Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 7: Chương 7: Nhặt được tiện nghi lớn




Đệ trình CMND, điền mẫu đơn, chụp ảnh, lấy chứng nhận.

Tận đến khi ra khỏi cục dân chính, Hứa Như cầm chứng nhận kết hôn nóng bỏng, còn có chút hoảng hốt.

Như vậy liền kết hôn rồi.

Nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh, cô mới nhớ tới mình còn rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, kết quả đã bị hắn bắt cóc trước rồi.

“Lý Thế Nhiên, sẽ hối hận hay không?” Ngồi vào trong xe, Hứa Như nhịn không được hỏi hắn.

Trải qua hiểu biết hôm nay về hắn ở bệnh viện, hắn là người đàn ông tốt như vậy, cô gả cho hắn, hoàn toàn chính là nhặt được tiện nghi lớn!

“Hối hận cái gì?” Lý Thế Nhiên lãnh đạm khởi động xe.

“Không biết, tôi cảm thấy giữa chúng ta, có chênh lệch rất lớn.” Hứa Như cúi đầu, cô chính là một người không thể bình thường hơn trong số người bình thường, nhưng Lý Thế Nhiên là bác sĩ chủ nhiệm nổi danh lừng lẫy.

“Nếu tôi để ý, thì sẽ không cưới.”

“Cũng đúng.” Hứa Như thật sự không nghĩ ra tại sao Lý Thế Nhiên lại chọn cô, đơn giản cũng không nghĩ nữa.

“Bây giờ đưa tôi về nhà sao?” Hứa Như hỏi hắn.

“Đi nhà của tôi trước, chờ tôi sắp xếp xong mọi thứ, sẽ đến thăm gia đình cô.” Lý Thế Nhiên nói đâu vào đấy.

Hứa Như ngoan ngoãn gật đầu.

Tòa nhà cũ của nhà họ Lý nằm trong khu biệt thự cao cấp ở phía bắc của Nam Thành, Hứa Như chưa từng đến đây, làm cô có cảm giác bước vào tòa thành nhỏ vậy.

Sau khi xuống xe, Hứa Như cúi đầu nhìn lại cách ăn mặc của mình, áo sơ mi vàng nhạt cùng quần bò, chân đi giầy thể thao, mà tòa kiến trúc trước mặt, sao lại có cảm giác phải mặc lễ phục đi vào?

Lúc còn đang sửng sốt, Lý Thế Nhiên đã ôm lấy eo cô, Hứa Như lập tức kéo hắn lại: “Ở đây có cửa hàng bán đồ nữ gì đó không?”

“Làm gì?”

“Tôi muốn đổi cái váy.”

“Không cần.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, trực tiếp đưa cô vào biệt thự.

Lý Thành đang ngồi trong phòng khách xem tin tức tài chính và kinh tế, cũng không quay đầu: “Lý Thế Nhiên, nếu không mang bạn gái về, cũng đừng về nhà!”

Nghe vậy, Hứa Như nhịn không được cười, nhất thời hiểu được áp lực gia đình của Lý Thế Nhiên.

Nụ cười này, Lý Thành đương nhiên là nghe được, quay đầu thấy Hứa Như, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ vui sướng.

“Đây...Đây là cháu dâu của ta?” Lý Thành có chút kích động đi tới.

Hứa Như mỉm cười, xưng hô cháu dâu này, hình như khá dễ nghe.

“Chào ông, cháu là Hứa Như.” Hứa Như chủ động đỡ ông, lễ phép chào hỏi.

“Hứa Như, tên này không tồi, ông rất thích đứa nhỏ như vậy!” Lý Thành hiển nhiên rất vừa lòng.

“Thằng nhóc, không tệ, không tệ! Hai đứa tính khi nào thì kết hôn?” Lý Thành nhìn hai người.

“Kết hôn rồi.” Lý Thế Nhiên đưa chứng nhận kết hôn ra.

Hứa Như cúi đầu, hai má có chút hồng.

Lý Thành sang sảng cười to ra tiếng, rồi lại đột nhiên lại sầm mặt: “Được lắm, mấy đứa không phải là kết hôn thỏa thuận gì đó như trên TV chứ?”

Hứa Như sắc mặt cứng đờ, chẳng lẽ ông nội cũng xem phim thần tượng? Thật thời thượng!

“Cảm thấy cháu quá rảnh?” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nhíu mày, kéo Hứa Như vào lồng ngực, rất là thân mật.

Lý Thành vẫn nghi ngờ, vẫn phải quan sát thêm mới được.

“Đi ăn cơm trước đã, cháu dâu, đợi lát nữa nói chuyện hai đứa quen nhau như thế nào với ông nội.”

Hứa Như cười gật đầu, may mà lúc nãy ở trong xe Lý Thế Nhiên đã đưa kịch bản cho cô.

Các món ăn trên bàn cơm đều là thức ăn nhẹ, Hứa Như còn tưởng giàu có như Lý Thế Nhiên chắc chắn sẽ có nhiều cá, nhiều thịt, nhưng lại không có.

Ăn no còn uống hết hai bát canh, Hứa Như ăn no đến mức cũng muốn ợ hơi.

Nhưng nghĩ đến phải bảo trì dáng vẻ, Hứa Như thẳng người, không dám nói nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.