Khế Ước Hàng Tỷ: Nắm Giữ Ông Xã Giàu Có

Chương 18: Chương 18: Oan gia ngõ hẹp, lại gặp nhau (3)




Bạch Tưởng có chút xấu hổ, “Vậy, hay là cô tới khám bệnh?”

Cô gái vẫn không nói lời nào như trước.

Bạch Tưởng sờ sờ cái mũi, cảm thấy có chút tẻ nhạt, “Vậy tôi đi đây.”

Cả người cô gái trông rất lạ, tuy Bạch Tưởng tò mò nhưng cũng không muốn dây dưa quá nhiều.

Mà cô mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy cô gái nói chuyện, “Chị có thể giúp tôi một chuyện không?”

Bạch Tưởng dừng bước, quay đầu nhìn khắp nơi trong WC, sau khi xác định không có người khác, lúc này cô mới kinh ngạc chỉ vào cái mũi mình, “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”

“Vâng.” Rốt cuộc cô gái cũng quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bạch Tưởng.

Bạch Tưởng có chút đau đầu.

Được rồi, tuy rằng cô nói lời tàn nhẫn muốn dạy dỗ người đàn ông kia, nhưng——

Mẹ nó, cô có lòng nghĩ nhưng không có lòng làm!

Chỉ cần tưởng tượng đến người đàn ông kia, cả người Bạch Tưởng liền phát run.

Tuyệt đối không thể dây dưa gì với anh nữa……

Nhưng——

Ánh mắt cô gái rất thuần khiết, đen trắng rõ ràng tựa như trẻ con.

Giọng điệu xen lẫn ý cầu xin khiến người ta không nỡ từ chối.

Nhìn cô ấy, lời cự tuyệt của cô nghẹn ở bên miệng, thế nhưng khi mở miệng cô lại như bị ma xui quỷ khiến: “Được.”

Đáng chết!

Cô vậy mà lại trúng mỹ nhân kế!

Bạch Tưởng ước gì có thể cho mình một cái tát.

Cô đành chấp nhận sự thực đi đến, “Muốn tôi giúp cô cái gì?”

Cô gái nghiêm túc nhìn Bạch Tưởng, trong mắt lộ ra chấp nhất, “Tôi muốn đến một nơi, nhưng tôi không biết đến đó như thế nào.”

“Nơi nào?”

“Cực Lạc Viên.”

Cực Lạc Viên là một nghĩa trang ở Bắc Kinh.

Bạch Tưởng ngẩn người, “Vì sao muốn tôi giúp cô?”

Cô gái mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào Bạch Tưởng nhưng không nói gì cả, cũng không có bất cứ động tác nào.

Bạch Tưởng đau đầu, “Anh cô biết không?”

Cô gái lắc lắc đầu.

“Vậy không được.” Bạch Tưởng quả quyết cự tuyệt.

Cô gái nhìn cô, “Không phải chị nói chị muốn xin lỗi sao?”.

“Ồ……”

Cho nên đối với cô gái này, muốn xin lỗi chính là phải giúp cô ấy đến đó?

Cô gái cúi đầu, vẻ mặt có chút cô đơn, “Anh trai không cho tôi ra ngoài, nhưng tôi muốn đến đó.”

“Anh cô…… Tôi không dám chọc.” Bạch Tưởng rối rắm hồi lâu, cô vẫn quyết định từ chối, lúc đối mặt với cô gái cô có chút áy náy, “Chuyện đó, hay là về sau có cơ hội, tôi sẽ giúp cô nhé?”

Cô gái nhìn Bạch Tưởng một cái, chu chu cái miệng quay đầu lại tiếp tục soi gương.

Nhìn cô ấy Bạch Tưởng cảm giác mình đã làm chuyện vô cùng thất đức.

Cô không muốn xen vào chuyện người khác, nếu không sẽ chọc trúng vị Đế thiếu mặt lạnh kia, cô chỉ có thể ảo não rời đi.

Ra ngoài cô vẫn ngồi trên ghế chờ ở cửa cầu thang như cũ, nhàn rỗi nhàm chán, cô bắt đầu suy nghĩ, tuy rằng cô gái nói chuyện có chút kỳ lạ, nhưng nhìn sơ qua cũng rất bình thường, không biết cô ấy mắc bệnh gì nhỉ?

Hai vệ sĩ vẫn đứng đó, hẳn là bảo vệ cô ấy?

Bịch bịch……

Cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Bạch Tưởng ngẩng đầu liền thấy người dọn vệ sinh đi qua trước mặt cô.

Hai vệ sĩ liếc người dọn vệ sinh một cái, không nói gì.

Người dọn vệ sinh đi ra ngoài.

Bạch Tưởng lắc lắc đầu, cảm thấy có chút khác thường, không khí nơi này thật đúng là an tĩnh đến kỳ lạ, hoạt động duy nhất, chính là nhóm người dọn vệ sinh đi qua đi lại lúc này.

Tầm mắt cô dõi theo người dọn vệ sinh rời đi, ngay tại khúc ngoặt, đột nhiên người dọn vệ sinh quay đầu lại, nhìn Bạch Tưởng một cái.

Bỗng nhiên Bạch Tưởng đứng bật dậy!

……

Bạch Tưởng khiếp sợ mở to hai mắt.

Cô nhìn thấy gì?

Gương mặt của người dọn vệ sinh dưới mũ đồng phục, rõ ràng là cô gái nũng nịu mang theo chút ngượng ngùng!

Cô hơi há miệng, thiếu chút nữa kinh ngạc thốt ra tiếng.

Cô gái lại cười với cô, ngón tay thon dài trắng nõn đặt ở trên môi, làm một động tác ra hiệu cho cô hãy giữ im lặng.

………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.