Là Yêu Hay Hận

Chương 2: Chương 2: Đẹp thay bỗng có một người, mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng




Trận tuyết lớn dần dần kết thúc, mới đó lại qua hai tháng, giờ đã sang tháng tư, khắp thành Bắc Tân đâu đâu cũng thấy liễu xanh rì. Tiêu Bắc Thần vừa bận rộn với bài vở ở Giảng Vũ đường, vừa bận chơi với đám Hứa Tử Tuấn, cả ngày trăng gió. Trong thành Bắc Tân không ai không biết đám con cháu quan lại quần áo là lượt này, ban ngày luôn có thể thấy họ phóng ngựa như bay trên đường, khi thấy thì chỉ vội vàng tránh xa ra.

Từ khi đến phủ đại soái thì Lâm Hàng Cảnh luôn ở chỗ dì bảy. Vì dì bảy xinh đẹp, lại sinh cho đại soái một cặp song sinh: ngũ thiếu gia Tiêu Bắc Vọng và lục thiếu gia Tiêu Bắc Ý, nên đại soái chiều vị phu nhân này nhất, xây hẳn tòa lầu kiểu tây cho bà trong phủ đại soái, còn dẫn cả suối nước nóng về làm cái hồ trong vườn hoa bên ngoài tòa lầu. Do nước ấm trong hồ tưới nên hoa cỏ trong vườn đua nở, bốn mùa chẳng tàn.

Hôm nay Tiêu Bắc Thần theo mấy vị sư trưởng đi luyện võ ở đại doanh bắc của Dĩnh quân, về đến phủ, cả người vẫn đang mặc quân trang, thị vệ trưởng Quách Thiệu Luân đang cầm roi ngựa của hắn đứng bên. Tiêu Bắc Thần mệt mỏi rã rời, cũng không biết là đang ngẫm nghĩ gì, chân bước theo con đường đá nhỏ vài bước, rồi bỗng dưng xoay mặt nói với Quách Thiệu Luân: "Đi, qua chỗ dì bảy xem."

Hắn đi qua bờ giậu, lại đi qua cổng tròn, rồi đến vườn hoa. Vừa nhìn qua đã thấy một bóng người nhỏ gầy đứng dưới giàn hoa tử đằng. Vì cô không đối mặt với hắn nên hắn chỉ thấy một bên khuôn mặt trắng mịn như ngọc, cô mặc bộ váy xanh dương, tóc đen nhánh tết gọn thành hai bím dài. Cô đang chăm sóc cẩn thận một chậu hoa lan, ngón tay mềm mại miết nhẹ lên phiến lá xanh lục của hoa. Hắn ngẩn người một lát, bỗng nghe tiếng cô cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, cô cúi đầu hỏi nhỏ chậu hoa lan một cách trẻ con: "Em từ đâu đến thế?"

Hắn không nhịn được cười, bước lên một bước rồi thuận miệng đáp: "Từ phương nam."

Hắn dọa cô sợ, cô bước một bước, suýt nữa thì làm vỡ chậu lan đó. Cô xoay mặt lại, đôi mắt đen nhánh nhìn thấy hắn đang đi đến gần thì hoảng hốt đi nhanh vào trong vườn. Mới đi được mấy bước thì Tiêu Bắc Thần đã đuổi kịp, chắn trước mặt cô.

Lâm Hàng Cảnh nhíu mày, đang định mở miệng thì đã nghe hắn cười nhẹ: "Nghe nói mấy hôm nữa em sẽ đi học?"

Hắn nói chuyện đầy thiện ý, không đường đột như hai tháng trước, cô không thể không đáp: "Vâng, cùng với chị tư học ở trường nữ sinh trung học Thánh Di."

Tiêu Bắc Thần tốt bụng nói: "Tôi đánh xe đưa em đi."

Cô cúi đầu: "Không phiền tới anh ba, dì bảy đã sắp xếp sẵn xe rồi, sáng nào cũng đợi em và chị tư ở ngoài cổng."

"Anh ba?"

Tiêu Bắc Thần như mới nghe cách gọi này lần đầu, hắn cười rồi thêm một câu: "Tiếng 'anh ba' này sao nghe em gọi lại dễ nghe đến thế?"

Cô nén giận, không nói năng gì chỉ định đi. Ai ngờ Tiêu Bắc Thần cứ chắn ở đằng trước, cô cúi đầu ngó trái ngó phải cũng chẳng xong, quay đầu lại thấy cổng ra, bèn xoay người đi về hướng đó. Vừa giơ tay đẩy cổng thì mới biết cổng đã bị khóa ngoài rồi, chính là do thị vệ trưởng Quách Thiệu Luân khóa, hắn theo Tiêu Bắc Thần mấy năm, cũng biết nên làm những gì.

Lâm Hàng Cảnh xoay đầu lại, nhìn sườn mặt Tiêu Bắc Thần, hắn đang bên chậu thược dược, ánh mắt lành lạnh. Hắn càng cười càng có vẻ vui thích, đang định nói chuyện thì thấy cô xoay lưng đi, cô cầm bình nước tưới hoa bên cạnh, đổ dồn đầy bình từ các bình nước gần đó rồi đi đến dưới giàn hoa tử đằng, đặt bình nước sang bên, lặng lẽ chỉnh lại khóm loa kèn. Tiêu Bắc Thần bèn đi đến gần, cũng đứng dưới giàn tử đằng, nhưng đứng sau lưng cô, xung quanh đều là các chậu hoa, chỗ đó cũng không rộng rãi, hai người chen chung một chỗ nên càng không thoải mái.

Hắn đứng sau lưng Lâm Hàng Cảnh, hơi nghiêng đầu ngắm một bên mặt cô, đôi mắt bình yên trong sáng, tóc dài đen nhánh, dáng vẻ tha thướt của cô như nụ hoa nhài mới nở, như đám mây mới hiện ra sau dãy núi. Ánh mắt hắn nhìn sang tai cô, nhỏ nhỏ trắng mịn, ánh sáng như chiếu xuyên qua nó, hắn không khỏi giơ tay lên định chạm vào...

Hắn vừa giơ tay thì Lâm Hàng Cảnh lập tức xoay người, cầm bình tưới hoa bên cạnh đổ nước lên tay hắn. Hắn giật mình, mu bàn tay nóng như bị phỏng, hóa ra cô đổ đầy một bình nước nóng để đề phòng. Hắn nhíu mày, lùi về phía sau. Bàn tay đỏ ửng một mảng, thấy trên giày cô cũng bị ướt, chắc bị ướt cùng lúc với khi đổ nước vào tay hắn. Hắn chẳng màng sự đau đớn của bản thân, bước lên kéo cô: "Chân của em..."

Cô vứt bình nước, chạy về hướng phòng khách, đúng lúc gặp thím Lưu đang đi ra. Thấy vẻ mặt trắng nhợt của Lâm Hàng Cảnh, lại nhìn lướt qua Tiêu Bắc Thần, bà liền nghiêm mặt, chặn Tiêu Bắc Thần lại, hất mặt lên, không cho hắn đi vào.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô đã vào phòng khách, lại cúi đầu thấy thím Lưu đang trừng hai mắt, dáng đứng cản hắn như đứng tấn. Hắn chán nản, lại thêm mu bàn tay ngày càng đau nên bèn xoay người đi về phía cổng. Cổng lớn vẫn khóa chặt, hắn đập tay vài cái, Quách Thiệu Luân canh bên ngoài lại không đáp lời khiến hắn càng tức giận, đạp ầm một tiếng lên cửa, quát: "Quách Thiệu Luân, còn không mở cửa thì sáng mai chú cút ra tiền tuyến ôm đại bác đi!"

***

Tiêu Bắc Thần bị Lâm Hàng Cảnh làm bực mình mấy lần, trong đời hắn đây là lần đầu tiên bị người ta đẩy xa ra nghìn dặm, lại còn chặn cả một bức tường sắt ở giữa. Trong lòng không thoải mái, càng không thoải mái càng khó không chế bản thân nghĩ ngợi, hắn cũng không biết hắn bị làm sao nữa. Hôm nay Giảng Vũ đường không có tiết, thời tiết lại đẹp nên hẹn mấy người Mạc Vỹ Nghị đi cưỡi ngựa ở vùng ngoài thành bên ngoài doanh trại phía nam. Trên đường thấy mấy người bọn họ cứ thầm thì với nhau, vừa nói vừa liếc nhìn hắn, hắn nắm dây cương, xoay người định đi. Mạc Vỹ Nghị vội vàng chặn lại ngựa của hắn, cười nói: "Anh ba, nghe nói phủ đại soái nhà anh có một em Lâm mới đến?"

Tiêu Bắc Thần nhìn qua Mạc Vỹ Nghị, hắn biết mẹ của bọn họ đều là bạn chơi bài của dì bảy, ngày thường hay ra vào phủ đại soái. Chuyện Lâm Hàng Cảnh đến nhà đã truyền ra ngoài từ lâu rồi. Hắn đang định trả lời thì Hứa Tử Tuấn bên kia không đợi nổi, cười hì hì rồi thúc ngựa đến gần.

"Em nghe nói em Lâm nay quả thật là rất..." Đầu hắn toàn bã đậu, tìm mãi không ra từ để tả, trừng mắt một hồi lâu mới bổ sung thêm được một câu: "Quả là đẹp hơn cả Ngọc Bảo Nhi nổi tiếng kia..."

Hứa Tử Tuấn còn chưa nói xong thì chiếc roi ra của Tiêu Bắc Thần đã ngay trước mặt, hắn vội vàng tránh đi. Mạc Vỹ Nghị cười không ngừng: "Đồ ngu Hứa Tử Tuấn, lại đi so em Lâm với Ngọc Bảo Nhi, khác nào bôi nhọ em Lâm như tiên nữ đấy! Đáng đời!"

Hắn xoay người cười với Tiêu Bắc Thần: "Em nghe mẹ khen em Lâm quá trời, gì mà thanh cao thoát tục, dịu dàng đoan trang, lễ phép, hiểu biết, trên đời này không tìm được người thứ hai. Mấy đứa em đã bàn bạc một hồi, kết luận là không thể tin nổi. Anh ba có thể giới thiệu cho chúng em gặp mặt không..."

Tiêu Bắc Thần không đáp, chỉ đập đập cái roi ngựa trong lòng bàn tay. Ánh mắt nhìn trời cao đất rộng, miệng nở nụ cười, có vẻ vô cùng hài lòng. Hứa Tử Tuấn cưỡi ngựa ở xa hét lên với hắn: "Tiêu tam ca, mấy anh em đang cầu xin anh, mà anh xem anh kìa, coi mình là Bảo ca ca với Tiết Bàn* luôn rồi. Em nghe mẹ kể em Lâm kia khiến anh khổ sở không ít lần, đến chính anh cũng không thân được với em ấy, còn ra vẻ trước mặt mấy anh em làm gì."

*Bảo ca ca hay Giả Bảo Ngọc, cùng Tiết Bàn là hai người anh trai trong Hồng Lâu Mộng.



Tiêu Bắc Thần ngây người, Mạc Vỹ Nghị nhanh nhẹn xem vào: "Em cũng nghe nói rồi, bàn tay của tam ca bỏng là do em Lâm. Mẹ em nói hôm đó bà ngồi trong phòng khách với dì bảy nhìn thấy hết cả, tam ca bị em ấy hắt nước trông rất là thảm hại, lại hại cả Quách Thiệu Luân nữa, suýt bị phái ra tiền tuyến ôm đại bác."

Mấy học viên khác của Giảng Vũ đường đều bật cười, Hứa Tử Tuấn cười vang. Mặt Tiêu Bắc Thần đã không nén được giận, hắn biết rõ là Mạc Vỹ Nghị khích hắn, nhưng lại không làm được gì, bèn nói: "Đi cưỡi ngựa hay là đi chọc anh đây? Anh bảo, mấy chú là đàn ông mà suốt ngày lảm nhảm mấy chuyện vớ vẩn!"

Hắn không đợi Mạc Vỹ Nghị đáp mà giật cương, dẫn đầu chạy về chỗ gò đất cao đằng xa. Chung quanh đồng cỏ rộng lớn không có ai, trời đất bao la, hắn rong ruổi trên lưng ngựa, quả là sảng khoái. Trong lòng hắn có tâm sự, hình ảnh Lâm Hàng Cảnh cúi đầu cứ hiện lên trước mắt, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt đen nhánh đó... Mấy người Mạc Vỹ Nghi và Hứa Tử Tuấn ở đằng sau đã phi ngựa đuổi kịp, vẫn nghe thấy tiếng bọn họ trêu chọc như trước...

Hắn càng bực bội.

Mạc Vỹ Nghị ở đằng sau bỗng nhiên thấy Tiêu Bắc Thần giật mạnh dây cương, ngựa quay đầu chạy thẳng ra khỏi khu cưỡi ngựa. Hứa Tử Tuấn ngẩn người hỏi: "Hắn đi đâu vậy?"

Mạc Vỹ Nghi giơ roi ngựa, cười tự nhiên: "Tất nhiên là đi đón em Lâm rồi."

***

Trường trung học nữ sinh trong thành Bắc Tân là do giáo hội cơ đốc nước Anh lập nên. Từ đầu đã lấy tên là trường nữ sinh Thánh Di, phần lớn giáo viên là nữ tu sỹ, môi trường học tập nghiêm túc. Trong thành Bắc Tân, đa phần những nhà có tiền đều cho con gái đến đây học mấy năm, dát một lớp vàng lên mặt để dễ dàng đi theo con đường từ học sinh thành phu nhân.

Chuông vừa mới reo vang.

Tiêu Bắc Thần phi ngựa thẳng vào cổng chính của trường nữ sinh, trên đường có không ít học sinh chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn. Nhân viên trong trường nghe tin vội vàng chạy ra, nhưng tam công tử phủ Tiêu đại soái thì có ai mà không nhận ra? Tất cả đều không dám lên tiếng, đã có người chạy đi tìm hiệu trưởng.

Tiêu Bắc Thần ngồi trên lưng ngựa, không để ý đến có bao nhiêu người đang nhìn hắn mà chỉ tập trung tìm người hắn muốn tìm. Đập vào mắt đều là nữ sinh áo xanh lam váy đen, trường thì lớn thế này, tìm một người vô cùng khó. Hắn đang nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng em tư Tiêu Thư Nghi đứng quay lưng đằng xa, vẫy vẫy tay về hướng một cái đình nhỏ.

"Hàng Cảnh."

Lâm Hàng Cảnh đã học xong tiết từ lâu, đang ở đình đọc sách đợi chị tư tan học rồi cùng về. Cô nghe thấy tiếng chị tư gọi mình ở ngoài đình thì liền ôm sách vở quay mặt qua cười, mắt ngọc mày ngài, áo xanh váy đen càng làm nổi bật làn da trắng bóc như ngọc như tuyết.

Lâm Hàng Cảnh đi ra khỏi đình, chưa kịp gọi "Chị tư..." thì mặt mày trắng nhợt. Tiêu Bắc Thần phi ngựa đến trước mặt cô, cô vội vàng lùi về sau. Trong lúc hoảng loạn thì nghe được tiếng cười nhẹ của hắn, bản thân mình thì bị ôm thẳng lên ngựa, sách vở ôm trong lòng rơi hết xuống đất. Gió vù vù bên tai, Tiêu Bắc Thần ôm cô phi ngựa ra khỏi trường nữ sinh.

Khi Lâm Hàng Cảnh hết hoa mắt chóng mặt thì mới biết mình đang bị Tiêu Bắc Thần ôm, lập tức đỏ cả mặt, cô giãy ra. Tiêu Bắc Thần đang phi ngựa về khu cưỡi ngựa, thấy hành động của cô thì bật cười: "Em đừng cựa, ngã xuống là không hay đâu."

Cô vừa sợ vừa tức, hai tay chống trên ngực hắn: "Anh cho em xuống." Hắn không thèm để ý, cứ phi thẳng phía trước, bỗng thấy cánh tay đang ôm Lâm Hàng Cảnh càng ngày càng đau. Hắn khẽ nhíu mày, hóa ra cô đang cắn lên tay hắn, nhưng hắn cũng không dám buông tay, chỉ chịu đau nói: "Nha đầu, sao lại cắn thật thế?"

Cô càng cắn mạnh hơn, đã quyết nếu hắn không để cô xuống ngựa thì sẽ không nhả ra, ai ngờ hắn lại cười trên đỉnh cầu cô: "Em còn cắn thì lát nữa tôi cũng cắn em!"

Lúc này Lâm Hàng Cảnh đã nhả tay hắn ra, ngẩng mặt nhìn hắn, nước mắt ẩn hiện, tóc mai bay loạn, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay ấy tức giận đến đỏ bừng. Hắn có dùng cụm "hoa lê vương hạt mưa" cũng không thể so được một nửa vẻ đẹp của cô lúc này. Từ xa đã thấy đám Mạc Vỹ Nghị đang ở đằng trước, hắn bỗng ghìm cương đứng lại, trên khuôn mặt chính trực hiện nụ cười tự giễu: "Tôi đúng là điên thật rồi, cần quái gì phải để bọn họ nhìn!"

Hắn quay đầu ngựa lại, cúi mặt nhìn Lâm Hàng Cảnh đang mím môi sắp khóc, biết lần này đã làm cô tức điên lên rồi, nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn càng cười càng thoải mái.

"Việc gì mà phải khóc, giờ tôi đưa em về dinh thự."

Cô không nói gì nhưng cũng không khóc nữa, mặc hắn phi ngựa một đường về thẳng phủ đại soái, vừa mới vào cổng lớn thì binh lính đã đi đến giữ dây cương. Tiêu Bắc Thần hơi cúi người giúp cô xuống ngựa, còn hắn vừa mới bước xuống thì đã thấy cô đi thẳng theo con đường đá nhỏ. Hắn dửng dưng cười, đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.