Không Sạch

Chương 13: Chương 13




Thời điểm Giang Tiểu Nhạc tới, Trần Thúc đang nhe răng, trợn mắt mà bôi thuốc cho mình. Hắn mới tiếp một vị khách mới, lớn lên văn nhã, khi hai người đang thông đồng ở ngõ nhỏ, người nọ hòa thanh hòa khí mà nói, anh ta có chút thói hư, hỏi Trần Thúc có thể chịu được không?

Trần Thúc híp mắt đánh giá đối phương, người trẻ tuổi kia có chút thẹn thùng, Trần Thúc nhìn, nói, “Có tiền liền được.”

Trần Thúc cười một chút, ngón cái vuốt ve mặt đối phương, khiêu khích nói, nói “Có tiền thì cái gì cũng có thể thương lượng.”

Không nghĩ tới, bề ngoài nhìn văn nhã, nhưng khi xuống tay tàn nhẫn. Trần Thúc bị anh ra cột vào trên giường, thiếu chút nữa bị lộng chết khiếp, mông bị dây lưng trừu đỏ, thủ đoạn thít chặt ra, nổi lên vài vệt đỏ, ngay cả cổ cũng bị thương.

May mà thù lao xứng đang. Trần Thúc bôi thuốc, thuốc lạnh lẽo thoa vào trên mông, đau đớn vô cùng, Trần Thúc nhịn không được ở trong lòng mắng cẩu nam nhân văn nhã bại hoại, đều là cẩu, nhưng so với ai kia thật không làm nên tích sự gì.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Trần Thúc vốn định giả chết không để ý tới, nhưng đối phương bám riết không tha, ấn một hồi lại một hồi, Trần Thúc không cần nghĩ cũng biết, lúc này mà đến nơi này của hắn, trừ bỏ Giang Tiểu Nhạc căn bản không có người khác.

Trần Thúc táo bạo mà rống lên, “Giang Tiểu Nhạc, mày mẹ nó đừng ấn, ông đây buồn ngủ!”

Vì nhà cũ cửa phòng hắn lại mở, cách âm lại kém, thanh âm Trần Thúc rõ ràng có thể nghe rõ.

Ngoài cửa yên tĩnh, tiếng chuông di động của hắn bất ngờ vang lên, Trần Thúc nhìn màn hình mấy chữ “Phiền phức”, giữa mày nhảy nhảy, trực tiếp ấn tắt máy.

Chợt, Trần Thúc liền nghe Giang Tiểu Nhạc ở ngoài cửa nói: “Trần Thúc, mở cửa.”

Cả mặt Trần Thúc đều đen. Hai người rốt cuộc quen biết lâu như thế, hắn đối với tính tình Giang Tiểu Nhạc hiểu rất rõ ràng, hôm nay nếu hắn không mở cửa, Giang Tiểu Nhạc liền dám ở bên ngoài làm ầm ĩ một ngày.

Trần Thúc hùng hổ mà nghĩ, liền mặc quần lót, quần lót của hắn đều là loại quần lót tam giác, vừa mặc lên liền thấy mông thịt sưng đỏ, đau đến hắn phải hít hà một hơi, đơn giản mà mặc quần dài vào, cái quần dài rộng thùng thình khiến hắn khập khiễng đi ra ngoài.

Cửa vừa mở, Trần Thúc liền mắng: “Ấn chuông cửa cái gì, không nghe thấy ông đây nói sao, tao muốn đi ngủ, ngủ!”

Giang Tiểu Nhạc đứng ở cửa, trong tay xách theo đồ vật, sắc mặt cũng chưa đổi, hỏi hắn: “Ăn tào phớ không?”

Trần Thúc bực bội mà nói: “Không ăn, biến.”

Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn một cái, liền trực tiếp cởi giày đi vào trong, nói: “Mới vừa làm, còn nóng.”

Trần Thúc gãi gãi đầu tóc mình, không nói gì, trong đầu lại nghĩ có phải chính mình đối với Giang Tiểu Nhạc quá dung túng, làm cậu tự nhiên công khai bước vào nhà hắn, giống như chính Giang Tiểu Nhạc là chủ nhà. Hắn vừa định đem người đá ra ngoài, liền nghe Giang Tiểu Nhạc hỏi hắn, “Ăn không? Có món mà anh thích.”

Trần Thúc liếc mắt nhìn hai chén tào phớ trên bàn, một chén thêm đường trắng, một chén có nước tương ớt cay, còn có rải rác vài lát ớt, là món mà hắn thích ăn. Chén thêm đường trắng là của Giang Tiểu Nhạc.

Trần Thúc nhớ tới chính mình một ngày, cũng chưa ăn, thật là có chút đói bụng, hắn nhìn khuôn mặt Giang Tiểu Nhạc không có chút gợn sóng, hừ nhẹ, nhấc chân chậm rãi đi qua.

Giang Tiểu Nhạc nhìn bộ dáng khập khiễng của hắn, mùa hè mà mặc quần dài, nhíu mày, nói: “Trần Thúc, anh không khỏe?”

Trần Thúc uống một ngụm tào phớ trong miệng, thiếu chút nữa sặc, mơ hồ không rõ mà mắng: “Nhóc, mẹ nó mới không khở.”

“Ông đây là tai nạn lao động.”

Giang Tiểu Nhạc an tĩnh mà nhìn Trần Thúc, “Tai nạn lao động” cái này từ hắn không phải lần đầu tiên nghe xong, Trần Thúc có khi lâu lâu sẽ như vậy, sắc mặt đặc biệt khó coi, khi cậu hỏi, Trần Thúc liên mặc kệ cậu, liền nói, tai nạn lao động, tai nạn lao động hiểu không? Chính là giống với bọn Chu Lương bị thương do người ta chém.

Giang Tiểu Nhạc cái hiểu cái không, mơ hồ có thể đoán ra là ai lưu lại, nhưng lại không đủ minh bạch để hiểu.

Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng trên cổ Trần Thúc, cổ hắn thon dài, da thịt trắng, một vệt đỏ hết sức nổi bật, giống như là bị người khác lấy vật gì buộc vào cổ, mài ra dấu.

Giang Tiểu Nhạc duỗi tay sờ soạng một chút, nói: “Đây là cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.