Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 5: Chương 5: Cô bé kia, đối với hắn mà nói rất đặc biệt




Nam giao, nơi góc khuất nghèo nàn dưới chân núi cống.

Nam gia, khu vực trung tâm thành phố phồn thịnh, giàu có, với những khu nhà xa hoa cao cấp giành cho những gia đình thượng lưu.

Từ nam giao trở lại nam gia, có thể nói là từ địa ngục trở lại thiên đường, nhưng là, Nam Thế Dương không thu tâm lại được. . .

Ít nhất, cảm giác của bọn Dư Dương là tâm hồn của nhị thiếu gia nhà bọn họ không ở trên người . . .

Xuyên qua đồ vật sau tấm kính, có thể chứng kiến Nam Thế Dương thần sắc không yên.

Mà suy nghĩ lại, nhị thiếu bị như vậy hoàn toàn liên quan đến cô gái kia.

Đối với lần này, Dư Dương vẫn rất nghi ngờ, nhưng lại ngại hỏi.

Nên biết, nhị thiếu phiền nhất người khác hỏi hắn vấn đề về nữ nhân.

Cho nên thời điểm hắn hỏi thử về cô gái kia, Dư Dương rất kinh ngạc. Nghẹn một miệng đầy nghi hoặc, muốn hỏi thêm, lại không dám hỏi. . .

Không khí trong xe ngưng trọng, Nam Thế Dương liên tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ.

Nửa giờ sau, Dư Dương cuối cùng cũng không nhịn được liền mở miệng, đầu tiên liền nói, “Nhị thiếu, lần này tổ chức bắt cóc cậu, ông chủ đã tra ra được.”

Hừ lạnh đáp lại, đối với đề tài này, Nam Thế Dương không có bao nhiêu hứng thú muốn nghe.

Ngược lại, mở miệng hỏi lại, “Anh nói, ông nội có thể hay không biết cô gái kia? Có thể nào có khả năng, cô ấy có quan hệ với nhà chúng ta?”

Vấn đề này, có thể nói là gắn liền với Nam Thế Dương. Một chút cũng không hiểu về cô gái ấy, đối với hắn rất tốt, thậm chí lại rất hiểu về gia đình của hắn.

Bản năng làm hắn đối với cô tràn đầy hoài nghi, mà mặt khác, lại không hoài nghi cô có ý đồ. Bởi vì cô đối với hắn rất tốt, nên hắn đương nhiên có thể tiếp nhận. . .

“Vấn đề này, nhị thiếu đợi lát nữa có thể hỏi ông chủ”, không nghĩ tới, đề tài lại quay trở lại cô gái kia, tâm ý nhị thiếu như vậy, quá rõ ràng, “Nhưng, cô gái kia, ông chủ có thể sẽ không ưa thích. . .”

“Không cần ông nội thích. Đợi một lát “, quay đầu lại, Nam Thế Dương vỗ vỗ ghế lái, “Anh tại sao nói như vậy? Anh có phải hay không hiểu nhầm cái gì?”

“Không có, không có nha “ cười ha hả, Dư Dương cũng không dám tranh luận cùng hắn.

“Tôi chẳng qua là cảm thấy cô ấy hết sức cổ quái mới định tra ra cô ấy, tuyệt đối không phải là bởi vì đối với cô ta có hứng thú, hiểu không? !”

“Vậy, vậy... “

Nhưng, hắn không nói cũng biết nhị thiếu đối với cô gái kia có hứng thú nha. . .

Không khí trong xe, phi thường quái dị.

Nhị thiếu, cho dù đã trở lại nam gia, vẫn chấp nhất chuyện cô gái kia như cũ. . .

Dư Dương đi theo Nam Thế Dương vào nhà, liền dừng lại ở phòng khách. Thế Dương thấy ông nội liện mở miệng hỏi, “Ông nội, nhà chúng ta ở nam giao có họ hàng thân thích hay bạn bè không?”

“Không có đâu” ông nội cầm trên tay ly trà mím môi, cháu nội của hăn đã trở lại.

Mà thằng quỷ vừa đến nhà, ông nội hắn mới chuẩn bị mở miệng hỏi, không nghĩ tới, thằng cháu ngoan lại lôi một vấn đề khác tới. . .

“Thật không có?” Nam Thế Dương ở bên cạnh ông nội ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm ông nội sít sao, dường như không tin, “Hay là, người quen trên phương diện làm ăn? Hoặc là bằng hữu?”

Ông nội bị hắn nhìn chằm chằm có chút khó chịu, ánh mắt suy nghĩ một chút, cẩn thận suy nghĩ sau đó nói, “Nam giao thâm sơn cùng cốc, làm gì có cái gì cho chúng ta làm ăn. . .”

“Ông nội nghĩ lại đi” nheo mắt lại gần, Nam Thế Dương vô cùng chấp nhất, “Mặc dù chỗ đó nghèo, nhưng con lần này không phải bị bắt đến chỗ đó sao. Hay là, kẻ thù của ông nội?”

Cô gái kia nói chuyện nhắc tới nhiều nhất là ông nội của, cho nên Nam Thế Dương cảm thấy, cô là biết ông nội hắn . . .

Nhưng ông nội một chút ấn tượng cũng không có, mi già nhíu lại, bỗng nghi kị, “Thằng nhóc, con có phải hay không đụng phải người nào? Là cô bé cứu con có vấn đề sao?”

Trực giác làm ông nghĩ tới cô, bởi vì lúc ấy, lúc cầm điện thoại nghe, ông đã nghi ngờ đây là một cái bẫy.

Cho đến khi nghe Dư Dương nói đã thuận lợi đưa được hắn về, ông mới bỏ đi nghi ngờ.

“Cô ấy không có vấn đề gì, chỉ là...” nghĩ lại tình hình lúc cùng ở với nàng, không khỏi nghẹn lại, dường như không dùng được từ nào để hình dung về cô, “Cô ấy chỉ là, rất kỳ quái. . .”

“Kỳ quái?” Ông nội liền ngồi dậy, ly trà đưa cho người làm bên cạnh, “Kỳ quái như thế nào? Chẳng lẽ cô ta có quan hệ cùng tổ chức bắt cóc con?”

“Dư Dương, điều tra cô gái kia, nếu như có nguy hiểm, trực tiếp xử lý” phản ứng đầu tiên của ông nội hắn không tốt. Dù sao, địa phương nam giao kia, cho ông ấn tượng quá kém. . .

“Ôi trời, đợi chút, không được!” Giơ tay ngăn lại, lời ông nội nói, Nam Thế Dương sợ hãi, “Ông nội, ý con không phải như vậy “

“Ông cũng đừng động đến cô gái kia, con có tính toán của con, tự mình điều tra, biết không?!” Dứt lời, bàn tay còn bịt trên miệng ông nội, dường như làm theo bản năng, ngay cả chính hắn cũng không biết mình phản ứng như vậy. . .

Phản ứng quá khích, làm ông nội cùng Dư Dương sửng sốt. . .

Thằng nhóc Nam Thế Dương này, những thứ khác không nói, ở phương diện đối với con gái, luôn luôn là kiên định tránh né. . .

Chỉ xảy ra chuyện này, không biết sao hắn nháy mắt một cái. Hiện tại, lại làm thế vì một cô gái, làm ông thấy bối rối...

Ông nội dời tầm mắt, nhìn vào lòng bàn tay hắn, mày nhướng lên. . .

Lập tức, Nam Thế Dương rút tay trở về, còn ở trên quần áo mình xoa xoa, vẻ mặt lúng túng, “Kia, cái kia, dù sao, cô ấy không phải là nhân vật nguy hiểm gì, ông nội đừng động cô ấy .”

Ông ở trên thương trường mặt mũi to lớn, muốn giải quyết một người, thực dễ giống như nói một câu chuyện.

Cho nên nghe được ông nói phải xử lý cô gái kia, Nam Thế Dương rất là khẩn trương.

Mà hắn khi căng thẳng, ngoài ý muốn, làm cho tất cả mọi người phải chú ý. . .

Rõ ràng là, nhị thiếu đối cô bé kia không đúng. Loại chuyện như vậy, phát sinh ở trên người nhị thiếu, thật đúng không phải là một chuyện nhỏ.

Thiếu niên mười tám tuổi, có thể chưa trải qua yêu đương, có thể chưa gặp được người mình thích, có thể không có bạn nữ giới, nhưng Nam Thế Dương... Là nổi tiếng, ghét nữ tính!

Cho dù là người nhà thân thích, chỉ cần là nữ tính, hắn vĩnh viễn cũng không bày ra được sắc mặt tốt.

Nhưng vừa rồi. . .

“Khụ khụ”, hắng giọng một cái, ông nội lên tiếng, tất cả mọi người đều không nhìn nữa, tiếp tục chuyện.

“Nhóc con” liếc ngang hắn, ông nội mặt nghiêm túc, “Con, là đang yêu đương ? !”

Vấn đề ông nội nói thật không đứng đắn, thoáng cái, làm Nam Thế Dương đỏ mặt, không hiểu . . .

“Ông nội nói bậy gì vậy, con làm sao có thể nghĩ đến chuyện đó “ quay mặt qua chỗ khác, một khắc kia, tất cả mọi người nhìn ra Nam Thế Dương nghĩ một đằng nói một nẻo.

Ông nội ánh mắt sắc bén làm người ta sợ hãi, lập tức liền làm hắn chột dạ.

“Lười cùng ông nội giải thích, con lên lầu đây“. Vội vã đứng dậy, lấy tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi phòng khách.

Trạng thái chạy trối chết này làm mọi người càng thêm nghi hoặc. . .

Lần này, Làm cho ai ai cũng phải nghĩ lệch đi.

Chỉ có chính mình Nam Thế Dương cảm thấy, đối cô bé kia, hắn vẻn vẹn chỉ là không ghét, thích?, tuyệt đối không phải!

...

Lúc đó, trong chợ hải sản nam giao, Văn Đình Tâm cưỡi một chiếc xe đẩy lượng hàng lớn.

Khoảng cách lần trước đến cái chỗ này, đã là mười bốn năm.

Ngửi từng đợt mùi cá nồng nặc, Văn Đình Tâm cảm giác mình không thích ứng được hoàn cảnh này .

Ôm lấy một băng hải sản trở lại xe, mùi vị tanh, làm cô chán ghét. . .

“Nôn ――” co đầu lại, quay qua một bên nôn ọe, chịu đựng mùi vị tanh tưởi, cô vội vàng ngưng thở.

“Loảng xoảng” một tiếng, một ô hải sản nằm ở trên xe, cánh tay ê ẩm, lắc đầu, “Thật sự là không được, không được , “

Quá lâu không làm loại công việc dùng thể lực này, bê trên tay, cảm giác cả người đều không có lực. . .

“Cô gái, nơi này cũng cần giao, mau mang tới “ trong quán hải sản ông chủ thúc giục liên tục.

Thúc giục làm cô ngay cả thời gian than thở cũng không có, “Đến đây, đến đây, “

Trở lại, trong xe toàn đá lạnh, thầm hô một tiếng, nhấc tay, bê băng cá lên. .

Đây là cô lúc mười tám tuổi. . .

Nếu trước không gặp được Nam Thế Dương, đưa cô về nhà, cô căn bản sẽ trở thành culi.

Trước kia, vào lúc này, mười tám tuổi cô chẳng suy nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn thành culi, thậm chí cảm thấy cô cả đời này cũng sẽ ở chợ hải sản. . .

Nhưng hiện tại, cô đã có ước mơ .

Bởi vì cô biết rõ, ba tháng sau, Nam Thế Dương sẽ tìm đến chỗ này.

Cẩn trọng làm theo quỹ đạo cuộc sống kiếp trước, chính là vì chờ hắn tìm đến...

Hy vọng hắn có thể sớm tìm đến một chút. . .

Nhưng mà, so sánh với kiếp trước, lần này, cô sau khi gặp lại hắn, bất kể là biểu hiện hay lời nói đều không có giống với kiếp trước. . .

Không biết rõ cầu nhóc đó có thể giống như kiếp trước không, cố gắng điều tra ra cô, nghĩ biết cô, cho nên. . .

Một lần nữa tìm đến cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.