Khắc Tinh Ở Đâu Đến

Chương 15: Chương 15




Hắn cũng không chịu nhượng bộ, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự khó hiểu lẫn tổn thương, "Tại sao tức giận? Người trong bức tranh kia rõ ràng là ngươi mà."

"Ta sao?" Nàng nhặt cục giấy ở trên mặt đất kia lên, mở ra đưa mắt nhìn kỹ lại một lần nữa."Này... Đâu có giống ta?"

"Có mà, ngươi mở to mắt mà nhìn đây này, đôi mắt sáng như sao thật xinh đẹp."

Rõ ràng đây là cá lồi mắt!

"Còn có cái mũi nho nhỏ, cao thẳng kia nữa."

Rõ ràng vẽ bị méo mà!

"Cái miệng anh đào nho nhỏ khêu gợi."

Là một cái mồm to như bồn máu mới đúng chứ?

"Mặt trái xoan..."

Kia chắc chắn là quả táo Fuji rồi...

Hắn miêu tả người trong tranh bằng những lời hoa mỹ một hồi lâu, mỗi một lần miêu tả đều như giọt mật ngọt ngào, khiến cho cơn giận trong lòng nàng cũng từ từ tan biến."Được, cứ cho người trong tranh là ta... Người vẽ bức tranh này kỹ thuật thật quá tồi tệ!" Đem một đóa hoa vẽ thành một cây dưa, thật sự bội phục tới cực điểm."Rốt cuộc thiên tài vẽ bức tranh kia là ai? Quả thực có thể gọi hắn là Picasso cổ đại được rồi."

"Là ta vẽ đấy."

"Cái gì?" Nàng xem người trong bức tranh kia tuyệt đối được vẽ hoàn toàn không giống, vẻ đẹp tự nhiên của nàng được vẽ lại một chút cũng không giống, nhưng mà... phải nói ánh mắt của nàng vẽ thật sự rất có thần."Không ngờ ngươi lại chính là đương kim giáo chủ của ma giáo."

Hắn sửng sốt một phen, sau đó nâng cái gương mặt tuấn mỹ tuyệt trần rực rỡ đến chói mắt lên, làm cho nàng nhìn mà thấy tim không khỏi đập loạn như chú nai con.

"Y Y, vậy ngươi là nguyện ý ở lại rồi hả ?" Lúc này vị giáo chủ ma giáo vĩ đại lên tiếng hỏi nàng.

"Ta tới đây vốn là để tuyển làm đầu bếp nữ." Xem ra còn có một người so với giáo chủ ma giáo vĩ đại kia lại càng vĩ đại hơn, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Kỳ thật ngươi không cần phải vất vả như vậy, ta có thể nuôi ngươi!" Giáo chủ ma giáo vĩ đại chủ động mở miệng muốn Kim Ốc Tàng Kiều rồi.

"Ta có tay có chân, vì sao phải để cho ngươi nuôi dưỡng?" Một vị nữ tử nào đấy so với giáo chủ ma giáo lại càng vĩ đại, càng có chí khí hơn, không muốn dựa vào nam nhân.

"Ta đã nghĩ sẽ nuôi dưỡng ngươi." Rất hiển nhiên Giáo chủ ma giáo vĩ đại muốn sử dụng chiêu trò xấu xa.

"Ta không muốn để cho ngươi nuôi." Đối phương ác hơn, kiên quyết vô tình từ chối.

"Tại sao?" Rất hiển nhiên, giáo chủ ma giáo vẫn không chịu hết hy vọng.

"Không tại sao hết." Đối phương cũng rất có kiên nhẫn cự tuyệt hắn một lần nữa.

"Ngươi lại vẫn đang giận ta?" Lần này giọng nói buông ra vẻ ôn nhu, có chút ân hận lại thoáng vẻ bất an.

"Ta chưa hề nói là không tức giận." Ngữ khí trả lời vẫn là băng lãnh khách khí.

"Tất cả mọi việc ta đã nói xin lỗi rồi mà." Lần này giọng điệu lại thay đổi, giáo chủ ma giáo vĩ đại hiển nhiên có dấu hiệu thẹn quá hoá giận.

"Thực xin lỗi ngươi hiểu lầm rồi, ta giận ta." Nàng vẫn như cũ bất vi sở động.

"Lý Thu Y, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta đúng là giáo chủ ma giáo." Quả nhiên là thẹn quá hoá giận rồi.

"Vậy thì sao?" “Bần tiện bất năng di, uy vũ không khuất phục.” (Nghèo hèn không thay đổi tính tình, quyền lực không khuất phục được ý chí)

"Ngươi - "

"Mất hứng, ta đến nhà khác tìm việc ." Nói xong, nàng thuận tiện đứng dậy muốn rời khỏi.

"Chờ đã... Chờ một chút? Được rồi, ngươi thích làm cái gì thì làm cái ấy đi! Chỉ cần ngươi đồng ý ở lại."

"Được, ta có điều kiện, ta muốn cách đối xử trong công việc, ta..."

"Đã nói rồi mà, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại, cái gì ta cũng đáp ứng... Này! Ngươi lại có chuyện gì vậy?" Tự Long Hồn vội vàng kéo nữ tử vừa đứng dậy định rời đi lại, không thể nề hà hỏi.

"Ngươi không tôn trọng ta."

"Ta... Nào có?" Hắn thật oan uổng!

"Vậy ngươi đáp ứng ta, ngươi phải tôn trọng ta theo như lời nói, mà không phải là tự mình hiểu sai ý trong lời nói của ta."

"Ngươi!"

"Như thế nào?" Nàng nâng cằm nho nhỏ lên nhìn sát vào hắn.

Nhìn thấy nàng rất sống động đứng ở trước mặt mình, lại còn tức giận với hắn như vậy, rốt cuộc đối với việc không cách nào được nhìn thấy nàng, phải nhớ thương đến khó chịu, sống không bằng chết này mà nói, hắn cảm thấy mình hoàn toàn đang ở trong mộng.

"Ta... chỉ sợ không chu toàn với ngươi thôi?" Chỉ cần nàng nguyện ý ở lại, muốn mạng của hắn cũng được! Hắn muốn nói như vậy với nàng, nhưng mà nhận thấy nàng chưa hết cơn giận, nói ra cũng vô ích.

Cứ như vậy, Ma chủ đại nhân vĩ đại, phá lệ bại trận rồi.

Nấp ở một nơi bí mật gần đó tất cả ảnh vệ đều trợn mắt há hốc mồm, người trốn ở trên tàng cây, sau bụi cây, kẽ đá.

Đại nam nhân thiên hạ vô địch, lại thua tiểu nữ nhân mà đến một cơn gió thổi cũng ngã ấy, này... Thật sự là không sao tưởng tượng nổi!

Từ đó, trong cung Yên Lạc xuất hiện một người đầu bếp nữ nho nhỏ. Bộ dáng của nàng không thể gọi là đẹp, bởi vì trên mặt có vết sẹo bỏng xấu xí nhưng cũng không có thể gọi là xấu, bởi vì bên nửa mặt còn lại kia lại xinh đẹp như thiên tiên, nhất là lúc nàng nở nụ cười, trong nháy mắt vẻ đẹp xấu đều không quan trọng nữa rồi. Cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy cái gì gọi là nụ cười như tẩm gió xuân.

Nàng rất được sủng ái, bởi vì chủ nhân cung Yên Lạc rất yêu thích nàng, tất cả mọi người đều biết! Nàng cười, Ma chủ cũng sẽ cười; nàng không vui, Ma chủ sẽ muốn giết người.

Hai người có quan hệ mờ ám gì đó sao? Hình như là không có.

Tiểu đầu bếp nữ mỗi lần nhìn thấy Ma chủ cũng giống như con chuột nhìn đến mèo vậy, có thể trốn rất xa thì sẽ trốn rất xa.

Mà Ma chủ luôn luôn không thiếu nữ nhân chủ động theo đuổi, nhưng lại cực kỳ khác thường, cứ vừa nhìn thấy nàng tựa như ong mật nhìn thấy hoa vậy, cứ nhìn chằm chằm không rời. Tất cả mọi người đều suy đoán Ma chủ bắt đầu biết yêu rồi, sống đến hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên biết yêu rồi.

Mà mối tình đầu nam nhân đều rất điên cuồng, hành vi của hắn lại không sao lý giải được.

Đối với tiểu đầu bếp nữ hắn rất yêu thương. Có thể nói hắn yêu thương đến mức gấp gáp, nhìn người ta chăm chú, bất luận là ai, hễ là người khác phái mà tiếp xúc với nàng, đều có kết cục bi thảm. Cho nên tất cả nam nhân làm việc tại phòng bếp, đều bị Ma chủ phái đi làm công việc nặng nề, chỉ sợ tiểu đầu bếp nữ của hắn phải chịu khổ, hơn nữa nếu không có việc gì không được đến gần nàng trong vòng một trăm thước.

Nếu vậy làm sao có thể làm việc ở chung dưới một mái nhà đây? Nhưng mà, Ma chủ ra lệnh ai dám không nghe? Cũng không phải là mình sống đã quá thọ rồi chứ! Lại nói thí dụ như, hôm nay là ngày nghỉ thứ hai trong tuần của tiểu đầu bếp nữ, đồng thời cũng là ngày nghỉ thứ hai trong tuần của Ma chủ.

Tiểu đầu bếp nữ nghỉ ngơi là vì đi dạo chung quanh ngó nghiêng một chút, Ma chủ nghỉ ngơi là vì chăm chú quan sát xem tiểu đầu bếp nữ đi nơi nào để ngắm nghía nhìn ngó một chút. Dần dà, trong cung Yên Lạc từ trên xuống dưới mọi người biết rõ một sự kiện!

Giáo chủ ma giáo, người luôn luôn tự nhận là thiên hạ vô địch, đã gặp phải “đệ nhất khắc tinh” cả đời rồi !

Tại phòng bếp, đang trong giờ làm việc tiểu tử vừa rửa chén vừa nói chuyện phiếm." Thổ Đậu ca, ngươi nói năm nay đại hội võ lâm liệu Ma chủ có xuất hiện trở lại để tranh đoạt ngôi vị nữa không?" Lục Đậu tò mò hỏi.

"Có chứ? Năm trước bởi vì tâm tình Ma chủ không tốt, chẳng muốn xuất môn, cho nên mới để cho tên Hàn Liệt kia ngồi trên vị trí Võ Lâm Minh Chủ." Thổ Đậu rửa xong một cái khay. Nói đến hai người mang tên của loại đậu kia, thực ra họ vốn không phải có tên như vậy, chẳng qua gia nhập cung Yên Lạc chính thức trở thành đệ tử trong cung, lại được chính ma chủ gọi mình trước, phần lớn mọi người ở đây đều có cái tiểu danh loại như người qua đường này.

Bọn hắn một người tên là Thổ Đậu, một người tên là Lục Đậu coi như có thể nghe được, có người còn gọi là Đậu Đậu Đại Cá Tử, mới thật là thiếu chút nữa đâm đầu vào cây để tự sát!

Nhưng mà, người nào dám to gan phản kháng Ma chủ?

"Thổ Đậu ca, Ma chủ của chúng ta thật sự rất lợi hại sao?" Lục Đậu rất tò mò hỏi, gần đây nhìn thấy những hành vi điên cuồng của ma chủ, dù thế nào cũng cảm thấy không uy phong lẫm lẫm khí thế giống như trong truyền thuyết.

Đương nhiên đối với những thuộc hạ như bọn hắn mà nói, Ma chủ vẫn luôn cực kỳ hung hãn tàn nhẫn! Cũng chỉ có với cô nương Thu Y mắt nhắm mắt mở kia, Ma chủ mới có sự đối xử khác hẳn đến một trời một vực.

"Đương nhiên rồi, ta hỏi ngươi, vậy võ công của Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm Lý Ngọc Phong như thế nào?" Thổ Đậu hỏi.

"Nghe nói Lý thị thần kiếm nhà bọn họ là do các thế hệ tổ tiên truyền lại, cho tới bây giờ đã trở thành thiên hạ vô địch thủ, cũng có người kể là Võ Lâm Minh Chủ tân nhậm cũng là do cưới đại tiểu thư Lý gia mới đạt được tuyệt thế võ công này đấy."

"Không sai, đúng là lão Minh Chủ cả đời trung hậu lại bị bại bởi một người."

"Chẳng lẽ là..."

Thổ Đậu gật gật đầu, kiêu ngạo mà nói, "Khi đó thần công của Ma chủ mới ở bước sơ khai, đã tự cho mình là “thiên hạ đệ nhất chính phái” khai đao thử xem màn phi tiêu hoa rơi của hắn."

"Rất lợi hại sao?"

"Ta cũng chỉ mới xem qua một lần, nhưng là cả đời khó quên, Ma chủ ra tay phi tiêu hoa rơi, có cảm giác trước mắt mình như có hoa rơi bay tán loạn, còn chưa lấy lại được tinh thần, ba mũi tiêu kia đã nhập trái tim."

"Oa! Ba tiêu đều trúng trái tim?" Chuẩn như thần, lại quá hung ác? Vừa thuận tiện ra tay ba mũi tiêu, tuyên bố không cho người ta sống.

"Vậy sao, nếu không có người đúng lúc ấyảa cứu Lý Ngọc Phong đi, Lý thị thần kiếm kia chỉ sợ thành tuyệt học thất truyền rồi."

"Ma chủ thật là lợi hại." Trên mặt Lục Đậu tràn ngập ý sùng bái.

"Lục Đậu, nhìn dáng vẻ của ngươi, chắn chưa được nhìn thấy hình dáng của Ma chủ hả?" Thổ Đậu cười đến cực kỳ thần bí.

Lục Đậu lắc đầu, "Ta chẳng qua chỉ là một thân phận hèn mọn, với công việc rửa chén nhỏ nhoi, nếu có thể trở thành đệ tử chính thức của cung Yên Lạc đã là phúc ba đời nhà ta rồi, đâu dám có cơ hội được nhìn thấy Ma chủ chứ?"

"Cũng phải, Ma chủ cũng không phải là người bình thường có thể nhìn được."

"Chẳng lẽ bộ dáng của Ma chủ... Thật kỳ quái sao?" Chắc là phải khác thường so với mọi người, lại có dung mạo khác thường nữa chứ, mà lại có phần... làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

"Hắn..." Ngay lúc Thổ Đậu há mồm mà vẫn chưa kịp nói tiếp, chỉ thấy một dáng người giống như pho tượng tuyệt đẹp tôn quý đứng lặng ở cửa phòng bếp, toàn thân mặc trang phục xinh đẹp, bên phải ngực thêu một đóa sen hồng nở rộ, làm cho dáng người cao ngất tuấn tú của hắn càng được tôn thêm vẻ thanh lịch, tràn ngập phong thái thần bí.

Mà khiến cho người ta kinh diễm chính là dung nhan tuyệt mỹ kia của hắn, lại không cho phép người khác có địch ý muốn tiếp cận, lại càng làm phần xinh đẹp kia trở thành khí chất càng khiến người ta mất hồn.

Theo như đồn đại, giáo chủ Ma giáo lạnh lùng, mơn mởn đào tơ, nhưng lại hỉ nộ vô thường, tâm ngoan thủ lạt. Mà giờ phút này, vẻ mặt tuấn mỹ của hắn phủ kín hàn khí, ánh mắt sắc bén liếc nhìn chung quanh, như là đang tìm người nào đó một dạng.

"Nàng đâu?"

Người nào? Ngây người hai người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy, hắn cho rằng bọn họ có thuật đọc tâm sao? Không có đầu không có đuôi, ai mà biết ai là ai?

Tự Long Hồn trừng mắt nhìn hai người há hốc mồm, mà Thổ Đậu do nhiều tuổi hơn một chút, lập tức phục hồi lại tinh thần .

Tất cả cung Yên Lạc... A...! Không, cho dù là tất cả giang hồ, toàn bộ thiên hạ, đã làm cho Ma chủ cao cao tại thượng như vậy tìm đông tìm tây, cũng chỉ có một người.

"Tiểu Y sao? Nàng ấy không có ở nơi này." Thổ Đậu cung kính nói.

Nhưng Tự Long Hồn không rời đi ngay lập tức, nhưng mặt không chút thay đổi, trừng mắt nhìn Thổ Đậu, giọng điệu lạnh lẽo hỏi: "Ngươi gọi nàng là Tiểu Y?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.