá lần này ta kém chút đã chết trong thú triều, may mắn được một thí luyện giả kịp thời chạy tới cứu được, cho nên lần này công lao cũng có một phần của hắn, thí luyện giả mới hiện tại thật sự rất ghê gớm.

- Vị kia thí luyện giả là ai?

- Bá Vương Bất Quá Giang!&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.