Kiếm Lai

Chương 58: Chương 58: Lời nói hay (2)




Lưu Tiện Dương đưa tay đẩy đầu Trần Bình An, như xua đuổi ruồi bọ, xoa tay ân cần nói: “Cô nương, nhà của ta rộng lớn hơn, đồ dùng cũng đầy đủ hết, nếu cô nương không chê, đến nhà của ta mà ở, như thế nào?”

Cô gái mặc đồ đen quay lưng về hai người bình thản nói: “Đáng ghét.”

Lưu Tiện Dương nhe răng trợn mắt, nhìn bóng lưng đeo đao tinh tế động lòng người kia, chưa từ bỏ ý định nói: “Cô nương, ngươi không hiểu đâu, lúc nãy còn có hai nhóm ngăn cản đường ta đi ở cầu kiều, khóc lóc xin ta bán bảo vật tổ truyền cho bọn hắn, ta cũng chưa đáp ứng, xui xẻo làm sao, đám người đó hại ta thiếu chút nữa bị Nguyễn sư phụ mắng chết. Ta thấy cô nương cũng là từ ngoại hương đến trấn nhỏ tìm vận khí, Lưu Tiện Dương ta tuy cũng chưa chắc sẽ bán cho cô, nhưng mà để cho cô nương xem qua, mở mang tầm mắt, khẳng định không thành vấn đề a!”

Trữ Diêu vẫn như cũ lạnh lùng nói: “Không cần.”

Lưu Tiện Dương tự mình ngồi xuống vị trí ban đầu của Trần Bình An, sau khi nhìn thấy dung mạo của cô gái mặc đồ đen, hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Cô nương cô đừng khách khí như vậy, ta cùng Trần Bình An ở chung trong ngôi nhà rách này là được, sau khi cô nương đi tới đại trạch, cũng sẽ không sẽ cảm thấy gò bó, giống như đến tay chân cũng không có chỗ để đặt.”

Trữ Diêu cau mày hồi đáp: “Ý tốt tâm lĩnh, ở đây không còn việc của ngươi nữa.”

Lưu Tiện Dương cũng không biết xấu hổ, đứng dậy nói: “Được rồi, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ cỏ nhà mình, hiểu rồi.”

Lưu Tiện Dương lôi Trần Bình An đến ngoài cửa, lấy khửu tay huých thiếu niên một cái, “Chuyện gì vậy?”

Trần Bình An khó xử nói: “Nhất thời không thể nói rõ mọi chuyện. Ngươi nói ta có thể qua bên nhà ngươi ở đúng không?”

Lưu Tiện Dương khinh thường nói: “Cái này có gì mà có thể hay không, nhưng mà ngươi phải hứa với ta, giúp ta trông chừng Trĩ Khuê, ngàn vạn đừng làm cho Tống Tập Tân tiểu súc sinh kia làm xằng làm bậy, đến lúc đó ngươi nên giúp ta bảo vệ sự trong sạch cho tức phụ tương lai của ta!”

Trần Bình An không chút do dự nói: “Đừng mơ!”

Lưu Tiện Dương vỗ vỗ bả vai Trần Bình An, dùng giọng điệu nghiêm túc mà nói: “Coi như ngươi nhận lời rồi.”

Cô gái mặc đồ đen trong phòng đột nhiên quay đầu nói: “Ngươi có biết mình là một phôi kiếm trời sinh hay không? Sở dĩ người mua gốm lúc ngươi chín tuổi không có mang ngươi đi ra ngoài, hẳn là muốn cho ngươi ở trong này hấp thu càng nhiều linh khí. Lựa chọn này là đúng. Cho nên ngươi ở Nguyễn sư phụ bên kia, nhất định phải nắm bắt cơ hội, để cho hắn thu ngươi làm đồ đệ, nhớ kỹ, ít nhất là đệ tử nhập thất, tốt nhất là môn sinh đích truyền. Về phần đệ tử quan môn, không cần hy vọng xa vời, căn cốt thiên tư của ngươi, còn chưa tốt đến mức đó đâu.

Lưu Tiện Dương cười gật mạnh đầu, ngoài miệng được rồi tốt rồi, sau đó quay đầu nhìn phía Trần Bình An, chỉ chỉ cô gái trong phòng, sau đó chỉ chỉ đầu mình.

Trần Bình An nói: “Lời cô ấy nói là sự thật, ngươi đừng xem nhẹ.”

Lưu Tiện Dương không hề cợt nhả, trở nên trầm mặc, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy sự tình không quá thích hợp, hai nhóm người ở cầu kiều, ngươi đoán xem là ai cầm đầu dẫn đường? Là con cháu nhà rùa Lô Chính Thuần ở Phúc Lộc phố kia! Cái này không phải chồn chúc tết gà sao, ta cùng không thèm để mắt tới bọn họ, vì sao phải buôn bán với bọn họ, huống chi món khải giáp đó là đồ cổ một thế hệ nhà ta lưu lại, ta muốn bán, về sau ở trong mộng gặp gia gia của ta, còn không bị y mắng chết khiếp a!”

Sau khi Trần Bình An nghe hết tất cả thì như lâm đại địch, “Ngươi phải cẩn thận, Lô Chính Thuần cùng những người ngoại hương này, không dễ chọc!”

Thiếu niên quay đầu hỏi: “Trữ cô nương, biết lai lịch những người đó sao?”

Cô gái mặc đồ đen gật đầu nói: “Lão nhân cùng nữ oa nhi, đến từ Chính Dương Sơn, cũng coi như là danh môn chính phái Đông Bảo Bình Châu các ngươi, lão nhân không phải người... Tóm lại, hắn so với Phù Nam Hoa hoặc là Thái Kim Giản, đều lợi hại gấp trăm lần. Phu nhân và con của hắn, cũng không đơn giản, thật ra có thể kết bạn tiến vào trấn nhỏ, đương nhiên không phải người có tiền bình thường. Người phụ nữ kia tâm địa sâu xa, đứa con trai cũng không giống như là người tâm tư lương thiện, cho nên ta khuyên bằng hữu của ngươi, nhanh chóng để cho Nguyễn sư phụ nhận làm đệ tử, chẳng khác nào có một tấm bùa bảo mệnh bàng thân, ở trấn nhỏ, cho dù có chỗ dựa lưng đến mấy, cũng không có người nào dám ra tay cùng vị thánh nhân này.”

Trần Bình An lại hỏi Lưu Tiện Dương, “Ngươi có nắm chắc sẽ làm đồ đệ của Nguyễn sư phụ hay không?”

Lưu Tiện Dương có chút bối rối, ấp a ấp úng nói: “Cái này không lo, ngày đầu tiên đi làm nhân viên học việc, Nguyễn sư phụ xem ánh mắt của ta, liền cùng Diêu lão nhân lúc ấy không sai biệt lắm, nhắm chừng là quan sát ta một đoạn thời gian rồi sẽ quyết định, có thu làm đồ đệ hay không. Chỉ là...”

Trần Bình An hung hăng trừng mắt.

Lưu Tiện Dương cười xấu hổ nói: “Chỉ là Nguyễn sư phụ có nữ nhi bảo bối, đặc biệt hấp dẫn, khiến cho ta rất ngạc nhiên, vì thế mới bông đùa vài câu, không nghĩ tới thời điểm khuê nữ đó đánh thiết, vung lên đầu chùy, phải gọi là bá đạo sinh mãnh, bình thường cô ấy đặc biệt ngại ngùng thẹn thùng, ta làm sao dự đoán được cô ấy không thích nói đùa như vậy, lúc ấy đã chọc khóc cô ấy, lại không đúng dịp để cha cô ấy đụng phải bắt phải, thấy ánh mắt ta không thích hợp, chuyện nhận đồ đệ chưa chắc không bị ảnh hưởng, nhưng dù sao ta cũng không muốn làm trâu làm ngựa làm đồ đệ cho người ta, hầu hạ Diêu lão nhân tính tình kỳ quái, đã đủ sức chịu đựng rồi, bây giờ ta không muốn kiếm cơm ở cửa hàng thợ rèn nữa…”

Trần Bình An ngẩng đầu, mặt đen lại.

Lưu Tiện Dương vóc dáng cao hơn nửa cái đầu so với thiếu niên giầy rơm, cúi đầu, không dám nhìn thẳng thiếu niên.

Một màn cảnh tượng này khiến cho Trữ Diêu cảm thấy có chút nghi hoặc khó hiểu.

Đây cũng là lần đầu tiên cô gái nhìn thấy bộ dáng Trần Bình An thực sự tức giận.

Trần Bình An thấp giọng hỏi: “Chuyện xảy ra nơi cây hòe già, trên người có phải cũng không biết từ đâu mà có thêm một ít lá hòe hay không?”

Lưu Tiện Dương lắc đầu nói: “Không có a, nhưng thật ra đạo nhân tướng số thích ngắm phụ nữ kia có nói với ta vài lời xui xẻo, thiếu chút nữa ta đánh sập sạp của hắn.”

Trần Bình An sắc mặt khẽ thay đổi, chau mày, quay đầu nhìn phía trong phòng, hỏi: “Trữ cô nương, trao đổi nha, ba gói tiền kim tinh, được không? Còn nữa, có thể gây ra đại phiền toái cho cô hay không, điểm này, mời cô cần phải nói trước cho rõ ràng.”

Cô gái mặc đồ đen cẩn thận suy nghĩ, “Phiền toái không nhỏ, nhưng vấn đề không lớn. Nhưng mấy ngày này nhất định phải cẩn thận, nói bằng hữu của ngươi đừng ra dường làm loạn, dù sao tình huống trước mắt ta không rõ lắm.”

Cô còn nói thêm: “Hai nhóm người, hai túi tiền. Chuyện để cho Nguyễn sư phụ nhận đồ đệ, lại thêm một túi tiền. Tóm lại làm xong mấy việc, ta sẽ thu mấy túi tiền. Yên tâm, nếu như ta đã đồng ý, thì ít nhất cũng thu hoạch được hai túi tiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.