Làm Lão Đại Tại Thế Giới Huyền Học

Chương 13: Chương 13




Dịch: Trần Vân MC

Ngày tiếp theo, Lục Nghiêu đến học viện Thiên Xu.

Việc chuyển trường đại học thật ra rất là ít ỏi, huống chi là hắn chuyển đến lúc giữa học kỳ. Nếu không phải là vì cách giáo dục của khoa Huyền học rất là đặc thù, thì chỉ sợ là không được. Mặc dù ở khoa Huyền học, loại tình huống như vậy cũng không thường xảy ra. Vì thế khi Lục Nghiêu xuất hiện đã thành công trong việc đưa tới ánh mắt của rất nhiều người.

Trước kia trên mạng việc hắn từ hôn đã huyên náo một trận rất lớn, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết. Dù sao Diêu Thẩm Tuyên cũng chỉ là một bông hoa nhỏ vừa mới bắt đầu biểu lộ tài năng, mặc dù có tí thanh danh là Huyền Môn thiên tài, có chút người hâm mộ, độ nổi tiếng trong nước cũng không phải là quá cao. Huống chi Lục Nghiêu chỉ vì có quan hệ với Diêu Thẩm Tuyên mà tiện nổi tiếng.

Nhưng vẫn có người nhận ra hắn. Ví dụ như vị tiểu mập mạp bên người hắn.

Giáo viên còn ở trên bục giảng giảng bài, tên kia đã lén lút bò tới chỗ này, đổi chỗ với người ngồi cạnh Lục Nghiêu, dáng vẻ có vẻ rất thành thạo.

“Này! Cậu chính là Lục Nghiêu! Vị hôn phu của Diêu Thẩm Tuyên, à không đúng, là vị cựu hôn phu. Trước kia tôi cũng có theo dõi vụ lùm xùm của cậu.”

Cậu ta liếc nhìn bốn phía một cái, đem sách giáo khoa dựng thẳng lên để che khuất bản thân, sau đó hướng về phía Lục Nghiêu trừng mắt:

“Những lời cậu nói trước kia đều là cố ý đúng không? Tôi cảm thấy cậu chính là cố ý nói vậy!”

Vốn là Lục Nghiêu đang rất thờ ơ, nhưng nghe thế hắn liền chậm rãi quay đầu lại nhìn tiểu mập mạp, không buồn không vui, không tức giận cũng không nóng nảy. Không vì bị người hiểu lầm mà ủy khuất, cũng không vì bị vạch trần mà không vui, cũng không phản bác không thừa nhận.

Tiểu mập mạp lại tự biên tự diễn:

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý gì hết. Nhưng cậu đúng là quá tuyệt vời rồi! Khiến Diêu Thẩm Tuyên á khẩu không nói được lời nào. Cậu lúc ấy có chú ý đến biểu cảm của Diêu Thẩm Tuyên không? Ừ, giống như trên mạng nói ấy, trên mặt cười hì hì, trong lòng chửi thề. Hận không thể lao lên giết người để bịt miệng, còn cố tình giả vờ mình là một người tốt, trọng tình trọng nghĩa nữa. Cái cảm giác ấy…”

Tiểu mập mạp nhịn cười khiến ngũ quan đều vặn vẹo, nếu không phải vì ở trong lớp rất nghiêm khắc, chỉ sợ cậu ta đã đứng lên mà cười ha ha rồi.

Lục Nghiêu có chút kinh ngạc:

“Cậu và Diêu Thẩm Tuyên có thù oán gì sao?”

“Không có! Tôi không biết cô ta!”

“Vậy cậu…”

Tiểu mập mạp cười một tiếng:

“Tôi có thù oán với anh họ và em họ của cô ta!”

“Anh họ em họ?”

Tiểu mập mạp vỗ một cái lên miệng, Lục Nghiêu nhìn theo hướng hắn chỉ, chỗ đó ngồi một thiếu niên, vừa đúng lúc thiếu niên đó cũng nhìn qua đây, hai bên nhìn nhau, tên ấy còn ném cho bọn họ một ánh mắt khinh miệt.

Tiểu mập mạp cắn răng:

“Ra vẻ cái quái gì chứ! Hừ!”

Cậu ta cũng ném lại một ánh mắt khinh thường, tiếp theo lại tiếp tục phổ cập khoa học cho Lục Nghiêu:

“Đó là Lương Hạo Bắc, em họ của Diêu Thẩm Tuyên. Mỗi ngày ở trường chỉ lo khoe khoang mình có một người chị họ vừa xinh đẹp vừa có năng lực, cái đuôi của tên kia sắp vẫy lên trời rồi.

Tên kia còn có một anh trai, lớn hơn chúng ta một lớp, học ngay tại bên cạnh, tên là Lương Hạo Đông. Tôi nhắc cậu một câu, đôi anh em tuyệt đối không phải là người hiền lành gì. Em trai ngạo mạn kiêu căng, anh trai bên ngoài thì có vẻ ôn hòa, thật ra là một tên ngụy quân tử, đúng là diễn rất giỏi! Bọn họ cũng không tốt lành gì, Diêu Thẩm Tuyên đi theo bọn họ như thế chắc chắn cũng là một loại người! Đạo đức giả tâm cơ sâu!”

Lục Nghiêu:…

Diêu Thẩm Tuyên quả thật không phải là người tốt, nhưng sự ăn khớp này có phải là quá đúng rồi không?

Nhưng tiểu mập mạp chẳng thấy có vấn đề gì:

“Cậu làm nhiều chuyện như vậy quả thật là khiến cho mặt mũi Diêu Thẩm Tuyên mất hết rồi, cũng làm nhà họ Diêu ngã một cái đau đấy. Quan hệ của nhà họ Diêu và nhà họ Lương rất khăng khít. Cậu hãy cẩn thận một chút.”

Lục Nghiêu gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Thấy thái độ này của hắn, tiểu mập mạp cười rộ lên, vỗ vỗ ngực, rất sảng khoái mà nói:

“Không cần khách khí! Chuyện nên làm thôi!”

Lục Nghiêu bị thái độ của tên kia chọc cười, mở miệng hỏi:

“Cậu tên là gì?”

“Ai nha!”

Tiểu mập mạp vỗ đầu:

“Dĩ nhiên tôi lại quên giới thiệu! Xin chào, tôi tên là Trương Lỗi!”

“Xin chào, tôi tên là Lục Nghiêu.”

Hai người nói chuyện với nhau đến khi tan học, tính cách Trương Lỗi rất hoạt bát và thẳng thắn, có gì nói nấy, nhưng Lục Nghiêu lại rất thích những người như vậy. Nói chuyện xong hai người đã trở thành bạn bè. Lục Nghiêu cũng nhờ đó mà có được không ít tin tức của học viện.

Thế nhưng, từ miệng cậu ta nghe được nhiều nhất vẫn chính là chuyện của anh em nhà họ Lương, từ có có thể thấy bọn họ ghét nhau đến như thế nào.

Hết tiết, giáo viên vừa mới đi, Trương Lỗi thở ra một hơi, vội vàng kéo Lục Nghiêu đi, bảo là phải mời bạn mới đi ăn cơm. Hai người vừa mới đứng lên, thì thấy Lương Hạo Bắc đã đứng chắn trước mặt bọn họ, mấy nam sinh trong lớp cũng tự giác đứng phía sau lưng tên ấy. Nhìn đã biết đây chính là kiếm chuyện gây sự.

“Ui, đây không phải là người mới nổi tiếng sao, được gọi là người bạn trai tốt nhất lịch sử Lục Nghiêu đây sao?”

Lương Hạo Bắc khịt mũi:

“Tôi còn đang thắc mắc không biết trường chúng ta đang xảy ra chuyện gì, cho dù không so được với học viện Thiên Huyền, nhưng dù sao cũng là một trong những trường cao cấp của Huyền Môn! Tại sao một tên phế vật cũng có thể vào đây được. Còn vào được hệ thiên sư của chúng ta nữa!”

Các hệ của Huyền học viện thật ra rất nhỏ, nhưng nền móng lại rất chắc chắn, ví dụ như hệ thiên sư sẽ học xem tướng phong thủy, xem tướng phong thủy cũng sẽ học vẽ phù triện và bắt quỷ. Chẳng qua là chuyên môn cũng rất khác biệt, lấy bản hệ là chủ yếu, còn những thứ khác chỉ là kèm theo.

Ít nhất tốt hơn so với bác sĩ khoa phụ sản, có lẽ đối với nội khoa ngoại khoa có biết một chút, nhưng cũng không quá thông thạo. Dù sao hệ của bọn họ cũng chuyên về mặt tấn công hơn.

Ngoại trừ những cái này, còn có một hệ rất đặc biệt, hệ phụ trợ. Vừa nghe tên là biết, bọn họ là những người phụ trợ giúp sức cho những thiên tài khác, cho nên cũng không yêu cầu quá cao về tư chất. Trước kia Lục Nghiêu chính là học ở hệ này. Sau khi chuyển trường liền xin đến hệ thiên sư, cũng không biết nguyên nhân là do nhà họ Lục, hay là có nguyên nhân khác, dù sao việc xin chuyển hệ cũng rất thuận lợi.

Thế nhưng từ hệ phụ trợ chuyển đến hệ thiên sư, thật sự chênh lệch rất lớn nha!

Lục Nghiêu lạnh lùng nhìn cậu ta:

“Nếu như cậu có thắc mắc về chuyện này, có thể đi hỏi lãnh đạo nhà trường.”

Lương Hạo Bắc:…

Sao phản ứng của hắn không giống như những gì mình suy nghĩ?

Trương Lỗi cười khúc khích, lấy tay đẩy Lương Hạo Bắc:

“Mày không thấy người ta không muốn nói chuyện với mày sao? Chó ngoan đừng sủa nữa! Cũng đừng chặn đường chúng ta đi ăn cơm!”

“Mày mắng ai là chó?”

“Kẻ nào trả lời thì chính là kẻ đó!”

Lương Hạo Bắc tức giận đến mức giậm chân:

“Mày...Hừ, một tên phế vật chơi với một tên phế vật, đúng là mấy kẻ phế vật nhưng chúng mày mới đứng một chỗ với nhau!”

Trương Lỗi xông lên túm lấy cổ áo Lương Hạo Bắc:

“Mày có ý gì?”

“Nghĩa như mặt chữ! Đừng có tưởng là tao không biết mày làm sao mà vào được hệ thiên sư. Chỉ bằng tư chất của mày, tiến vào hệ phù triện thì còn đỡ, nhưng ngành học đứng đầu như thiên sư, nếu không phải vì nhà mày có tiền, bố mày có người quen ấy, thì mày nghĩ mày có thể vào được đây sao! Có cần tao nhắc mày một chút không, lần kiểm tra trước ai bị dọa đến mức tè ra quần đấy?”

“Mày…”

Mặt Trương Lỗi đỏ bừng:

“Tư chất của tao không tốt, thế mày nghĩ mày hơn tao được chắc! Chẳng phải mày cũng dựa vào nhà họ Lương mới vào được đây sao?”

“Ít nhất tao còn mạnh hơn mày! Đồ thua cuộc!”

Trương Lỗi đấm một quyền, Lương Hạo Bắc phất nhẹ tay một cái, đem nắm đấu của Trương Lỗi lệch sang một bên. Trương Lỗi bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa là ngã xuống.

Lúc này, đám người Lương Hạo Bắc lại càng vui vẻ!

“Ha ha ha, có ngần ấy bản lĩnh thôi sao, sau này mày hãy bảo mày ở hệ phụ trợ đi. Nếu nói sự thật ra, tao sẽ mất mặt lắm!”

Trương Lỗi còn muốn đánh tiếp thì bị Lục Nghiêu giữ lại:

“Đừng xúc động!”

Nhưng Trương Lỗi bây giờ đang rất tức giận, cậu không thể nuốt trôi cơn giận dữ này:

“Vừa nãy là do tôi không kịp phòng bị!”

Đây là sự thật, mặc dù cậu cũng không phải là học sinh xuất sắc, nhưng cũng không yếu đến mức như thế. Lương Hạo Bắc khinh thường:

“Không có bản lĩnh còn không dám thừa nhận.”

“Mày…”

Trương Lỗi cắn răng:

“Tao với mày ước chiến đi, chúng ta quang minh chính đại đánh nhau một trận, xem ai mới là kẻ phế vật, ai mới là kẻ thua cuộc, mày có dám tiếp nhận không?”

Lương Hạo Bắc làm sao lại không dám được:

“Đến đây! Mày cũng dám thì tại sao tao lại không dám chứ! Thế nhưng đánh nhau như vậy cũng không thú vị lắm, ít nhất cũng phải có phần thưởng chứ! Vậy đi, người nào thua thì phải dập đầu xin lỗi người thắng, thế nào!”

Trương Lỗi sửng sốt một chút, cậu ta có bao nhiêu lợi hại thì cậu ta biết rõ. Nhưng việc đã đến nước này, cậu cũng không thể lùi bước được, cùng lắm thì…Hắn lén lút thở dài:

“Được! Chơi thì chơi!”

“Hạo Bắc! Không được làm thế!”

Mọi người sửng sốt, chỉ thấy Lương Hạo Đông tiến đến, trừng mắt liếc Lương Hạo Bắc một cái, quay đầu lịch sự giải thích với Trương Lỗi:

“Vị bạn học này, em trai tôi tuổi còn nhỏ, nói chuyện chưa suy nghĩ trước. Tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, mong cậu đừng để bụng. Chuyện này cứ bỏ qua đi. Đều là bạn học cùng lớp, không nên kiếm chuyện mất đoàn kết.”

Lương Hạo Bắc không chịu:

“Anh, chính nó là kẻ đòi ước chiến, cũng không phải em nói. Hơn nữa em cũng không sai, vì sao lại phải xin lỗi chứ!”

“Hạo Bắc! Trường học không phải là nơi để em quát tháo ầm ĩ! Nếu để cho giáo viên biết sẽ không tốt!”

“Có cái gì không tốt! Chúng ta là trường học của Huyền Môn, cũng không phải mấy trường bình thường khác. Huyền Môn vẫn cho phép những tình huống hai bên đều đồng ý cùng nhau ước chiến, chính là làm giấy sinh tử cũng được!’

Lương Hạo Đông nhíu mày:

“Em còn chưa không chế được linh lực của bản thân, làm bạn học bị thương thì làm sao bây giờ?”

Nhìn qua có vẻ đây là khuyên, nhưng câu này trực tiếp khẳng định Trương Lỗi sẽ là người thua cuộc, còn mang theo nồng đậm khinh thường. Lấy tính tình của Trương Lỗi, làm sao có thể bỏ qua được;

“Hừ, cũng không biết ai mới là kẻ bị thương đâu! Tôi khuyên anh vẫn nên lo lắng cho em trai của mình một chút trước đi!”

Lương Hạo Bắc lại càng không vui:

“Anh, anh xem đi, chính nó không nhận ý tốt của anh đấy chứ. Nếu em không ứng chiến, người ngoài còn tưởng nhà họ Lương chúng ta sợ nó đấy!”

Lời này vừa nói xong, Lương Hạo Đông mím môi không nói gì nữa, thở dài:

“Được rồi. Coi như là cùng bạn học luận bàn một chút đi, nhưng hãy biết chừng mực, không được đụng đến chuyện sinh tử.”

Trương Lỗi và Lương Hạo Bắc đều liếc nhau hừ một tiếng, bọn họ tuy rằng kích động, nhưng cũng không định quyết đấu sinh tử, liền không nói gì.

Hai người cũng không lề mề nữa, trực tiếp đi đến quảng trường. Nhưng bạn học nghe được tin tức đều chạy tới. Dù sao việc quyết đấu như thế này, chính là một vở kịch. Không thể không xem được.

Lục Nghiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu không nói đến chuyện sinh tử, lại còn dưới con mắt của bao nhiêu người thế này, chắc sẽ không có vấn đề gì. Đỡ phải nuốt cục tức ấy, hại người. Hơn nữa, giao tình giữa hắn và tiểu mập mạp cũng chưa quá sâu đậm. Vì thế hắn cũng đứng trong đám người, cùng mọi người xem kịch.

Trên đài khiêu chiến. Lương Hạo Bắc và Trương Lỗi đã sớm quấn lấy nhau rồi.

Tư chất của hai người bọn họ như thế nào, Lục Nghiêu không biết, nhưng không lâu sau hắn đã nhìn thấy vấn đề. Nhà họ Lương mặc dù chỉ là gia tộc hạng ba, nhưng dù sao cũng là một gia tộc có hơn hai trăm năm truyền thừa. Bản lĩnh của Lương Hạo Bắc không cao, nhưng lại rất vững chắc, ở thế hệ người trẻ tuổi không được xem là xuất sắc, nhưng trình độ cũng đủ để đứng ở chỗ tầm trung.

Còn Trương Lỗi…Thực lực của Trương Lỗi quả thật yếu hơn Lương Hạo Bắc. Cậu ta dám ước chiến, còn có thể dây dưa với Lương Hạo Bắc mà chưa rơi xuống hạ phong, cũng bởi vì đồ vật trên người cậu ta nhiều, phù triện, pháp bảo gì gì cũng có. Những đồ này tuy không phải là thượng phẩm, nhưng cũng đủ dùng để đối phó với Lương Hạo Bắc.

Lương Hạo Bắc tức giận đến ứa gan. Con mẹ nó, trong tay tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu đồ tốt vậy? Ỷ vào việc có tiền nên gì cũng mua sao! Tao không tin mày dùng mãi không hết! Hơn nữa, mày cho rằng trên tay mày có đồ, tao không có sao?

Pháp bảo đấu pháp bảo, khắc chế lẫn nhau. Tiếp theo, Trương Lỗi chỉ có thể dựa vào thực lực và một ít phù triện để đấu với Lương Hạo Bắc. Từ đó, cậu ta dần dần rơi vào thế hạ phong. Đến lúc phù triện dùng hết rồi, Trương Lỗi bắt đầu nóng nảy. Một bên vừa tránh né công kích của Lương Hạo Bắc, một bên vừa lục trái lục phải.

Thấy công kích của Lương Hạo Đông càng ngày càng mạnh, rõ ràng đã nói là không giết cậu, thế nhưng muốn phế đi tu vi của cậu. Mũi kiếm đánh úp lại, sắc mặt Trương Lỗi trắng bệch, cũng không quan tâm trong tay đang cầm cái gì, lập tức ném đi.

Ngay lập tức Lương Hạo Bắc bị tấm phù triện đó đánh lui vài thước, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Ngay sau đó hắn cảm thấy bốn phía dường như không thích hợp lắm.

Trên không trung, một người như một viên đại hỏa cầu rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.