Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 13: Chương 13: Bạn trai của tôi cũng chỉ có thể là trai thẳng




“Rất nhiều năm về trước, khi tôi mất phương hướng, anh ấy là tia sáng giữa đêm tối. Khi tôi sợ hãi, sự xuất hiện của anh đem đến sự tự tin và sức mạnh. Tôi nghĩ trêи đời này chẳng có người đàn ông nào khiến tôi cảm thấy an tâm hơn. Anh là người mà tôi ngưỡng mộ, đồng thời là thần tượng tôi yêu bấy lâu nay…”

___

“Tỏ tình!!!”

“Quào, ánh mắt ấy!”

“Nếu đây không phải yêu thì là gì?”

“Tình thương mến thương!”

___

“… thần tượng tôi yêu bấy lâu nay – Lâm Chánh Anh!”

___

“Hahahaha, chuẩn người đàn ông mang tới cảm giác an toàn!” (Vì chú này hay đóng vai thầy trừ tà trong phim ma.)

“Thất vọng. Haha.”

“Nhây quá, tui muốn uýnh cậu ấy…”

___

Mọi người có mặt ở trường quay cũng cười vang, Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc đầy hàm ý, như thể đang nhìn đứa ngốc nhà mình lại bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Làm sao? Em bày tỏ cảm xúc không được hả?

Dư Bắc thấy bất bình.

Yêu anh bao nhiêu năm như thế mà khi đối diện với anh, em chỉ dám lén nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ anh mong em tỏ tình công khai trước mấy trăm con người ngồi trong trường quay và các khán giả đang theo dõi truyền hình trực tiếp?

Giỏi thì anh làm đi.

MC cố kiềm chế để mép mình không nhếch lên, tiếp tục chương trình: “Sau đây, xin mời ban giám khảo nhận xét.”

Giáo sư ngồi giữa hiền từ nói: “Thôi, tôi không nhận xét đâu. Cả hai em ấy đều là sinh viên của tôi, khen thì lại ngang mèo khen mèo dài đuôi, không công bằng.”

“À, suýt nữa tôi quên mất giáo sư Vương tới từ Học viện Điện ảnh Hải Thành. Nhiều sinh viên vậy mà thầy vẫn nhớ.”

“Những người khác tôi quên gần hết rồi, nhưng có ấn tượng rất sâu sắc với hai em ấy. Cố Diệc Minh hồi còn đi học, ngày nào cũng ra ngoài đóng phim, năm ba giành giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, năm tư ẵm cúp Kim Tượng cho Nam diễn viên xuất sắc nhất, còn Dư Bắc thi môn chuyên ngành luôn đứng đầu cả khoá. Lúc đó hai đứa thân nhau lắm, Cố Diệc Minh cứ về là dính Dư Bắc như sam, ăn cùng ngủ cùng…”

___

“Ngủ cùng?!”

“Ở chung phòng mà, có vấn đề gì hem?”

“Không ạ.”

“Kẹo cưới đến từ giáo sư…”

“Thầy nói hay quá, xin mời thấy nói nhiều hơn nữa!”

“Người xuất sắc chỉ chơi với người xuất sắc hoy.”

“Thầy đang khen học trò hay làm chủ hôn thế ạ?”

“Há há, chủ hôn…”

___

Giáo sư trẻ hơn ngồi bên cạnh không nghe tiếp nổi nữa, sợ ông lỡ mồm tiết lộ chuyện gì đó không thể chiếu công khai, bèn vội vã ngắt lời.

“Khụ khụ, tôi nói mấy câu nhé. Tôi vừa đọc kịch bản chương trình đưa, các chi tiết cũng như lời thoại có chênh lệch so với màn biểu diễn của hai người. Hai người sửa lại hả?”

“Vâng.”

Lúc tập thoại cùng Dư Bắc, Cố Diệc Minh đã sửa những chỗ không hợp lý, cứng nhắc.

“Sửa rất tốt. Cố Diệc Minh nắm bắt các luồng cảm xúc phức tạp một cách cực kỳ vi diệu, bao gồm từ sự thù hằn, oán hận, dồn nén ban đầu khi hai anh em mới gặp nhau, câu ‘Làm cảnh sát có gì hay, nuôi chính mình còn khó ấy nhỉ?’ nghe thì tưởng Hàn Dương mỉa mai, trêи thực tế là quan tâm, cho tới thay đổi cảm xúc ở đoạn sau, cao trào ở phần kết. Màn trình diễn của cậu ấy vượt trêи cả sự đặc sắc của kịch bản.”

“Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là Dư Bắc. Cậu ấy không có nhiều kinh nghiệm, diễn chung với Cố Diệc Minh rất khó, nếu không đạt yêu cầu sẽ bị lấn át về cả khí thế lẫn diễn xuất. Nhưng các chiêu thức Cố Diệc Minh tung ra, Dư Bắc đều đỡ được hết, hơn nữa còn hoàn thành vô cùng tuyệt vời, không hổ danh sinh viên đứng đầu chuyên ngành của Học viện Điện ảnh Hải Thành, kỹ năng cơ bản nắm quá chắc. Phần thi này thuộc đẳng cấp phim điện ảnh, song lại cho người xem cảm giác hưởng thụ một vở kịch sân khấu.”

Dư Bắc khiêm tốn đáp: “Không đâu ạ, chủ yếu nhờ Cố Diệc Minh dẫn dắt tốt. Đứng cạnh anh ấy, kể cả một con chó cũng diễn được.”

___

“Giáo sư đúng là giáo sư, không nói thì tôi chẳng hiểu luôn, chỉ thấy buồn thôi…”

“Chó cũng diễn được. Hahaha.”

“Sao em bé này buồn cười thế nhỉ?”

“Chương Tử Oánh: Cảm thấy bị xúc phạm.”

“Hạ thấp người khác để nâng anh mày lên à?”

“Tôi thích Chương Tử Oánh hơn, biểu cảm đa dạng. Không ngấm nổi cái mặt liệt lúc đầu của Cố Diệc Minh.”

“Không ngấm nổi thì đi xem mấy video dàn dựng trêи mạng ấy.”

“Nó ở cái trình mà mày không hiểu nổi đâu.”

“Biểu diễn còn phân chia cao thấp á? Không phải là để cho bàn dân thiên hạ xem hay sao?”

___

Lúc giơ bảng chấm điểm, vị giáo sư trẻ cho điểm 10 tròn trĩnh, giáo sư Vương ngại bị dèm pha là thiên vị, chỉ cho 9 điểm. Hai đạo diễn kia, người thứ nhất cho 10 điểm, còn mời Dư Bắc đi thử vai trực tiếp, người thứ hai cho 8 điểm, bằng với nhóm Chương Tử Oánh.

“Bằng điểm nhóm Chương Tử Oánh?”

“Tại sao?”

“Nghĩ chúng tôi mù chắc?”

“???”

Trong phần bình luận, khán giả toàn dấu chấm hỏi về điểm số của đạo diễn nọ.

MC đã quen với chuyện đó, chẳng thấy hề hấn gì. “Vậy anh Uông Gia Thuỵ thì sao? Anh đánh giá nhóm này thế nào?”

Uông Gia Thuỵ là giám khảo khách mời, sở hữu 30 điểm.

“Ừm, Dư Bắc rất hợp đóng phim.”

“Ý anh là?” MC hỏi.

Uông Gia Thuỵ nhìn Dư Bắc, mỉm cười đáp: “Đối với phần lớn những diễn viên sở hữu tài năng thiên bẩm, khả năng diễn xuất có thể học và rèn giũa được, song rất ít người sở hữu đôi mắt có hồn. Đây là món quà ông trời ban tặng, muốn học cũng chẳng học nổi. Kiểu diễn viên như vậy, tôi chỉ mới từng gặp một người là Chu Tấn, giờ thêm Dư Bắc. Tôi rất thích.”

___

“A, thảo nào tôi thấy cậu ấy cứ non nớt, trong veo í…”

“Đúng, đúng, đúng! Nhìn là đã muốn nâng niu rồi. Hahaha.”

“Cùng khoá với Cố Diệc Minh mà nhìn nhỏ hơn nhiều.”

“Tôi còn tưởng em trai mới debut…”

___

Suốt lúc nhận xét, Uông Gia Thuỵ chỉ nhìn Dư Bắc, cuối cùng cho trọn vẹn 30 điểm. Như vậy, tổng điểm của nhóm Dư Bắc và Cố Diệc Minh đứng đầu ở tập cuối show “Tôi Là Diễn Viên”, cũng là điểm số cao nhất cả mùa. Chương trình kết thúc tốt đẹp.

Sau khi hết live stream, Cố Diệc Minh đi trả lời phỏng vấn để biên tập vào video chính thức.

Dư Bắc buồn tiểu, chạy tới toilet giải quyết xong lại bị người ta chặn ngay ở cửa nhà vệ sinh.

“Dư Bắc!” Uông Gia Thuỵ cười, vươn tay.

Gã mắc bệnh thích bắt tay à?

Dư Bắc cười: “Tổng giám đốc Uông, tôi chưa rửa tay. Hê hê…”

“Không sao, em cũng chẳng bẩn.” Uông Gia Thuỵ nắm lấy tay cậu.

Đệt…

Nổi da gà.

Dư Bắt rút phắt tay ra.

“Tôi đi trước đây, tổng giám đốc Uông cứ từ từ thưởng thức…”

Uông Gia Thuỵ đứng ở cửa, không nhường đường.

“Em thích Cố Diệc Minh?”

“Gì cơ?!”

Dư Bắc chưa gặp ai nói huỵch toẹt như vậy.

“Em chịu khổ chịu tủi theo hắn ngần ấy năm, không phải vì thích hắn à?”

Dư Bắc cười khẩy: “Vớ vẩn, tôi thẳng.”

Thế nên bạn trai tôi cũng chỉ có thể là trai thẳng.

Uông Gia Thuỵ gay, không phù hợp với điều kiện chọn người yêu của tôi.

“Haha, tôi bảo Cố Diệc Minh nhường em cho tôi, hắn lập tức sa sầm mặt mũi. Tôi còn tưởng Cố Diệc Minh cong rồi cơ.” Uông Gia Thuỵ cười rất tươi. “Dư Bắc, em theo tôi đi.”

Uông Gia Thuỵ ngông cuồng quá nhỉ?

Chắc chắn do mình giả vờ thẳng chưa đủ.

“Cố Diệc Minh đẹp trai hơn tôi, anh thích đàn ông thì đi mà quấy nhiễu anh ấy.”

Đảm bảo Tháp Tokyo sẽ trị được tên gay damdang này.

“?” Uông Gia Thuỵ ngẩn tò te. “‘Cấu hình’ của hắn không hợp với tôi, tôi quấy nhiễu hắn làm gì? Tôi thích kiểu giống em…”

Dư Bắc sửng sốt.

Gã thích kiểu đàn ông mạnh mẽ như mình á?

Có một số người trông thì mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, bá đạo tổng tài các thứ các thứ, nhưng ai ngờ sau lưng lại lén lút muốn làm bot.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.