Lần Nữa Theo Đuổi Em

Chương 7: Chương 7




“Cốc...Cốc...Cốc. Cậu chủ, cậu có muốn ăn chút gì không. Nghe nói cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì.” Bên ngoài cửa quản gia gõ cửa vài cái liền cất tiếng hỏi. Ông nghe thư kí gọi điện báo cả ngày hôm nay Đặng Lâm đều thất thần không tập chung. Cơm trưa, cơm tối cũng chưa ăn. Lo lắng cho sức khỏe của anh nên ông đành lên hỏi.

Nhìn sắc mặt anh từ lúc về đã không tốt nên giúp việc cũng không giám làm phiền. Hết cách chỉ có thể nhờ quản gia lên hỏi thăm một chút. Trong nhà này quản gia là người duy nhất có thể khuyên được Đặng Lâm. Ông đã nhìn anh từ nhỏ cho tới lúc lớn. Bởi vì lo lắng cho anh nên mới theo Đặng Lâm từ Vương Quốc Anh về đây để tiện chăm sóc.

Theo bên người mẹ con Đặng Lâm bao nhiêu năm đây cũng là lần đầu tiên quản gia thấy cậu chủ có biểu hiện lạ như vây.

“Cốc...Cốc... Thiếu gia. Cậu nghe tôi nói sao?” Không thấy bên trong có phản ứng gì quản gia tiếp tục gõ cửa gọi.

“Đặng Lâm cháu nghe chú Từ nói một câu. Có chuyện gì nói chú Từ nghe. Không nên tự làm khổ mình.”

“Chú Từ, cháu không đói. Chú nói mọi người đi nghỉ đi.” Bên trong phòng cuối cùng cũng vang lên câu trả lời.

“Lâm à. Chú có thể nói chuyện riêng với cháu không.” Ngày thường quản gia đều sẽ gọi thiếu gia hoặc cậu chủ. Đó là thể hiện rõ ràng thân phận của hai người. Một khi quản gia chủ động gọi tên anh lúc đó chính là ông muốn nói chuyện với Đặng Lâm như một người tiền bối. Từ quản gia đã đi theo mẹ anh cả nửa đời người. Hai người thay vì là quan hệ chủ tớ thì chính là anh em, chính là tri kỉ. Ông hoàn toàn đủ tư cách bề trên để nói chuyện với Đặng Lâm.

“Cạch....Chú Từ, cháu...” Cánh cửa đóng kín cuối cùng chịu mở ra. Đặng Lâm bây giờ không phải là Tổng giám đốc Đặng cao cao tại thượng thét ra lửa trên thương trường nữa. Đặng Lâm bây giờ đứng trước mặt chú Từ chỉ là một đứa nhỏ gặp vấn đề không thể giải quyết.

“Chú biết. Theo chú lên sân thượng. Chúng ta nói chuyện.” Nói rồi Từ quản gia quay lưng rời đi Đặng Lâm đứng đó một lúc liền đi theo.

“Muốn uống chút rượu chứ?” Bỗng nhiên quản gia quay đầu lại hỏi. Quả thật những lúc tâm trạng không tốt thích hợp uống chút rượu.

“Vâng.” Quả nhiên quản gia đi theo Đặng Lâm nhiều năm liền hiểu anh muốn gì. Bây giờ anh chính là muốn uống rượu.

“Lên trước. Chú đi lấy rượu.” Nói rồi quản gia rẽ xuống cầu thang đi xuống dưới lấy rượu còn Đặng Lâm đi lên sân thượng trước. Tòa biệt thự này có 5 tầng. Sân thượng liền nằm ở tầng 4 còn tầng 5 là phòng để đồ.

Bên ngoài sân thượng có đặt sẵn một bộ bàn uống nước. Trồng vài chậu cây cảnh, theo tầm mắt chính là sự sầm uất của thành phố ở đằng xa.

Đêm khuya yên tĩnh từng cơn gió nhẹ thổi qua thích hợp cho việc ngồi lại uống tách trà ngắm cảnh về đêm tâm sự chuyện trong lòng.

Đặng Lâm đi ra phía lan can đứng nhìn những ánh đèn lấp lánh ở phía dưới. Từng cơn gió phất qua gò má lạnh buốt phần nào xoa dịu tâm trạng bất ổn trong lòng.

“Liền khó suy nghĩ vậy sao?” Quản gia đi lên thấy Đặng Lâm đứng ở bên dìa lan can liền tiến lại đưa cho anh chai rượu.

“Chú, cháu không biết mình đang nghĩ gì. Không biết quyết định của bản thân là đúng hay sai.” Nhận lấy chai rượu từ tay quản gia Đặng Lâm mở nắp rồi uống một ngụm lớn. Vị cay xè trong cuống họng giúp anh tỉnh táo hơn một chút.

“Người trẻ các cháu chính là như vậy. Mẹ cháu khi còn trẻ cũng là như vậy. Suy nghĩ nông nổi không hề tính toán. Đến khi nhận ra thì mọi thứ đã rồi. Có cứu vãn cũng không có ích gì.” Đưa tầm mắt nhìn về phương xa quản gia từ từ lên tiếng. Ông đã sống được hơn nửa đời người rồi. Đã trải qua cái thời nông nổi của tuổi trẻ. Cũng đã từng thao thức về tình yêu. Kinh nghiệm cũng coi như là tích lũy đủ rồi.

“Cháu không biết tình cảnh của mình hiện tại là gì. Cũng không biết làm sao cho đúng cả. Cháu tôn trọng quyết định của cô ấy. Nhưng mà trong lòng chính là không thoải mái.” Tu xuống một hơi dài anh bắt đầu mơ hồ nói về tình cảnh bản thân mình.

“Lầm à. Nghe chú nói đây. Chú theo dõi hai đứa lâu như vậy rồi. Tình cảnh của hai đứa như thế nào chú biết. Con bé chính là yêu cháu thật lòng. Chẳng lẽ trong thời gian qua cháu không cảm nhận được hay sao? Con bé sẵn sàng từ bỏ nhiều như vậy chỉ để ở bên cạnh cháu. Nói thật ra nếu con bé muốn bên ngoài kia sẵn sàng có rất nhiều người sống chết đi theo. Thế nhưng cô bé đó chỉ chọn cháu. Tình cảm như vậy không đáng trân trọng hay sao?”

“Nhưng mà...” Không để Đặng Lâm nói thêm quản gia đã cắt ngang.

“Khoan hãy giải thích với chú. Nghe chú nói hết đã. Nửa năm hai đứa kết hôn không ngắn cũng không dài. Nhưng đủ để hiểu được đối phương. Cháu biết không, ngay từ đầu khi hai đứa kết hôn tính tình của cháu còn tệ hơn trước đây rất nhiều. Cả ngày đều ở công ty, thời gian chạm mặt hai đứa rất ít. Sau đó thì sao? Cháu về nhà thường xuyên hơn. Cũng đúng giờ hơn. Đó chẳng phải là thay đổi sao? Cho đến hôm nay khi con bé rời đi cháu nhìn lại mình xem. Có còn là Đặng Lâm mà chú nhìn từ nhỏ tới lớn hay không? Có thể cháu là người trong cuộc nên không rõ. Người ngoài như chú lại nhìn rõ hơn nhiều. Nếu không có tình cảm với con bé cháu có vậy không?”

“Cháu vẫn không thể quên được cô ấy.” Đặng Lâm sau khi nghe một tràng lời nói của quản gia liền yếu ớt lên tiếng. Trong lòng anh còn có người khác. Anh sợ bản thân mình quyết định sai.

“Cô bé đó ư? Cháu biết người ta là ai sao? Biết người ta tên gì sao? Chỉ vì một cuộc gặp gỡ vô tình mà lưu luyến suốt bao năm nay? Chú biết nói ra sẽ rất tàn nhẫn. Có khi bây giờ người ta đã là vợ người khác. Sinh con cho người khác. Cô bé kia còn chẳng biết đến sự tồn tại của cháu. Hà cớ gì cháu phải tự làm khổ mình để mà bỏ lỡ người tốt như con bé nhà họ Sở? Như vậy không phải là bất công cho con bé sao? Nó đâu có lỗi gì trong chuyện này. Là cháu cứ ôm khư khư chuyện cũ mà bài xích nó đó thôi.” Dừng lại một chút quản gia uống một ngụm nhỏ rồi hai người rơi vào trạng thái im lặng.

Có thể ông đang cho anh thời gian suy nghĩ những gì ông vừa nói.

“Lâm này. Chú khuyên thật một câu. Quá khứ qua rồi thì để nó chôn vùi đi. Thứ đáng quan tâm là hiện tại và tương lai. Nếu đã có cảm giác tội gì phải vì một chuyện mơ hồ của quá khứ mà đánh mất đi hiện tại và tương lai? Xứng sao? Nếu thích con bé cháu liền theo đuổi lần nữa. Không có gì là muộn cả. Chỉ có người không biết nắm giữ cơ hội mới là ngu ngốc.” Như gãi đúng chỗ ngứa Đặng Lâm khó tin mà quay đầu lại nhìn quản gia.

Liệu anh có thích cô không? Hình như là có thật.

“Chú. Cảm ơn chú. Cháu đã hiểu.”

“Tốt lắm. Cứ từ từ suy nghĩ. Trên này gió lớn chú về trước. Nhớ vào sớm cẩn thận cảm lạnh.” Biết rõ lời khuyên của mình có hiệu quả. Đặng Lâm hiện tại chính là cần yên tĩnh để suy nghĩ nên quản gia liền xuống nhà trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.