Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 10: Chương 10: Nội trạch




Ngày thứ hai, Túc Lăng Uyên chung quy vẫn không thể mang theo Tiêu Mặc Hàm đến “nơi đó“. Vì đêm qua Tiêu Mặc Hàm bị nhiễm phong hàn, nửa đêm liền phát sốt, sáng hôm sau nằm ở trên giường không dậy nổi.

“Đỡ chút nào chưa?” Lấy khăn trên đầu của Tiêu Mặc Hàm đem đi đổi, lại thử thử độ ấm, vẫn nóng muốn phỏng tay, trong lòng Túc Lăng Uyên vô cùng sốt ruột.

“Khụ khụ..... Bệnh vặt mà thôi, chỉ là bị cảm lạnh.....Không có việc gì......Khụ khụ.....” Tiêu Mặc Hàm vì thể chất dễ bị cảm mạo của bản thân mà vô cùng ảo não.

“Đều do ta không tốt, không nên bắt ngươi cùng ta đi bộ trở về.” Nắm tay khẽ vuốt.

“Không thể trách ngươi......Khụ khụ...... Ta từ nhỏ đã không thể chịu được lạnh......” Vỗ nhẹ lên cánh tay đang nắm mình an ủi.

Không yên tâm, lại thử độ ấm trên trán, nhíu mày.

“An Sinh, đến Thái Y Viện mời một vị thái y đến đây, tay chân nhanh chút.” Trông thấy nhiệt độ của y vẫn không hề thuyên giảm, Túc Lăng Uyên liền nhanh chóng phân phó người ở bên ngoài.

“Vâng, không biết Vương gia muốn chỉ định vị thái y nào?”

Hử? Nhắc nhở Túc Lăng Uyên.

“Trước cứ nói bổn vương nhiễm phong hàn, cần thái y trong Thái Y Viện đến chẩn trị.” Túc Lăng Uyên nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu như không phải Dương thái y đến, thì lại đi mời Dương thái y tới đây. Mang theo lệnh bài của bổn vương, chuyện này đừng để người ngoài biết.”

“Vâng.”

Chờ An Sinh đi rồi, Túc Lăng Uyên lại gọi ảnh vệ.

“Ảnh Cữu, lát nữa mặc kệ là vị thái y nào đến, ngươi đều phải nhất mực trông chừng cho thật kỹ, xem bọn họ có cùng ai khác tiếp xúc hay không.”

“Vâng.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm. Một người thì nằm trên giường, còn một người thì ngồi ngay cạnh mép giường.

Tiêu Mặc Hàm nhìn Túc Lăng Uyên muốn nói lại thôi.

“Ngươi có chuyện thì hỏi đi, ta nói rồi, chuyện ta muốn xử lý sẽ không tránh ngươi.” Túc Lăng Uyên tựa như nhìn thấu tâm tư của Tiêu Mặc Hàm.

“Ngươi hoài nghi có người ở Thái Y Viện đối với Vương phủ bất lợi?” Tiêu Mặc Hàm mang theo biểu tình lo lắng.

“Không sai, ta có một đoạn thời gian hôn mê tận năm ngày, ta hoài nghi có người hạ độc thủ với ta.” Túc Lăng Uyên cố ý chỉ nói trọng điểm.

Tiêu Mặc Hàm nghe thấy liền run lên, nắm lấy tay của Túc Lăng Uyên vô cùng khẩn trương hỏi: “Hạ độc? Có sao không? Có bảo thái y chẩn trị cho tốt không? Có nghiêm trọng?”

“Thì ra Mặc Hàm lại quan tâm đến ta như vậy.” Túc Lăng Uyên trêu y.

“Khụ khụ.....Ta.....Khụ khụ..... Lo lắng cho ngươi..... Khụ khụ khụ......” Tiêu Mặc Hàm xấu hổ đến đỏ mặt, sốt ruột một chút càng thêm ho đến lợi hại.

Túc Lăng Uyên vội vàng đem người nâng dậy, dựa vào lòng ngực của chính mình, nhẹ nhàng vuốt lấy lưng của y, chậm rãi giúp đối phương thuận khí: “Được, được, ta sai rồi, nói chuyện chính.”

Chờ đến khi Tiêu Mặc Hàm không còn ho khan nữa, Túc Lăng Uyên liền đổi tư thế, dùng chăn bọc người y kín mít, nhẹ nhàng ôm Tiêu Mặc Hàm nói: “Hẳn là ở trong cung hạ độc, sau lại bảo Trương thái y đến chẩn trị, phương thuốc hắn đưa ra khi ta uống vào làm độc càng thêm nghiêm trọng, sau đó phải nhờ mẫu phi phân phó ba vị thái y đến, đổi phương thuốc khác, ta mới tốt lên.”

“Cho nên ngươi nghi ngờ có người ở sau lưng giật dây cho Trương thái y? Hơn nữa, trong Vương phủ này còn có tai mắt của bọn họ?” Tiêu Mặc Hàm nghe một chút liền hiểu.

“Không sai, vì vậy sẵn bây giờ có cơ hội, liền tìm cho ra là ai.”

Một lát sau, có người đến thông truyền, Trương thái y của Thái Y Viện đến. Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng.

Trương thái y sau khi đi vào, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, cũng không lấy làm bất ngờ, bắt mạch cho Tiêu Mặc Hàm xong liền viết phương thuốc: “Vương gia, vị công tử này bị nhiễm phong hàn, cũng không quá lo ngại, ăn mấy thang dược là có thể khỏi.”

“Được rồi, làm phiền thái y.”

Tiễn Trương thái y đi, Túc Lăng Uyên đưa cho An Sinh một ánh mắt, liền trông thấy An Sinh nhanh chóng đem một người trẻ tuổi vào. Sau khi bắt mạch xong cho Tiêu Mặc Hàm, hai mắt nhìn thẳng.

“Làm phiền Dương thái y giúp bổn vương nhìn xem, phương thuốc này có vấn đề gì không?”

Dương thái y tiếp nhận phương thuốc, cẩn trọng nghiêm túc nhìn hồi lâu, mới đáp lời: “Chỉ là một phương thuốc bình thường, nhìn qua không có gì không ổn, chỉ là ít dược trị liệu phong hàn, đúng với triệu chứng của công tử.” Rồi sau đó, nhăn mày do dự hỏi: “Thần xin mạo phạm hỏi vương gia một câu, vị công tử này cùng vương gia có quan hệ gì?”

“Y.....Là thê nội của bổn vương.” Túc Lăng Uyên ngượng ngùng sờ mũi.

Tiêu Mặc Hàm sau khi nghe thấy lỗ tai nhanh chóng nhiễm hồng.

“Việc này....Có quan hệ gì?”

“Hồi vương gia, chỉ nhìn đơn thuần thì phương thuốc này không có gì bất ổn, chỉ là phương thuốc này có thêm một thành phần là bạch tố, bạch tố vốn không độc, nữ tử cùng nam tử bình thường dùng không sao, chỉ là nam tử nếu đã dùng qua Huỳnh Ngọc hoàn, chỉ cần vượt quá ba lần, sẽ cùng Huỳnh Ngọc hoàn tương khắc, nhẹ thì tổn thương nguyên khí, nặng thì..... Không con nối dõi.”

Túc Lăng Uyên nắm chặt nắm tay.

Tuy rằng Tiêu Mặc Hàm vẫn còn chưa dùng qua Huỳnh Ngọc hoàn, nhưng vì vấn đề an toàn, Túc Lăng Uyên vẫn bảo Dương thái y kê đơn thuốc mới. Sau khi Ánh Đường nấu xong bưng lên, Túc Lăng Uyên lại tự mình hầu hạ Tiêu Mặc Hàm uống dược, giúp y chỉnh chỉnh góc chăn: “Ngủ đi, không sao đâu, ta ở cạnh ngươi.”

Tiêu Mặc Hàm gật đầu, chống không được dược hiệu liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Nhìn Tiêu Mặc Hàm ngủ say, Túc Lăng Uyên mới đến thư phòng, An Sinh bị gọi đến hỏi chuyện.

“Bổn vương muốn biết chuyện hôm nay ngươi đi đến Thái Y viện, một chữ cũng không được bỏ sót.” Có thể nghe thấy thanh âm hàm răng nghiến chặt.

“Hồi vương gia, nô tài dựa theo phân phó của ngài, đi đến Thái y viện, nói rằng ngài bị nhiễm phong hàn, cần mời thái y đến Vương phủ chẩn trị. Không đến một khắc, Trương thái y liền đến đây, nô tài sau khi mang Trương thái y vào phủ, liền lặng lẽ đi đường vòng, mang theo lệnh bài của ngài, điểm danh gọi Dương thái y đến.” An Sinh bị khí thế hiện tại của Túc Lăng Uyên doạ sợ đến phát run.

Túc Lăng Uyên trầm tư trong chốc lát, mới bảo An Sinh lui ra, ảnh vệ lại đến.

“Có phát hiện gì?”

“Hồi vương gia, hai vị thái y sau khi từ trong cung đến Vương phủ một đường đều không có tiếp xúc với ai.” An Cữu đáp.

“Vậy người trong Vương phủ thì sao?”

“Ừm.....” Ảnh Cữu trầm ngâm chốc lát, trả lời: “Ngoại trừ Trương thái y có đỡ lấy một nha hoàn đi ngang qua suýt nữa té ngã, thì hai vị thái y đều không có tiếp xúc hay là gặp mặt ai khác.”

“Hửm? Nha hoàn nào? Khi nào?” Mày khẽ nhướng.

“Thuộc hạ không biết tên họ của vị nha hoàn kia.... Chỉ cảm thấy là người bên cạnh hầu hạ Dương phu nhân.....Lúc Trương thái y tiến phủ thì gặp phải, trên đường đi đến Tẩm viện của Vương gia, ở phụ cận thiên viện.”

“Quả là như thế, ngươi lui xuống đi, tiếp tục trông chừng Trương thái y.”

“Vâng.”

Tiêu Mặc Hàm nghĩ ngơi tận nửa tháng mới hoàn toàn hồi phục, từ lúc y đến Vương phủ điều ở tại Tẩm viện. Hơn nữa vì sợ đám nữ nhân kia đến quấy rầy, Túc Lăng Uyên còn hạ lệnh không cho bất cứ ai tiến đến gần Tẩm viện. Trong nhất thời, tất cả hạ nhân trong Vương phủ đều biết, Tẩm viện của Vương gia có một vị công tử rất được sủng ái, Vương phi cùng các vị phu nhân khác sợ là không thể nhìn thấy Vương gia trong một khoảng thời gian.

Năm ngày trước Túc Lăng Uyên đã bắt đầu trở lại thượng triều, Túc Lăng Uyên chưa hồi phủ, Tiêu Mặc Hàm nằm nghiêng trên nệm giường đọc sách. Một hồi, Ánh đường đến thông truyền, Vương phi mời y đi qua một chuyến.

Ánh Đường một bên hầu hạ Tiêu Mặc Hàm mặc quần áo, một bên lo lắng hỏi: “Đại tiểu thư có phải sẽ làm khó công tử? Có cần nô tỳ phái người đưa tin cho Vương gia?”

“Không cần, ta không phải là nữ tử nhu nhược, huống hồ trước sau gì cũng phải gặp, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Vậy có cần nô tỳ đi theo ngài?” Ánh Đường vẫn là không yên tâm.

“Cũng tốt. Ngươi theo ta đi.”

Tiêu Doanh Doanh đang ở nội đường uống trà, trông thấy Tiêu Mặc Hàm tiến đến, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Thân thể đệ đệ có tốt lên chưa?”

“Hồi Vương phi, công tử đã khỏi hẳn.” Ánh Đường đối với thái độ của Vương phi vô cùng bất mãn.

“Bổn Vương phi có hỏi ngươi sao? Chủ tử nói chuyện, nào có đạo lý nô tỳ được xen mồm?” Tiêu Doanh Doanh lập tức đứng lên, nghĩ muốn tát vào mặt của Ánh Đường, vừa chạm vào ly trà trên bàn, liền làm nước rơi đầy đất.

“Vương phi hà tất sinh khí, có chuyện gì thì hướng vào ta.” Tiêu Mặc Hàm đem Ánh Đường bảo hộ sau người, bắt lấy cánh tay sắp sửa rơi xuống.

“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi bây giờ được Vương gia sủng ái, ta sẽ không động vào ngươi.” Tiêu Doanh Doanh nâng mắt hạnh, khó chịu thu tay.

Thấy Tiêu Mặc Hàm cũng không tiếp tục nói, Tiêu Doanh Doanh nói tiếp: “Ngươi có nhớ từng nói với phụ thân cái gì?”

“Nhớ rõ.... Ta nói sẽ giúp đỡ trưởng tỷ.”

“Nhớ rõ là tốt.” Tiêu Doanh Doanh tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Ngươi nên rõ, nội trạch trong phủ là do ta định đoạt, ngươi nếu như muốn thành người ở nội trạch, cần phải nghe lời ta.”

“Mặc Hàm..... Hiểu rõ.”

“Nay, Vương phủ không có thế tử, Vương gia cần thiết phải có trưởng tử. Ngươi biết bản thân phải làm thế nào đi?” Đến hiện tại, Túc Lăng Uyên vẫn chưa có con nối dõi.

“Ý tứ Vương phi, ta hiểu.”

“Công tử ngài.... Không có chuyện gì đi.” Trông thấy Tiêu Mặc Hàm sau khi trở về không nói một lời, Ánh Đường vô cùng lo lắng.

“Không sao....” Tiêu Mặc Hàm cúi đầu: “Ngươi đi xuống đi, ta muốn được yên tĩnh một lát.”

Sau khi Ánh Đường lui ra, Tiêu Mặc Hàm ngây ngốc nhìn ra cửa sổ bên ngoài.

Hồi lâu qua đi.

Bị cái ôm ấm áp bao lấy: “Dùng cơm tối chưa? Như thế nào lại ở đây phát ngốc?”

Tiêu Mặc Hàm không hề nhận ra, thì ra Túc Lăng Uyên đã trở lại.

“Ta không đói.....”

“Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi có chút không tốt, khó chịu?” Túc Lăng Uyên quan tâm sờ sờ trán Tiêu Mặc Hàm.

“Ta không sao.”

Trầm mặc qua đi.

“Vương gia..... Đêm nay, ngươi đến chỗ Vương phi dùng bữa đi. Vương phi đã chuẩn bị rất nhiều món mà ngươi thích.”

“Ân? Nàng đã nói gì với ngươi? Đừng sợ, có ta ở đây.....” Đem người ôm vào ngực.

“Vương phi..... Nói không sai..... Ngươi không thể không có trưởng tử.....Về sau Vương gia hẳn nên đến chỗ Vương phi nhiều một chút.....” Tránh khỏi cái ôm ấm áp, y đưa lưng về phía đối phương

“Ngươi..... Thật hi vọng ta..... Đến chỗ nàng?” Thanh âm sinh khí đến run rẩy.

Tiêu Mặc Hàm không đáp lời, như cũ đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Lại một trận trầm mặc trôi qua.

“Aizz....Thôi.....” Mang theo bất đắc dĩ cùng thở dài, Túc Lăng Uyên đi ra ngoài, hướng về phía ngoài viện mà đi.

Tiêu Mặc Hàm nhìn theo bóng dáng rời đi của Túc Lăng Uyên, hốc mắt đỏ lên.

P/s: Sẽ không ngược (nếu mà ngược chắc tui drop >_<)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.