Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 3: Chương 3




Thẩm Đại toát mồ hôi lạnh. Người trước mặt như gần như xa, vừa mơ hồ vừa rõ ràng. Đầu anh có cảm giác đau âm ỉ, đột nhiên đánh mất năng lực suy nghĩ. Mọi cảm xúc trong anh bay biến trong nháy mắt. Anh chỉ cảm thấy không chân thực, cực kì hoang đường. Cù Mạt Dư vẫn ung dung nhìn anh.

Tay Thẩm Đại đút trong túi áo nhẹ nhàng siết chặt. Anh ngây người nửa ngày mới mở miệng nói, “Chúng ta.... Tôi không biết là.... Ngài.”

“Anh không biết là tôi.” Cù Mạt Dư lặp lại lời anh, khoé môi hơi nhếch lên.

Thẩm Đại xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống. Lời này nói ra nghe thật giả dối, nếu đổi lại là anh thì anh cũng không tin.

“Làm anh thất vọng rồi à?”

“Không, không phải.” Thẩm Đại vội nói.

“Vậy chúng ta quay lại chủ đề chính.” Cù Mạt Dư nói, “Sau khi kết hôn anh có yêu cầu gì.”

Thẩm Đại hỏi ngược lại, “Yêu cầu của ngài là gì?”

“Đây là hai bên hợp tác cùng có lợi. Tôi cần anh ký một số hợp đồng tiền hôn nhân. Phân rõ tài sản cùng các loại quyền lợi kèm theo. Sau khi cưới có thể làm một người vợ bình thường. Bảo mật, khéo léo, trung thành, biết giới hạn.” Cù Mạt Dư nói liền một mạch không vấp một từ, hiển nhiên là đã chuẩn bị xong những lời ấy từ lâu, chỉ đợi đến thời khắc này nói ra.

Thẩm Đại gật đầu.

“Điều khoản cụ thể luật sư Trần sẽ trình bày với anh.” Cù Mạt Dư nhìn qua người bên cạnh.

Luật sư Trần mỉm cười gật đầu.

“Thế còn yêu cầu của anh thì sao? Tôi sẽ cung cấp cho anh điều kiện sinh hoạt tương xứng với vai trò vợ của tôi. Anh không cần ngại, đây là quyền lợi anh xứng đáng được hưởng. Anh cũng có thể cho sửa chữa một phần chỗ ở tương lai theo sở thích cá nhân. Anh có ý kiến gì với những điều tôi vừa nói không?”

Thẩm Đại phát hiện Cù Mạt Dư lại kín đáo xem đồng hồ. Anh hụt hẫng nhận ra, mình sắp trở thành vợ chồng hợp pháp với người đang ngồi đối diện. Thế giới tinh thần của anh rung chuyển vì tin tức nặng kí bất thình lình giáng xuống. Cả tương lai về sau sẽ nảy sinh vô số biến cố không dự báo trước. Đối mặt với vận mệnh đầy rẫy bất ngờ, bình tĩnh trấn định là cách phòng ngự duy nhất của anh. Trong khi đó, đối với Cù Mạt Dư, chuyện này chỉ đáng giá vài phút nghỉ trưa trước giờ họp. Giống như một vấn đề trong công việc nhẹ nhàng giải quyết là xong.

Chuyện hôn nhân đại sự hoá ra lại không phải “đại sự“. Nó chỉ là hợp tác song phương cùng có lợi.

Đại não nóng bừng của Thẩm Đại nguội lạnh, Cù Mạt Dư nói đúng, đây chỉ là một lần hợp tác. Vốn dĩ anh vì trả nợ mới đồng ý kết hôn với một người xa lạ. Chẳng qua phát hiện đối tượng kết hôn là Cù Mạt Dư nên mới nảy sinh những ảo tưởng không đáng có.

Thẩm Đại ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Cù Mạt Dư. Thân là một omega, muốn giao tiếp bằng mắt với alpha cần đến rất nhiều dũng khí. Tựa như động vật ăn cỏ yếu ớt đối mặt với động vật ăn thịt hùng mạnh, cho dù đối phương hoàn toàn không có ý công kích. Anh hỏi, “Cù tổng, sau này tôi phải ở đâu? Có gần công ty không?”

Cù Mạt Dư bất ngờ, “Anh muốn tiếp tục đi làm?”

“.... Không thể đi làm nữa sao.” Thẩm Đại chần chừ, công việc này không chỉ là một công việc tốt, nó còn là lý tưởng của anh. Nếu như đây là thứ mà anh phải đánh đổi thì thật quá tổn thất.

“Tất nhiên là được. Mất đi một nhân viên ưu tú như anh là điều nuối tiếc của công ty.”

Thẩm Đại thầm thở phào một hơi.

“Anh Thẩm, những việc liên quan đến trình tự và điều khoản hợp đồng anh có thể thảo luận với luật sư Trần. Có thắc mắc hay thay đổi gì thì cứ đưa ra. Tôi còn có việc phải đi trước.” Nói xong hắn đứng dậy.

“Vâng, Cù tổng.” Thẩm Đại cũng đứng dậy theo.

Cù Mạt Dư quá cao, so với mặt bằng các alpha khác vẫn cao hơn rất nhiều, như sắp đụng tới trần nhà. Thẩm Đại ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Từ khi bước vào phòng, cảm giác áp bách ngày càng tăng, mặc dù người này nhìn qua trông rất nho nhã, lễ độ.

Trên thực tế, alpha tuy phổ biến, nhưng alpha cấp S lại vô cùng hiếm thấy. Pheromone của alpha cấp S cực kì đáng sợ, tương đương với vũ khí hạng nặng, dễ dàng đánh bại cả sinh lý và tâm lý của người khác. Thậm chí pháp luật quy định rõ đó là hành vi gây thương tích cho người khác. Tuy anh không học đến nhưng cũng có nghe nói qua. Cù Mạt Dư dùng tư thái ôn hòa đối diện với anh, chứng tỏ hắn có tu dưỡng hơn người. Điều ấy khiến Thẩm Đại càng thêm phần hảo cảm.

Cù Mạt Dư rời đi, Thẩm Đại thở ra một hơi.

Luật sư Trần khách sáo nói, “Cậu Thẩm, mời ngồi, chúng ta còn nhiều vấn đề cần thảo luận.” Ông vừa nói vừa lấy ra một chồng tài liệu.

Thẩm Đại nhìn thoáng qua, “Đây là hợp đồng tiền hôn nhân sao?”

“Hợp đồng tiền hôn nhân là cách nói không rõ ràng. Hợp đồng này không chỉ bao gồm tài sản, mà còn có cả điều lệ bảo mật, quyền lợi và nghĩa vụ sau khi cưới,.... Tất nhiên, giống như ngài Cù đã nói, đây là yêu cầu phía bên Cù tổng. Cậu cũng có thể đưa ra yêu cầu riêng, tôi phụ trách làm trung gian thương lượng.”

Thẩm Đại cầm hợp đồng kia lên, lật vài cái cho có, “Dài quá.”

“Không sao, cậu có thể đọc từ từ. Tôi ở đây với cậu, đây là quyền lợi của cậu. Hợp đồng trước khi ký tên không được phép mang ra khỏi căn phòng này.” Luật sư Trần nói, “Nếu cậu lười đọc thì để tôi giúp cậu tóm tắt vài điểm quan trọng.”

“Mời nói.”

“Kì hạn hôn nhân dài nhất là năm năm, thời điểm kết thúc cụ thể phụ thuộc vào quyết định của Cù tổng. Cậu phải giữ bí mật hoàn toàn về cuộc hôn nhân này. Trong thời gian kết hôn và sau khi ly hôn, biết được bất kì bí mật nào liên quan đến Cù tổng và nhà họ Cù thì đều phải giữ bí mật. Trong thời gian kết hôn, giống như Cù tổng đã nói, cậu phải kín miệng, khéo léo, trung thành, biết giới hạn. Nghĩa là cậu chỉ được phép làm theo sắp xếp của Cù tổng, chứ không được phép can thiệp vào công việc và đời sống cá nhân của Cù tổng. Về vấn đề sinh hoạt, quản gia của Cù tổng sẽ nói rõ với cậu sau. Ngoài ra, cậu phải nỗ lực phối hợp với Vưu Hưng Hải và Cù tổng thực hiện chuyển nhượng một số lợi ích. Mục đích lớn nhất của việc thông gia chính là để thúc đẩy hợp tác giữa hai nhà. Huyết thống giữa cậu và Vưu Hưng Hải là vật đảm bảo cho Cù tổng. Tài sản trước khi kết hôn và trong thời kì hôn nhân của Cù tổng đều không liên quan đến cậu. Cậu cũng không được tự ý mang thai con của Cù tổng. Nhưng sau khi kết thúc, Cù tổng sẽ cho cậu một khoản đền bù ngoài định mức. Chỉ cần cậu tuân thủ hợp đồng, cậu sẽ có được tự do và tôn trọng, cùng một khoản phụng dưỡng hậu hĩnh.”

Thẩm Đại bình tĩnh nhìn luật sư Trần đang chậm rãi nói ra từng điều một. Chuyên nghiệp và chặt chẽ không một kẽ hở, làm người anh phát run. Anh không phải người theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng, song cũng không thể coi hôn nhân như một cuộc giao dịch. Không sai, hôn nhân của anh chỉ là một giao dịch. Nhưng anh không ngờ hôn nhân của mình chỉ có vậy. Tiếc rằng anh không còn lựa chọn nào tốt hơn. Trong khi đó, từ Vưu Hưng Hải, đến Cù Mạt Dư, và cả người ngồi đối diện anh, tất cả bọn họ đều coi đó là chuyện hiển nhiên.

Thẩm Đại ngắt lời, “Tôi đồng ý hết. Không làm chậm trễ thời gian của ngài nữa, ký luôn đi.”

Luật sư Trần nở nụ cười tiêu chuẩn, không hề tỏ ra ngạc nhiên, “Được.” Nói rồi đưa bút cho Thẩm Đại, tất cả những chỗ được đánh dấu đều cần cậu ký tên và lăn dấu vân tay.”

Thẩm Đại vùi đầu ký, nghĩ đến việc mình đang ký giấy bán thân, nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, chắc anh đã bật cười thành tiếng.

Ký xong, luật sư Trần cẩn thận kiểm tra lại hai lần, “Cảm ơn sự hợp tác của cậu.”

“Không có gì, vậy tôi xin phép đi trước.”

“Cậu không có bất kì yêu cầu gì sao?” Luật sư Trần không còn nói bằng giọng điệu chuyên nghiệp quy củ kia nữa, chuyển sang giọng khuyên nhủ, “Cù tổng bảo cậu có thể đưa ra những yêu cầu cho cuộc sống thoải mái hơn, miễn đó là những nhu cầu hợp lý.”

“Chỉ cần không nợ tiền người khác là cuộc sống của tôi đã thoải mái lắm rồi, cảm ơn.” Thẩm Đại gật đầu chào, thong dong rời đi.

Vừa về tới phòng thí nghiệm, tất cả mọi người đang tập trung làm việc đều dừng tay, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Đại.

Thẩm Đại cười cười, “Đừng nhiều chuyện, không có chuyện gì đâu.”

Ở đây Thẩm Đại là người lớn tuổi nhất. Anh được thầy dẫn vào khi tổ thí nghiệm vừa mới thành lập. Thẩm Đại rất có uy, anh không muốn nói là không ai dám hỏi. Đó là điểm Thẩm Đại thích nhất trong giới học thuật, trọng lai lịch, trọng thành tích, chứ không quan trọng giới tính.

Nhưng Trình Tử Mân thì khác, hai người là bạn cùng lớp, chuyện gì cũng nói được với nhau. Chuyện Thẩm Đại nợ nần ngoài thầy của bọn họ ra cũng chỉ có Trình Tử Mân biết. Thẩm Đại vừa ngồi xuống, Trình Tử Mân đã kéo ghế ngồi sát bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Đại nhìn cô, “Không phải tớ không muốn nói cho cậu biết, mà là không biết nói như thế nào.”

“Không sao, sự nghiệp nghiên cứu khoa học vĩ đại có thể chờ tớ.” Trình Tử Mân chớp chớp mắt.

Thẩm Đại khó xử nói, “Tớ ký điều khoản bảo mật rồi.”

“Ái chà, thần bí thế.” Trình Tử Mân tròn mắt. Cô hiểu rõ tính cách của Thẩm Đại, người này đã không muốn nói thì có trời mới cạy miệng ra nổi. Từ chuyện bố ruột lừa tiền cùng nhân tình bỏ trốn khiến cả nhà mang nợ, đến khi không chống đỡ nổi phải tìm cô giúp đỡ mới buộc phải kể ra.

Thẩm Đại cười khổ, “Dù sao cũng là việc tốt.”

“Thôi được, có công việc tốt là được.” Trình Tử Mân cười hì hì, “Tương lai phát tài nhớ đừng quên nhau.”

Thẩm Đại cũng cười.

“Phải rồi, cậu sang phòng nào bên tổng bộ, có gặp thái tử không?”

“Không có.”

“Tiếc ghê.”

“Tiếc gì chứ?”

“Cậu đừng có mà giả vờ. Cậu tưởng tớ không biết à, lần nào vô tình nhìn thấy thái tử, hai mắt cậu cũng nhìn người ta chằm chằm.”

Thẩm Đại thản nhiên nói, “Đẹp trai như thế nhìn cũng là bình thường.”

“Đúng nhỉ, đôi khi tớ nghĩ, trên đời này thật sự có người hoàn mỹ đến vậy ư. Rốt cuộc phải là một omega đỉnh cấp cỡ nào mới xứng với cậu ta.”

Vưu Bách Duyệt xứng đấy, Thẩm Đại thầm nghĩ. Điều mà anh thắc mắc nhất là tại sao Vưu Bách Duyệt lại bị người khác đánh dấu sau khi biết mình sắp kết hôn với một alpha cấp S hoàn mỹ. Nghe giọng điệu của Vưu Hưng Hải thì có vẻ không phải con trai ông ta bị người khác cưỡng ép. Giống như đang nói chuyện con trẻ không hiểu chuyện, gia môn bất hạnh hơn.

Còn Thẩm Đại thì vừa có mười triệu vừa được kết hôn với Cù Mạt Dư, như thể ông trời vừa nhét vào tay anh xổ số trúng giải độc đắc. Vậy mà anh không cảm thấy vui vẻ gì cho cam. Vô số kinh nghiệm của các bậc tiền bối nói cho anh biết, đức không xứng vị, tất có tai ương.

*Đức không xứng vị, tất có tai ương: Ý nói một người có địa vị xã hội và đãi ngộ không tương xứng với đức hạnh, phúc báo của bản thân thì chắc chắn sẽ gặp tai hoạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.