Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 4: Chương 4: Lễ mừng thọ




Tính đến hôm nay, Hạ Lâm bị nhốt vừa tròn mười ngày.Mười ngày cách ly với thể giới bên ngoài, mười ngày cô một mình tự gặm nhấm nỗi đau khi bị người yêu phản bội.

Không có một ai hỏi han, không một ai chia sẻ, an ủi.Chỉ có sự cô đơn bầu bạn cùng.

Có chăng là lâu lâu có sự viếng thăm ác ý của Bảo Thư.

Cho tới hôm nay, Hạ Lâm vẫn không dám tin.Cô và Cao Danh đã chia tay.

Chuyện này quá ngoài sức tưởng tượng của cô.Tình cảm ba năm của cô và cậu, nói hết là hết, cứ thế cắt đứt.Hạ Lâm khó lòng chấp nhận được sự thật phũ phàng này.

Nhiều lúc Hạ Lâm cứ hy vọng đấy chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy, mọi thứ vẫn như cũ.

Cao Danh, cậu ấy vẫn ở bên cô.Nhưng sự thật...vẫn là sự thật, dù cho cô cứ tự lừa mình thế nào thì vẫn không thay đổi sự thật tàn khốc này.

Nhìn tờ giấy báo kết quả mà trường Oxford gửi tới nhờ chị Ý lén đưa cho hôm trước, Hạ Lâm càng rơi vào trầm tư nặng nề.

Cuối cùng trời không phụ lòng người có tâm, bao nhiêu công sức của cô hôm nay cũng được đền đáp.

Cô đậu Đại học rồi! Còn là ngôi trường danh tiếng nhất nước Anh.Ước mơ của cô đã thành sự thật.

Trước đây cô đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh khi nhận được tờ giấy thông báo này, mình sẽ vui ra sao.Thế mà hiện tại, cô không thể vui nổi.Chỉ cảm thấy đau muốn tắt thở.

Đại học Oxford, không chỉ là ước mơ của riêng cô, mà còn là của Cao Danh nữa.Hai người đã từng cùng hẹn nhau phải thi vào trường Oxford.

Cô nhớ những ngày cùng Cao Danh lên mạng tìm đề thi cũ vào trường Oxford, cùng giải đề, cùng mày mò nghiên cứu, cùng nhìn vào tấm hình ngôi trường Oxford trên áp phích mà mỉm cười hứa hẹn..Nhưng giờ, đoạn đường đến Oxford...cô phải đi một mình rồi.

"Hạ Lâm, chắc anh không thể cùng em thi vào trường Oxford rồi.Ba anh...đã đăng ký cho anh vào học trường Harvard"

Trước khi thi đại học, Cao Danh đã từng nói với cô như vậy.Lúc đó, Hạ Lâm rất hụt hẫng.

Nhưng nghĩ tới tương lai của Cao Danh, cô đành tự thuyết phục bản thân chấp nhận nó.

Chỉ cần hai người yêu nhau, khoảng cách chẳng là gì cả.

Lúc đó cô chỉ nghĩ, Cao Danh đi Mỹ là vì bố mình, giờ nghĩ lại mới phát hiện ra, từ lúc ấy cậu đã dần rời xa cô.

Cô đúng là đồ ngốc mà, sao lại cứ luôn tin rằng tình cảm Cao Danh sẽ không thay đổi mà quên mất, giờ thân phận của anh đã không giống như xưa, làm sao có thể chấp nhận một cô bạn thân phận thấp kém như cô chứ...

"Hạ Lâm, bà chủ bảo chị đem bộ váy này tới cho em.Bà chủ dặn sau khi em thay xong thì tự tới khách sạn Sơn Linh."

Giọng nói của chị Ý vang lên sau lưng làm Hạ Lâm sực tỉnh, cô nhìn qua chiếc váy màu thanh thiên đặt bên giường, máy móc gật đầu: "Em biết rồi"

Hôm nay là lễ mừng thọ bà nội mà, người thích sĩ diện ham danh lợi như ba mẹ nuôi cô sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này để đem một cô con gái nuôi là cô ra khoe khoang về bản tính nhân hậu, từ ái của mình chứ.

Cho dù là cô vẫn đang trong thời gian bị cấm túc, họ cũng sẽ tạm thời thu lại hình phạt trước.

Lững thững cầm bộ đồ lên, Hạ Lâm chẳng buồn ngó ngàng tới nó một cái, cứ thế mang vào trong phòng tắm thay vào.

Chỉ sau vài giây, trong gương đã xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy mà không thiếu đi sự trang nhã thanh lịch.

Đây là sản phẩm của một thương hiệu có tiếng, tuy không nổi bằng mấy thương hiệu D&G hay Chanel, nhưng vẫn được nhiều thiên kim tiểu thư chọn lựa.

Đương nhiên, việc ba mẹ nuôi chọn cho cô một bộ đồ đất tiền thế này chẳng phải xuất phát từ sự yêu quý quan tâm gì cho cam.

Tất cả chỉ vì mặt mũi thể diện của nhà họ Hoàng thôi.

Uốn nhẹ phần đuôi tóc, đánh nhẹ một lớp má hồng, tô một lớp son đỏ cam, vẽ vài đường ở đuôi mắt, chỉ bằng vài động tác đơn giản như thế, gương mặt trắng bệch như xác chết trôi sông của Hạ Lâm đã trở nên kiều diễm đầy sức sống lạ thường.

Nhìn mình trong gương, Hạ Lâm hài lòng tự chấm cho bản thân điểm tối đa.

Cô có học qua một khoá trang điểm online, cho nên tay nghề cũng không thua kém những thợ lành nghề là mấy đâu.

Chuẩn bị xong xuôi, Hạ Lâm lôi trong góc tủ ra một chiếc điện thoại.Đây là đồ dự phòng của cô, trong nhà chẳng ai biết cả.

Hạ Lâm mở nguồn điện thoại, chờ máy khởi động xong, cô nhấn một cuộc gọi.

"Anh Tường, là em...Em sắp đi Anh, em làm muốn thủ tục xuất cảnh và giấy tờ nhập học Oxford...Giá bao nhiêu?...Em không cần miễn phí...Giảm năm mươi thì được...Ok"

Ra khỏi nhà, Hạ Lâm tự mình bắt taxi đến khách sạn Sơn Linh.

Còn những người trong nhà cô ấy à, họ đã đi trước từ sớm rồi.

Nhà họ Hoàng mấy năm nay làm ăn phát triển không ngừng, từ một công ty hạng trung giờ đã nằm trong Top 20 công ty lớn nhất quốc gia.

Cho nên, tiệc mừng thọ của bà cụ Hoàng tổ chức ở một nơi cao cấp xa hoa như Sơn Linh cũng là thích hợp.

Lúc Hạ Lâm mở cửa đi vào hội trường, khách khứa bên trong đã tới đông đúc.

Họ tụm lại từng tốp nhỏ nói chuyện.

Đàn ông mặc vest chỉnh tê.

Phụ nữ váy là áo lượt, trang sức treo đầy mình, cái này thì giống đi khoe của hơn chứ đi mừng thọ cái gì.

Mà quả thật, mục đích chính cho những bữa tiệc thượng lưu như này chính là khoe của.

Dường như cả hội trường đều quay lại nhìn Hạ Lâm khi cô vừa đi vào.

"Cô gái kia là con nhà ai thế, xinh quá"

"Không biết là tiểu thư nhà nào, rất có chất khí"

"Là con gái nuôi của tổng giám đốc Hoàng Tùng đấy.Trước đây tôi từng tới nhà họ Lâm nên có gặp cô bé ấy một lần."

"Thì ra là thế, nhà họ Hoàng thật có phúc, cả con gái ruột lẫn con nuôi đều xinh đẹp xuất sắc."

"Tôi thấy cô bé này xinh hơn con bé Bảo Thư nhiều"

"Ôi dào, xinh hơn thì cũng chỉ con nuôi mà thôi, quan trọng vân là quan hệ máu mủ."

"Phải phải..."

Xung quanh đủ lời bàn tán, Hạ Lâm làm như chốn không người, đi giữa đám người bước thẳng tới trung tâm hội trường, nơi các thành viên nhà họ Hoàng đang đứng đó tiếp khách.

Chỉ có điều, nơi đó có thêm một người.

Trần Cao Danh? Ánh mắt Hạ Lâm tối lại, trái tim nhỏ mất khống chế đập mạnh bùm bụp.

Dù đã đoán trước khả năng lớn Cao Danh sẽ xuất hiện ở đây, nhưng lúc này cô vẫn hoảng loạn, cả người bất động, đôi chân mềm nhũn sắp ngã ra tới nơi.

"Hạ lâm, còn đứng đấy làm gì.Mau qua đây"

Tiếng bà Kim Ngọc vang lên, mang giọng trách mắng nhưng người không biết lại chỉ nghĩ bà đang trách yêu con gái thôi.

Bà cụ Hoàng và bố nuôi cô cũng đều nhìn cô không vui.

Hạ Lâm điều chỉnh lại tâm tình thảm hại của mình, uyển chuyển ởi tới, lễ phép chào: "Bà nội, bố nuôi, mẹ nuôi.Con tới rồi"

"Ừ, qua bên này đứng đi"

Bà cụ Hoàng khó chịu, trong ánh mắt còn có lời cảnh cáo dành cho cô không được phá chuyện tình cảm của cháu bà.

Những lời bàn tán vừa rồi, Hoàng Bảo Thư đều nghe thấy hết.

Giấu trong vẻ dịu dàng ngoan hiền là sự ghen ghét cao muốn chọc trời, chỉ hận không thể lao tới xé rách bộ đồ trên người hạ Lâm xuống cho xong.

Bao nhiêu năm nay, hễ nó cùng đứa con rơi kia cùng xuất hiện là y như rằng ai cũng bảo Hạ Lâm xinh đẹp hơn, khí chất cao quý hơn này nọ.

Dần dà chuyện này trở thành điều tối kị trong lòng con nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.