Không Sạch

Chương 4: Chương 4




Trần Thúc bị câu nói kia làm sửng sốt vài giây, thằng nhóc này, mẹ nó tới phá đám sao?

Nhìn biểu cảm của cậu thì lại không giống, Trần Thúc nhìn chằm chằm cậu một lát, không lẽ có tiền mà lại không lấy, vẫn là dẫn Giang Tiểu Nhạc lên lầu.

Giang Tiểu Nhạc đã lưu lạc bên ngoài rất nhiều năm, thời điểm đứng ở trước cửa nhà Trần Thúc còn do dự một chút, Trần Thúc quay đầu lại, liếc mắt nhìn Giang Tiểu Nhạc một cái, kéo khóe miệng, nói: “Đừng ngại, không phải muốn ngủ cùng với ông đây sao?”

Giang Tiểu Nhạc trầm mặc mà nhấc chân đi vào, trong nhà Trần Thúc rất loạn, trên sô pha quần áo ném lung tung, TV thì mở, vừa vặn đang chiếu dự báo thời tiết, thuyết minh về thời tiết ngày mai, nhiệt độ không khí thấp như cũ, chú ý phòng lạnh giữ ấm. Trong phòng nhiệt độ tăng cao, tỏa ra không khí ấm áp, Giang Tiểu Nhạc có chút không biết làm sao, trong túi quần ngón tay lạnh lẽo khẩn trương cuộn lại, chạm vào tờ tiền bên trong, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thúc.

Trần Thúc tiến vào phòng liền cởi áo lông vũ khoác ngoài ra, bên trong ăn mặc bình thường quần dài áo ngủ, hắn đi về phía sô pha ngồi xuống, nhấc chân đặt lên trên bàn, ung dung mà nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: “Nhóc con, theo cậu ngủ là như thế nào?”

Giang Tiểu Nhạc trực tiếp bị hỏi đến nghẹn họng, cứng ngắc mà đứng yên ở huyền quan, một lúc lâu, đem tiền trong túi đặt ở trên tủ giày.

Trần Thúc sửng sốt, nổi lên ý cười, nói: “Tốt, ca ca hôm nay sẽ dạy cho cậu”

“Trước tiên phải tắm rửa, cậu trước hay là ca ca trước?”

Giang Tiểu Nhạc không chút nghĩ ngợi, nói: “Tôi trước.”

Trần Thúc giơ tay chỉ vào phòng tắm: “Trên ngăn tủ có áo tắm dài, dùng một lần.”

Giang Tiểu Nhạc ở trong phòng tắm thật lâu, tắm đến khi Trần Thúc mất kiên nhẫn, lê dép đá cửa phòng tắm, nói: “Nhóc tắm xong chưa?”

Lời nói vừa thốt ra, cánh cửa phòng tắm đột ngột kéo mở, Giang Tiểu Nhạc bọc áo tắm dài, tóc còn nhỏ nước, trên gương mặt đều lộ ra vệt hồng hồng.

Khuôn mặt thiếu niên còn mang vài phần tính trẻ con, tắm sạch sẽ, Trần Thúc còn phát hiện thằng nhóc này lớn lên thực không tồi, đuôi lông mày, khóe mắt đều thanh tú. Áo tắm lớn dài, bọc lên thân thể thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, có cảm giác trẻ con khoác lên mình bộ áo của người lớn, thật đáng yêu.

Trần Thúc nhìn gương mặt kia, lại nghĩ tới tuổi tác cậu, tức khắc cảm thấy có chỗ nào đấy không thích hợp, hắn luôn tâm niệm đạo đức trong sạch, giờ đây trong lòng thế mà sinh ra vài phần tội ác.

Trần Thúc chậc một tiếng, nói: “Đi vào phòng chờ ca ca”

Giang Tiểu Nhạc vào phòng Trần Thúc, thấy chiếc giường rất lớn, chăn mềm mại nhìn thực thoải mái. Cậu duỗi tay chạm mép giường, qua một hồi lâu, mới chầm chậm mà ngồi xuống.

Thời điểm Trần Thúc tiến vào liền thấy Giang Tiểu Nhạc ngồi ở mép giường phát ngốc, trên chân là một đôi dép lê lớn không vừa, hai tay đặt trên đùi, cứng đờ lại mất tự nhiên, nửa điểm đều không giống khách làng chơi.

Trần Thúc nhìn vài lần, càng thêm bực bội, chỉ cảm thấy khó làm, còn không bằng mấy gã nam nhân lưu manh kia, dứt khoát gọn gàng trực tiếp làm, lộng xong rồi cút đi, muốn lưu lại ngủ một đêm thì thêm tiền, tiền bạc rõ ràng minh bạch.

Trần Thúc ném đôi dép đang mang, bò lên trên giường, Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, cũng đi theo lên giường. Hai người liền như thế nằm ở trên một cái giường, khoảng cách hai người nằm khá xa, Giang Tiểu Nhạc nằm một lát, liền thấy Trần Thúc dịch đi qua.

Giường rất sạch sẽ, Trần Thúc cũng rất sạch sẽ, trên người còn mang theo vài phần mùi thơm của sữa tắm bò sữa, căn phòng tỏa ra hương vị ấm áp, xa lạ đến mức làm Giang Tiểu Nhạc vô thức nhắm mắt, vô cùng thoải mái, rất thích.

Trần Thúc không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc, quay đầu, cười như không cười mà nói: “Ca ca đẹp không?”

Giang Tiểu Nhạc sửng sốt, không nói gì.

Trần Thúc chính mình cũng cảm thấy không thú vị, nhìn vẻ ngây thơ mờ mịt của cậu, thật không đáng yêu.

Đột nhiên, phía dưới chăn, Giang Tiểu Nhạc duỗi tay chạm vào hạ mông Trần Thúc, Trần Thúc cọ muồn ngồi dậy một chút, vẻ mặt như gặp quỷ, trừng mắt nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói nhanh: “Đệch”

Giang Tiểu Nhạc còn xoa một hồi, giống như những nam nhân đó đối Trần Thúc, cậu xoa nắn cái mông đầy đặn, tựa như cậu đang vuốt ve màn thầu trắng, mịn màng, vô cùng thoải mái.

Cậu duỗi tay ôm lấy Trần Thúc, Trần Thúc hận không thể muốn đem Giang Tiểu Nhạc ném đi, trên mặt Giang Tiểu Nhạc không có biểu tình gì, bình tĩnh mà nói: “Tôi cho tiền, anh phải bồi tôi ngủ.”

Trần Thúc: “......”

Buổi tối hôm đó, Trần Thúc vượt qua một đêm nhẹ nhàng nhất, cũng là một đêm gian nan nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.