Khắc Tinh Ở Đâu Đến

Chương 7: Chương 7




Tốt, bây giờ nàng thực sự là người độc thân. Đi ra khỏi ngân trang (giống ngân hàng ý), Thu Y hít một hơi thật sâu, quả nhiên bây gìơ nàng đã trở thành tiểu phú bà thoải mái làm gì mình thích rồi. Phải đi dạo phố một chút, mua một ít quần áo, tuy ở cổ đại chưa ai biết mặc quần jeans, áo T-shirt cho thuận tiện, nhưng mà họ lại trang điểm đầy mặt giống như đang diễn trò, thật thú vị.

Bởi vì không biết phải đi đâu nên Thu Y quyết định ở trong khách điếm vài ngày, hơn nữa cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa bao gìơ đựơc ở nhà trọ thời cổ đại! Chỉ nghe mọi người nói nhà trọ Long Môn là nhà trọ có tiếng ở đây.

Mà nhà trọ Long Môn này đúng là một hắc điếm (quán trọ giết người cướp của) tuy rằng ở đây không có gian tiếp khách giống khách sạn ở thời hiện đại nhưng nhà trọ Long Môn này cũng có chút danh tiếng, bởi vì ở Đài Loan sẽ không khó để tìm ra một khách sạn tiếp khách chu đáo như vậy, coi như cũng có chút cảm giác quen thuộc.

Sờ sờ bụng, cũng cảm thấy hơi đói rồi.

"Cô nương, dùng cơm sao?"

"Đúng."

"Mời qua bên này."

Thu Y gật đầu, rồi đi theo tiểu nhị.đến chỗ ngồi của mình.

"Cô nương, muốn dùng món gì?"

"Cho ta mấy món ngon nhất ở đây."

"Có ngay có ngay."

Nhìn tiểu nhị linh họat phục vụ khách, Thu Y cảm thấy rất muốn cười, hóa ra những thứ mình coi trên tivi không có gạt người, quả nhiên nếu là một tiểu nhị thì phải là người thông minh lanh lợi như vậy thì mới đảm đương nổi.

Đang âm thầm tán thưởng thì tiểu nhị mang đồ ăn đến, đồ ăn nóng hầm hập đựơc bày ở trên bàn.

Xem ra ông chủ nhà trọ này cũng là một nhân tài, biết tốc độ là phục vụ quan trọng nhất.

Vì đang đói mà mùi thức ăn thơm ngào ngạt cứ xông vào mũi nên nàng lập tức cầm đũa ăn ngay, kêu gào với bản thân phải lấp đầy cái bụng đã.

Nàng vừa mới cầm chiếc đũa lên, còn chưa kịp chạm vào đồ ăn, đột nhiên cảm thấy có một bóng đen vụt qua, còn chưa kịp xem chuyện gì đang xảy ra thì có cái gì đó nho nhỏ, mềm mềm rơi vào trong lòng nàng.

"A!" Theo bản năng nàng khép hai tay lại, bởi vì lực ném quá mạnh nên cả người cả ghế bổ nhào về phiá sau. Đau quá! Nàng khẳng định mông của mình đã nở hoa rồi. Chuyện gì đang xảy ra đây trời...

Thu Y cúi đầu thì nhìn thấy một tiểu nam hài(bé trai nhỏ tuổi đó) thân mình đầy máu, nàng mở to hai mắt còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiểu nam hài tuy rằng suy yếu nhưng giọng nói bình tĩnh ra lệnh, "Không đựơc hét, mau giấu ta đi."

Thu Y rất muốn nói với hắn, nàng sẽ không hét lên đâu nhé! Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài nhà trọ truyền vào.

Thu Y cúi đầu nhìn tiểu nam hài bị thương, chỉ thấy mặt hắn dính đầy máu trông rất đáng thương, nhưng cặp mắt xinh đẹp vẫn lạnh như băng, giống như thủy tinh thuần khíêt, khiến nàng phải mê mệt vì đôi mắt đó.

Không nghĩ nhiều, nàng ôm lấy hắn.

"Ngươi... Buông ta ra!" Sao hắn có thể để một nữ nhân dùng phương thức ôm trẻ con để ôm hắn đựơc? Quá mất mặt rồi !

"Ngươi ngoan ngoãn đi, bằng không sẽ bị người xấu phát hiện." Nàng chu miệng nói với hắn, khiến tiểu nam hài cảm thấy choáng váng, tiếp theo khuôn mặt đầy máu của tiểu nam hài bỗng ửng hồng.

Nàng ôm hắn đi vào phòng của mình,, rồi nhét hắn vào trong chăn bông, tiếp theo đó nàng cấp tốc cởi y phục trên người mình, chỉ còn lại một cái yếm.

"Ngươi muốn làm cái gì? Cởi áo làm gì?"

"Ngươi lo trốn đi, không cần ầm ĩ." Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị một đám người đá văng, Thu Y lập tức nhập vai diễn, tỏ ra mình là một nữ tử yếu đuối.

Về cơ bản kỹ thuật diễn của nàng cũng rất tốt!

"A!" Nàng thét chói tai, không phải khoe khoang, nhưng quả thực nàng hét còn vang hơn cả ba người cùng hét một lúc.

"Ngươi..." Tiếng hét to như sấm khiến mấy nam nhân cao lớn vạm vỡ giật mình, ai cũng trừng mắt nhìn chủ nhân của tiếng hét lớn đó.

Giống như họ không thể tin một nữ nhân bình thường lại có thể hét to như vậy.

"Vô lễ vô lễ! Người đâu tới mau! Có đám người xông vào phòng riêng của mỹ nữ hương khuê!" Nàng tiếp tục kéo chăn che người thét chói tai.

Chỉ muốn tìm một người mà bị tiếng hét của nàng kích thích lỗ tai muốn điếc luôn rồi.

"Ta nghĩ người nọ không có ở trong này đâu."

"Ừ!" Mấy người đứng bên cạnh gật đầu nhìn nữ tử xấu xí đang hét, nhịn không được hô to: "Ngươi xấu như thế, ai muốn vô lễ với ngươi? Khẩu vị của ta không tệ đến mức đó."

Nói xong, một đám người cười lớn rời đi, tiểu nhị xin lỗi Thu Y, rồi thay nàng đóng cửa lại.

"Tiểu nhị." Thu Y vội vàng gọi tiểu nhị lại.

"Vâng".

"Ngươi mời đại phu giúp ta, chuẩn bị cho ta chút nước ấm nữa."

"Đại phu?"

Nàng sờ vết sẹo trên má phải, lẳng lặng nói: "Đột nhiên cảm thấy vết thương hơi đau nhức."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.