Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 13: Chương 13




Hôm nay hệ thống ở phòng thí nghiệm gặp phải trục trặc, cần kiểm tra sửa chữa, Thẩm Đại hiếm khi có cơ hội tan làm sớm. Anh và dì Lan ngày càng thân quen, nên thỉnh thoảng anh sẽ nói ra vài món mình thích ăn. Sau mấy ngày ăn toàn đồ ăn ngoài, anh chỉ muốn về thưởng thức tay nghề nấu nướng của đầu bếp Cù gia.

Vừa bước vào nhà, anh lập tức cảm nhận được bầu không khí khác thường.

Một vị phu nhân với vẻ ngoài vô cùng lộng lẫy đang ngồi trong phòng khách. Bà có khí chất thanh nhã thoát tục, trên người mặc bộ váy màu đen tuyền, đeo vòng cổ ngọc trai sáng bóng, mái tóc búi gọn sau đầu, mặt chỉ trang điểm nhẹ đã muôn phần nổi bật, tựa như quý phu nhân bước ra từ trong tranh.

Thẩm Đại vừa nhìn qua đã biết đây là mẹ của Cù Mạt Dư.

Anh bước vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ khó mà hình dung. Giống như anh vừa vô tình rơi vào thế giới khác chủng tộc, nên sự tồn tại của anh bị coi là dị thường.

Anh quen biết tất cả mọi người ở đây, nhưng vị phu nhân này vừa xuất hiện với tư cách chủ nhân, toàn bộ từ trường của căn phòng lập tức xoay quanh bà.

“Thẩm Đại, phải không nhỉ?” Bà cười nhạt.

“Xin chào.” Thẩm Đại hơi cúi đầu, “Cù phu nhân.”

“Ngồi đi.”

Thẩm Đại hiếm khi ngồi ghế sofa ở phòng khách. Ghế bọc da bò màu kem hiếm có, nhìn là biết không nên làm bẩn. Anh thì đang đeo balo dùng từ thời đại học đến giờ, mặc dù vẫn bền chắc, nhưng có hơi cũ kĩ bụi bặm. Khi ngồi xuống, anh kín đáo đặt balo ở dưới chân.

Thẩm Đại chú ý tới nét mặt lo lắng của quản gia và dì Lan.

Cù phu nhân đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, “Hai mươi bảy tuổi? Nhìn cậu trẻ thật đấy, trông cứ như là sinh viên.”

Thẩm Đại cười cười.

“Cậu làm ở viện nghiên cứu? Viện nghiên cứu Tinh Châu rất khó tiến vào, cậu là thạc sĩ hay là tiến sĩ?”

“Thạc sĩ, hai năm nay tôi đang chuẩn bị học lên tiến sĩ.”

“Một omega mà có thể làm đến mức này, rất giỏi nha. Trong nhà cậu có những ai?”

“Chỉ còn bà ngoại.” Anh tự động coi người bố mất tích là đã qua đời.

“Ồ.” Cù phu nhân chậm rãi uống trà, “Pheromone của cậu cấp mấy?”

“Cấp B.”

“Không cao lắm nhỉ.” Giọng Cù phu nhân ôn hoà ấm áp, “Gần như không có khả năng sinh ra alpha đỉnh cấp.”

“Vâng.” Thẩm Đại chẳng buồn để tâm đến đánh giá cấp bậc của omega. Khác với đánh giá cấp bậc alpha, đánh giá cấp bậc omega tập trung chủ yếu vào khả năng sinh sản. Còn lại thể lực, trí lực, năng khiếu, bệnh di truyền các thứ vốn là yếu tố quan trọng của con người, lại biến thành thứ chẳng đáng nhắc tới. Cũng dễ hiểu thôi, giá trị của omega đã bị buộc chặt với việc sinh dục xuyên suốt lịch sử nhân loại. Anh tự nhận bản thân thông minh hơn hầu hết người ở ngoài kia, lại còn khoẻ mạnh, chăm chỉ, mặc dù tuyến thể không ổn định dẫn đến khả năng sinh sản thấp, nhưng anh vốn dĩ không thèm để ý, cũng không đồng tình với cách thức phân loại này, đương nhiên sẽ không cảm thấy tự ti.

Cù phu nhân nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Đại, có phần bất ngờ, “Cậu không để tâm sao?”

“Không quá để tâm.” Thẩm Đại thầm nghĩ, cấp bậc pheromone của tôi chẳng liên quan đến Cù gia các người.

Cù phu nhân cười, “Tôi biết cậu và Cù Mạt Dư không phải quan hệ hôn nhân bình thường. Nhưng hiện tại hai người sống chung một nhà, thanh niên mà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, khó tránh khỏi có chút suy nghĩ. Hơn nữa, Mạt Dư luôn là người vô cùng.....” Bà dùng một cách nói hàm súc, “Có sức hấp dẫn.”

Không ngoài dự đoán, lại thêm một người đến dằn mặt anh. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ anh có năng lực quyến rũ hoặc cưỡng ép alpha cấp S? Thái độ phòng trộm này làm Thẩm Đại nhục nhã và khó chịu tột cùng. Trong ba tháng kết hôn với Cù Mạt Dư, anh chẳng làm gì cả, thế mà hết luật sư Trần đến Cù Mạt Dư, Vưu Bách Duyệt, quản gia và Cù phu nhân ngấm ngầm cảnh cáo. Cảnh cáo anh đừng có vọng tưởng đến người mà anh không xứng.

Đúng là anh không xứng, nhưng anh không hề vọng tưởng.

Mỗi khi tự tôn của anh bị xâm phạm, anh chỉ biết tự trấn an bản thân, vì tiền mà, sợ gì mất mặt.

Quản gia và dì Lan ở bên cạnh nhìn Thẩm Đại bằng ánh mắt an ủi. Thẩm Đại khẽ gật đầu, rồi nhìn thẳng vào mắt Cù phu nhân mà nói:

“Tôi vô cùng tôn trọng Cù tổng. Bất luận là ở nhà hay ở công ty, chúng tôi đều là quan hệ sếp, và, nhân, viên.”

Trong mắt Cù phu nhân ẩn hiện đau thương khó nói, “Tôi không có ác ý, chỉ là, đây không phải thế giới một omega bình thường có thể dung nhập vào.”

Đúng lúc ấy, Cù Mạt Dư trở về. Bước chân hắn vội vã, tạo ra âm thanh dồn dập trên sàn nhà. Hắn không bao giờ vội vàng như thế, trừ khi là có việc.

“Mẹ.” Trông thấy Cù phu nhân, Cù Mạt Dư lập tức điều chỉnh lại hô hấp, “Sao mẹ lại về?”

Cù phu nhân nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ xuống ra đằng sau tai, “Con của mẹ kết hôn mà không ai báo cho mẹ biết. Mẹ không thể trở về xem mặt con dâu sao?”

Cù Mạt Dư nhìn sang Thẩm Đại, “Anh về phòng trước đi.”

Thẩm Đại đang định đứng dậy thì bị Cù phu nhân ngăn lại, “Không sao, ngồi nói chuyện thôi mà.”

Ai trả tiền người đấy là to nhất, dĩ nhiên Thẩm Đại chọn nghe lời Cù Mạt Dư. Anh đứng dậy cúi chào rồi xoay người rời đi.

Cù phu nhân cũng không giận, khẽ lắc đầu, “Mẹ còn tưởng con sẽ lấy Tiểu Duyệt.”

“Người Tiểu Duyệt thích vẫn luôn là Thừa Trần, mẹ biết mà.”

“Hả? Mấy đứa còn quan tâm là có thích hay không à?” Giọng điệu kia rõ ràng có vài phần châm chọc.

Đây là đoạn đối thoại cuối cùng Thẩm Đại nghe được trong lúc đi lên cầu thang. Trong lòng anh không khỏi kinh ngạc, Vưu Bách Duyệt vẫn luôn thích Cù Thừa Trần? Tuy nói thích đánh dấu của Cù Thừa Trần thì cũng được xem là thích, nhưng hình như Cù Mạt Dư đang nói theo ý khác, là “thích” theo nghĩa trên mặt chữ. Và Cù phu nhân hỏi lại cũng mang ẩn ý sâu xa.

Thẩm Đại về lại căn phòng của mình, thời khắc cánh cửa đóng lại anh lập tức cảm thấy an toàn. Anh đâu chỉ không thể dung nhập vào thế giới của alpha đỉnh cấp, ngay cả căn phòng của anh với tòa biệt thự này cũng như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Mỗi khi trời tối anh sẽ chọc thủng khe hở thời không, vụng trộm ngắm nhìn Cù Mạt Dư.

Thẩm Đại làm việc đến tận đêm khuya mà vẫn chưa có cảm giác buồn ngủ, sự xuất hiện của Cù phu nhân làm tăng thêm phiền não trong lòng anh. Sau một hồi phân vân, anh quyết định sẽ xuống bơi ở bể bơi.

Bình thường anh không dám dùng bể bơi, khi anh còn chưa chuyển đến quản gia đã yêu cầu anh hạn chế hết mức việc xuất hiện trong cùng một không gian với Cù Mạt Dư. Nhưng đến giờ này chắc Cù Mạt Dư đã ngủ từ lâu rồi.

Thẩm Đại mặc áo choàng tắm đi xuống tầng, lòng thầm tính toán quãng đường này ít cũng phải dài hai cây số, đi như này đã đủ mệt mỏi, lát nữa dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Anh đặt điện thoại lên bàn trà, cởi áo choàng tắm ra bắt đầu làm nóng người, đang mải thực hiện động tác duỗi chân duỗi tay thì cửa thang máy đột ngột mở ra. Anh giật mình, trông thấy Cù Mạt Dư mặc mỗi cái quần bơi bước ra.

Cù Mạt Dư cũng sửng sốt.

Dáng người của Cù Mạt Dư cao lớn tráng kiện như một pho tượng, so với khi mặc quần áo thì lượng cơ bắp phô bày hơn hẳn. Đặc biệt là bộ phận trọng yếu gồ lên bên dưới lớp vải co dãn. Cơ thể hắn có thể xem là hoàn mỹ.

Máu trong người Thẩm Đại lập tức dồn hết lên đầu, anh cuống cuồng nhặt áo choàng tắm khoác lên người. Nhưng áo choàng tắm trắng tinh từ trên xuống dưới làm anh mãi không xác định được đâu là mặt trong mặt ngoài. Càng vội tìm lại càng không thấy, vô tình lộ ra sự luống cuống của bản thân.

Cù Mạt Dư không nhịn được phì cười.

Mặt Thẩm Đại đỏ như tôm luộc, cuối cùng anh tìm được hướng cổ áo đúng, mặc vào người nhanh như chớp. Sau đó dùng sức buộc chặt đai lưng như muốn trừng phạt bản thân mình ngu ngốc.

“Anh định mặc áo choàng tắm đi bơi sao?” Cù Mạt Dư trêu chọc, “Chất vải này rất hút nước.”

“Cù tổng bơi đi, tôi về phòng trước.”

Cù Mạt Dư nghiêng đầu nhìn Thẩm Đại, “Anh sợ tôi à?”

Thẩm Đại còn không dám nhìn Cù Mạt Dư, “Chú Hằng bảo ngài không thích bị quấy rầy.”

“Ừ.” Cù Mạt Dư đi về hướng bể bơi, khi lướt qua người Thẩm Đại, hắn lại ngửi thấy hương hoa quỳnh thoang thoảng. Hoa quỳnh là loại hoa có thời gian nở vừa ngắn ngủi vừa không cố định. Khác với các loại hoa khác như là hoa hồng hay là hoa oải hương, mọi người chỉ cần nhìn thấy tên hoa là trong đầu đã hiện hữu mùi hương cố định. Trái lại, hoa quỳnh lại quá hiếm gặp, rất nhiều người không có ấn tượng về nó, song chỉ cần ngửi qua một lần, từ khi nụ hoa còn e ấp đến khi hoàn toàn bung nở, mùi hương ngày càng ngào ngạt, từ thanh nhã đến nồng đậm, từ thận trọng đến phóng đãng, dồn hết toàn lực chỉ vì một lần nở rộ. Một lần duy nhất đủ khiến vạn vật lưu luyến dừng chân.

Mắt hắn lơ đãng liếc qua phần cổ để trần của Thẩm Đại, vừa trắng vừa mịn, thật khiến người ta suy nghĩ miên man.

Khi Thẩm Đại đi về phía thang máy, Cù Mạt Dư chợt gọi anh lại. Thẩm Đại vừa quay người, Cù Mạt Dư nhảy ùm xuống nước, anh giật mình đứng im tại chỗ, đi không được, đứng lại cũng chẳng xong.

Một lúc sau, Cù Mạt Dư mới ngoi lên mặt nước. Hắn vuốt ngược tóc mái ướt đẫm ra sau, vịn vào thành bể, nói, “Bây giờ anh không nhìn thấy gì cả, không cần lúng túng.”

“Những lời mẹ tôi nói anh đừng để bụng.”

“Tôi không sao.” Thẩm Đại nặng nề đáp.

“Anh về ngủ đi.”

Thẩm Đại quay người đi được hai bước, nghĩ thế nào lại dừng lại. Anh đút tay vào túi áo choàng tắm, quay đầu gọi, “Cù tổng?”

“Có chuyện gì?”

“Tôi đối với ngài.....” Thẩm Đại cưỡng ép bản thân nhìn thẳng vào Cù Mạt Dư, “Không có ý đồ vượt quá phạm vi hợp đồng, xin ngài yên tâm. Đừng để bất kì người nào đến làm tôi khó chịu, cho dù ngài vô tình hay là cố ý.”

Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại chăm chú, gợn sóng nước khúc xạ nơi đáy mắt, làm đôi mắt hắn như đang phát sáng, nhìn thấu vạn vật trên thế gian. Hắn khẽ cười, “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.