Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 9: Chương 9




Thẩm Đại trong lòng khó chịu, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thản nhiên, “Tôi phải xác nhận như nào? Tôi và cậu ta không hề quen biết.”

“Hỏi thẳng cậu ta, chọc giận cậu ta, quan sát phản ứng của cậu ta. Cù Thừa Trần và cậu ta đều đề phòng tôi, tôi cũng không tiện tiếp xúc quá gần với omega đã bị đánh dấu. Nhưng nếu là anh, tôi tin chắc cậu ta sẽ chủ động tiếp cận anh. Vưu Bách Duyệt giống như Cù Thừa Trần, rất tò mò về anh.”

Khi nói những lời này, biểu cảm và ánh mắt của Cù Mạt Dư lộ ra sự lạnh lùng tàn nhẫn. Thẩm Đại tự hỏi bản thân, đây có đúng là người đã từng đưa tay cứu giúp anh hai lần hay không? Anh thấp giọng nói, “Cù tổng, tôi không biết nên làm thế nào.”

“Một omega đỉnh cấp mà chỉ nhận được đánh dấu tạm thời giống như là bị sỉ nhục. Nếu anh vạch trần sự thật, chắc chắn cậu ta sẽ thẹn quá hóa giận.”

Thẩm Đại thấy sống lưng mình lạnh toát, “Nếu ngài đoán sai thì sao, Cù Thừa Trần đã đánh dấu vĩnh viễn cậu ta?”

“Vậy thì anh sẽ thấy được phản ứng hợp lý.”

Thẩm Đại im lặng một thoáng trước khi đồng ý, “Được.” Anh không có tư cách từ chối Cù Mạt Dư. Từng câu từng chữ người này nói ra đều là mệnh lệnh.

“Việc này đã vượt quá phạm vi thỏa thuận trong hợp đồng, nên anh có thể đưa ra một yêu cầu, coi như là trao đổi.”

“......” Mỗi khi ở cùng với Cù Mạt Dư, hắn liên tục nhấn mạnh bản chất mối quan hệ của hai người là một cuộc giao dịch. Bữa cơm tối nay thậm chí không phải là để lấy lòng anh vì cần anh giúp một việc, đơn giản là Cù Mạt Dư bận rộn, tranh thủ thời gian ăn cơm ngắn ngủi để nói với anh.

“Đừng quên những lời tôi nói hôm nọ, hiện tại trong tay anh lại có chip đặt cược rồi đấy.”

Nội tâm Thẩm Đại bắt đầu gõ trống. Anh không rõ Cù Mạt Dư thật sự không biết, hay là giả vờ không biết. Trong tay anh chỉ có một chip, nhìn đống chip chồng chất ở phía đối diện, anh làm gì có gan đặt cược, anh lấy đâu ra dũng khí yêu cầu. Kể cả anh có gan đánh all in thì cũng thu được thêm một đồng mà thôi.

Thế là anh dè dặt đưa ra một yêu cầu, “Tôi có thể add wechat của ngài được không?”

Cù Mạt Dư mở to đôi mắt nhắm hờ, nhìn Thẩm Đại bằng ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.

Thẩm Đại vội vàng giải thích, “Nhất thời tôi không nghĩ ra yêu cầu nào. Ngài đã nói vậy thì cho tôi một cơ hội trì hoãn yêu cầu được không. Bình thường tôi khó mà gặp được ngài, chờ khi nào nghĩ ra tôi sẽ nhắn tin nói với ngài ngay. Giống như lần trước đột nhiên tôi nghĩ ra cuối tuần muốn về nhà.” Anh dừng lại, rồi bổ sung thêm một câu, “Tôi sẽ không tự tiện quấy rầy ngài.”

Khoé môi Cù Mạt Dư hơi nhếch lên, tim Thẩm Đại đánh thót một cái. Trên mặt đối phương vốn chẳng bao giờ mang ý cười, bây giờ lại như là đang đùa cợt. Chắc là do anh chột dạ nghĩ nhiều.

“Được thôi.” Cù Mạt Dư đưa di động cho Thẩm Đại.

Về phòng, nhịp tim Thẩm Đại vẫn chưa bình ổn lại được. Anh xem ảnh đại diện của Cù Mạt Dư, một bức ảnh vỏ cây màu xám đậm, thô ráp, dãi dầu sương gió, những khe nứt sần sùi như núi đá lởm chởm, mỗi khe rãnh như đều cất giấu tâm sự riêng.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đại là “Hoá ra đây là ảnh đại diện người như Cù Mạt Dư sẽ dùng“.

Người như Cù Mạt Dư là người như thế nào? Từ góc nhìn của người ngoài nhìn hắn từ xa, hay ba năm trước dành cho anh cái ôm vững chãi, và hiện tại tiếp xúc gần gũi, tất cả đều không giống nhau. Điều duy nhất lộ ra nhưng ẩn giấu rất sâu, ấy là người này thâm tàng bất lộ, vô cùng khó đoán.

Thẩm Đại mang lòng mong đợi ấn vào danh sách bạn bè của Cù Mạt Dư, lại chỉ thấy một dấu gạch ngang đơn điệu. Anh cảm thấy Cù Mạt Dư không phải đang giấu anh, mà nơi này vốn dĩ luôn trống không.

Song Thẩm Đại vẫn mừng rỡ vì mình đã đến gần Cù Mạt Dư hơn một chút, có thể liên lạc với hắn bất kì lúc nào. Anh biết những ý nghĩ này rất nguy hiểm, không nên mơ mộng đến thứ không bao giờ thuộc về mình. Nhưng đây đâu phải là anh chủ động đến gần, anh bị lôi đến nơi này cơ mà. Ở ngay tại nơi ánh sáng của Cù Mạt Dư chiếu đến, hắn dùng ánh sáng ấm áp dụ hoặc anh, anh còn lựa chọn nào khác đâu.

Thẩm Đại nghĩ đến chuyện sớm muộn cũng phải gặp lại Vưu Hưng Hải, cùng với người em trai cùng cha khác mẹ thường xuyên khoe khoang cuộc sống cá nhân trên mạng xã hội, nhưng lại chưa từng một lần gặp mặt.

Hào môn thế gia đúng là nô lệ của bệnh hình thức. Rõ ràng song phương đều biết anh và Cù Mạt Dư kết hôn vì mục đích gì, nhưng vẫn phải tiến hành lễ lại mặt sau khi cưới. Giống như việc anh bắt buộc phải vào ở trong nhà Cù Mạt Dư, cũng là để cho người ngoài nhìn.

Trông thấy Thẩm Đại, Vưu Hưng Hải lập tức biểu hiện ra vẻ yêu thương giả tạo, như thể đang sợ Cù Mạt Dư chê hàng dự bị như anh quá mất mặt, “A Đại, con về rồi.” Thẩm Đại kìm nén cảm giác buồn nôn gọi một tiếng “Bố“. Ánh mắt anh vượt qua Vưu Hưng Hải, hướng về người đứng đằng sau.

Cho dù Thẩm Đại đã xem rất nhiều video và hình ảnh trên mạng, đã bị ép thưởng thức đủ các góc độ xinh đẹp của khuôn mặt này, vậy mà giờ đây vẫn không ngăn được bản thân rung động khi nhìn trực tiếp người thật ở bên ngoài.

Vưu Bách Duyệt đẹp như đồ họa vi tính, ngay cả độ cong của tóc mái rủ xuống trán cũng như đã được trải qua vô vàn phép tính mới đưa ra phương án tối ưu nhất với khuôn mặt của cậu ta. Đến khi cậu ta cười lên trông lại cực kỳ sinh động.

Vưu Bách Duyệt mỉm cười nhìn về phía anh, đương nhiên, nụ cười này là dành cho Cù Mạt Dư.

“Anh Dư.” Vưu Bách Duyệt chậm rãi đi tới, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Cù Mạt Dư, không hề tỏ ra e sợ, “Lâu rồi không gặp.” Phải thân thiết hoặc can đảm đến mức nào thì omega mới dám bình thản đối mặt với alpha đỉnh cấp như vậy. Đây vốn không phải vấn đề về mặt tâm lý, mà là vấn đề sinh lý, giống như con người nhìn thấy hổ thì sẽ sợ hãi theo bản năng.

Cù Mạt Dư cười, “Còn anh lại thường xuyên nhìn thấy em ở trên mạng.”

“Anh đừng chế giễu em. Em lên mạng quảng cáo kiếm ít tiền tiêu vặt, sao so được với Cù tổng ngày bận trăm công nghìn việc.” Vưu Bách Duyệt cười, đầu mày cuối mắt đều mang theo mị lực, như đang lơ đãng trêu chọc lòng người. Ánh mắt cậu ta chuyển từ Cù Mạt Dư sang Thẩm Đại, thần thái hết sức tự nhiên, “Xin chào, Thẩm, Đại.”

Thẩm Đại mỉm cười gật đầu, “Xin chào, rất vui khi được gặp cậu.” Anh ngửi thấy mùi hoa dạ lai hương, một mùi hương vừa thơm vừa cao quý. Đừng nói là alpha, đến omega như anh ngửi còn thấy thích. Ngoài ra anh còn ngửi thấy mùi pheromone alpha gỗ phỉ của Cù Thừa Trần.

Vưu Bách Duyệt dùng ánh mắt xa cách nhưng không thất lễ lặng lẽ đánh giá Thẩm Đại, rồi bỗng dưng cười một tiếng, như có điều muốn nói song lại thôi.

Thẩm Đại không tự cho mình là người nhạy cảm, nhưng Vưu Bách Duyệt bộc lộ rõ thái độ khinh miệt, cố ý làm anh khó xử hơn cả Cù Thừa Trần. Đương nhiên anh hiểu lí do, tâm trạng của Vưu Bách Duyệt khi đối mặt với anh hẳn là vô cùng phức tạp.

“Thừa Trần đâu?” Cù Mạt Dư hỏi.

“Bận chút việc nên đến muộn.” Vưu Bách Duyệt nhìn thoáng qua điện thoại, “Chắc cũng sắp đến rồi.”

“Hai người nói chuyện đi nhé, tôi và Vưu tổng sang kia bàn việc.” Cù Mạt Dư đưa tay ra dấu mời với Vưu Hưng Hải.

Vưu Hưng Hải cũng nói, “Tiểu Duyệt, con đưa A Đại đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Hai người kia đi, để lại Thẩm Đại và Vưu Bách Duyệt đứng cùng với nhau, bầu không khí vô cùng gượng gạo. Thẩm Đại là người không sợ xấu hổ, cứ đờ đẫn đứng đấy. Anh đã đồng ý giúp Cù Mạt Dư dò xét Vưu Bách Duyệt, nhưng phải đợi Vưu Bách Duyệt dỡ bỏ phòng bị mở lời với anh trước. Anh tin đối phương sẽ là người chủ động.

Quả nhiên, Vưu Bách Duyệt quay sang hỏi, “Anh muốn tôi dẫn anh đi làm quen với họ hàng không?”

Thẩm Đại nhìn lướt qua những người trong nhà, tất cả đều đang lẳng lặng theo dõi anh nhưng không một ai chủ động tiến lên bắt chuyện. Dễ hiểu thôi, anh chỉ là đứa con riêng năm xưa Vưu Hưng Hải vứt bỏ như vứt bỏ một chiếc giày rách. Bây giờ có được nhận về cũng không ai thật lòng muốn làm thân với anh.

“Không cần đâu.” Thẩm Đại gạt đi.

“Nghe nói anh đang làm trong viện nghiên cứu đất hiếm của Tinh Châu? Học bá nha.”

“Chưa đến mức ấy, cũng chỉ là công việc phổ thông mà thôi.”

Vưu Bách Duyệt nghiêng đầu nhìn anh, cười khẽ, “Anh là không dám nhìn tôi, hay là chán ghét tôi vậy?”

Thẩm Đại nhìn thẳng vào mắt Vưu Bách Duyệt, mỉm cười lịch sự, “Không phải, chỉ là chúng ta mới gặp nhau lần đầu, chưa tìm ra chủ đề thích hợp để nói.”

“Chủ đề thích hợp?” Vưu Bách Duyệt như nghe thấy chuyện tiếu lâm, cậu ta bật cười, “Hai chúng ta có rất nhiều chủ đề nha, ví dụ như là quan hệ của cha mẹ chúng ta, quan hệ của chúng ta, quan hệ của chúng ta với anh em Cù gia. Kì diệu thật đấy, giữa hai chúng ta có rất nhiều quan hệ lằng nhằng, vậy mà hôm nay mới là lần gặp mặt đầu tiên.”

Thẩm Đại gật đầu, cảm thấy rất đúng, “Thế cậu muốn nói về chủ đề nào?”

“Anh không có gì muốn hỏi tôi à?” Vưu Bách Duyệt hỏi ngược lại. Thẩm Đại thoáng trầm ngâm, “Tại sao cậu lại trốn tránh hôn sự này, đây là điều cậu nghĩ tôi tò mò phải không?”

“Chẳng lẽ anh không tò mò?”

“Có chứ, nhưng tôi không thích tìm hiểu chuyện riêng của người khác.”

Vưu Bách Duyệt hơi nhướn mày, “Anh đúng là.... Thú vị thật đấy.”

“Tôi mà biết chuyện riêng của cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ đòi biết chuyện riêng của tôi.” Thẩm Đại hờ hững nhìn Vưu Bách Duyệt, “Chi bằng cậu nói thẳng luôn đi, cậu muốn biết điều gì từ tôi, để tôi xem có thể nói cho cậu hay không.”

“Nói chuyện với người thông minh thích thật.” Vưu Bách Duyệt cười, “Tôi muốn biết anh và anh Dư đã ngủ với nhau chưa?”

“Không có.”

“Anh muốn anh ấy đánh dấu anh không?”

“Giữa hai chúng tôi là quan hệ hợp tác, chắc hẳn cậu cũng biết rõ.”

“Anh né tránh câu hỏi của tôi.”

Thẩm Đại cau mày, “Tôi đã trả lời một câu hỏi của cậu, giờ đến lượt tôi. Vì sao cậu lại từ bỏ hôn sự này? Tất cả mọi người đều nghĩ không ai lại bỏ qua cơ hội gả cho một alpha đỉnh cấp.”

Vưu Bách Duyệt thất thần nhìn về phương xa, “Sao nào, anh ấy chưa nói cho anh biết à?”

“Ừ.”

“Cù Mạt Dư bảo anh ấy sẽ không bao giờ đánh dấu vĩnh viễn ai cả.” Vưu Bách Duyệt chép miệng, mang theo mấy phần tự giễu.

Thẩm Đại không hề cảm thấy bất ngờ.

“Nếu như ngay cả đánh dấu tôi còn không có được, vậy tôi dựa vào cái gì.”

“..... Quan trọng đến vậy sao.”

“Đánh dấu của alpha phổ thông đương nhiên không quan trọng, có khi tổ tiên ba đời toàn bộ gia đình cũng chỉ ở trong một căn nhà. Nhưng mà Cù gia.....” Vưu Bách Duyệt nháy mắt với Thẩm Đại.

“Bây giờ cậu đã có được thứ mình muốn chưa?” Thẩm Đại nhìn Vưu Bách Duyệt, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng ẩn chứa sức mạnh vô hình, “Cù Thừa Trần đánh dấu cậu, cũng chỉ là đánh dấu tạm thời phải không?”

Vưu Bách Duyệt lập tức trợn trừng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.