Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 10: Chương 10: Tên nhóc, không có mang cô đi!




Ngẫm lại, cô cùng Nam Thế Dương lúc này mới là lần thứ hai gặp mặt, ngay cả việc chân chính tự giới thiệu mình cũng chưa có. Nếu muốn hắn trực tiếp mang cô đi, điều đó là không thể nào.

Cho nên, mọi chuyện đều phải từ từ. . .

Không lẽ phải chờ ba tháng sao?

Mím miệng, Văn Đình Tâm nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hắn, không biết cuối cùng sẽ phát sinh cái gì.

Bởi vì tình huống hiện tại, nằm ngoài dự đoán. . .

“Chi” một tiếng, xe ba bánh ở đầu đường ngưng lại, Nam Thế Dương hoài nghi quay đầu lại, hỏi “Bên kia?”

“Bên kia,“ ngón tay chỉ phương hướng, lập tức, hắn liền đạp tới.

“Anh mệt mỏi rồi sao? Hay là để tôi chở cho?” Hỏi thăm dò một tiếng, bàn tay cầm cấy túi sách.

“Không nhờ cô.” Nam Thế Dương lập tức nói, “Cô chớ xem thường tôi, thể lực của tôi rất tốt. Lần trước chân mềm nhũn, là do chạy quá lâu thôi.”

Hắn còn tưởng rằng, cô cảm thấy hắn quá yếu, cho nên ba phen bốn bận muốn đổi cho hắn.

Nhưng kỳ thật, Văn Đình Tâm chỉ là đơn thuần muốn cho hắn nghỉ ngơi. . .

Nhưng mà tâm tư Nam Thế Dương, cô cũng có thể hiểu được.

Tôn nghiêm của nam nhân, thật ghê gớm. . .

“Được, anh tiếp tục chở đi. . .” Vành môi khẽ cười, sau đó, lấy chiếc dù che mưa ra, che ở trên đầu của hắn, “Mặt trời rất gắt, tôi che cho anh.”

Hành động này, hắn không có kháng nghị.

Cây dù che bóng mát trên đầu của hắn, phía sau lưng, Văn Đình Tâm đeo bọc sách sát hắn, “Đợi lát nữa lại quẹo phải, sau đó tiếp tục đi thẳng, thì đến nha.”

“Đợi lát nữa, đợi lát nữa nhắc lại tôi, nếu không tôi sẽ quên mất.”

Đương nhiên, Nam Thế Dương cũng sẽ không nói cho cô biết, hắn khó có thể phân biêt được phương hướng.

“Được.”

Tốc độ của hắn không chậm, từ công viên đến đến tiệm bán đồ lặt vặt thời gian đi so với Văn Đình Tâm không khác biệt lắm.

Đại khái chừng nửa canh giờ, hai người đã đến cửa tiệm bán đồ của Vượng Đạt.

Trong cửa tiệm, Ngô Vượng Đạt đang xem Hoàn Châu cách cách, đang lúc nhìn thấy Hoàn Châu cách cách đấu với dung ma ma, toét miệng, cười ha hả. . .

“Chú Đạt, chúng cháu tới rồi.” Dẫn Nam Thế Dương tiến đến, Văn Đình Tâm một tay vỗ vào bả vai Ngô Vượng Đạt, “Chú à, những đồ ăn vặt cháu mua kia đâu?”

“Thế nào, cháu muốn ăn hả? Không phải nói giữ lại cho thằng nhóc kia sao?” Cắn hạt dưa, Ngô Vượng Đạt quay đầu liếc mắt mắt, lập tức, liền chú ý tới Nam Thế Dương phía sau cô.

Ôi, nhị thiếu thế nhưng đã thật sự đến đây!

“Nhị, nhị thiếu” đặt nắm hạt dưa xuống, Ngô Vượng Đạt vội vàng lau tay đứng dậy nghênh đón.

Lần này nhìn thấy Nam Thế Dương, Ngô Vượng Đạt khả không thể nào đối đãi tùy ý, người ta là thiếu gia ủa đại gia tộc thành phố, không phải là người hắn có thể chọc được, “Nhị thiếu, mau, mau vào ngồi.”

“Vào đi, chúng ta ngồi bên trong xem ti vi.” Tiếp tục dẫn hắn đi vào trong, hai người mới tiến vào, Ngô Vượng Đạt đã lấy đến hai cái ghế.

“Cám ơn chú Đạt, đồ ăn vặt trước cháu mua đâu?”

Vội vàng, Ngô Vượng Đạt lập tức lấy từ ngăn kéo ra một túi đồ ăn vặt to, cười hì hì đưa lên, “Chú bảo quản chỗ này, rất tốt nha.”

Biểu hiện của Ngô Vượng Đạt cùng với tiếng gọi này lại làm cho Nam Thế Dương cảm thấy hết sức không thích hợp.

Hắn Nam Thế Dương sẽ không có nổi danh đến mức ông chủ quầy bán đồ ăn vặt cũng biết.

Nếu như hắn đoán không lầm, hẳn là cô đã nói. . . Nhưng là, cô như thế nào lại biết rõ về hắn như vậy. . .

“Đến đây, ăn thứ này.” Túi ny lon mở ra, Văn Đình Tâm đưa lên kia hộp trái cây đường cho hắn, đôi mắt cũng muốn cười, tôi mỗi loại đều mua cả, anh xem thích ăn loại nào.”

Tiếp nhận kẹo, hắn liếc cô một cái.

Trên mặt cô là nụ cười thuần phác, tựa như cả người đều như vậy.

Nhưng là, hắn lại cảm thấy, sau lưng cô nhất định có rất nhiều bí mật, rất nhiều ẩn tình. Có thể là về hắn, có thể là về nhà hắn , dù sao, hắn một chút cũng đoán không ra. . .

Rất muốn hỏi cô, nhưng là hắn cũng biết, cô nhất định cái gì cũng không nói.

Mở ra trái cây đường, hắn nhấp một viên ở trong miệng, mùi vị ô mai, ngọt phát ngán. . .

“Mùi vị này ăn không ngon,“ nói là nói như vậy , lại lại mở ra túi sách bỏ vào, không có đưa trả lại cho cô.

“Như vậy, hãy ăn cái khác. Cái này cho anh, anh thích khoai tây chiên không?” Lập tức mở ra một túi, đưa cho hắn, “Mặc dù những thứ này đều là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, nhưng anh cũng là sinh viên hẳn cũng thích chứ?”

“Tốt lắm,“ đưa tay tiếp nhận, bỏ một miếng vào miệng, đương nhiên, hắn cũng không nói cho cô biết, những thứ đồ ăn vặt này, trước kia cho tới bây giờ hắn nhìn cũng không thích.

“Phim Hoàn Châu cách cách? Anh có thích xem không?” Ánh mắt nhìn ti vi, Văn Đình Tâm, đem hết những gì lớp trẻ thích đều nói.

Mặc dù bản thân là cô gái ba mươi hai tuổi, thích ăn các loại đồ ăn vặt, thích xem trở về thôn mê hoặc các loại cẩu huyết kịch. Nhưng mà, cô nguyện ý vì hắn, tiếp nhận tất cả những thứ hiện đang lưu hành.

“Tùy tiện sẽ xem một chút,“

Nhưng cô lại không biết rằng, Nam Thế Dương chỉ nói hùa với mình, tiếp nhận mọi thứ cô sắp xếp, chỉ để cho hắn có thể thuận tiện lui tới với cô.

Một ngày qua đi, hai người dường như ở cửa hàng tiêu tốn đồ ăn vặt .

Xem ti vi, ngồi ăn vặt, ngẫu nhiên tán gẫu hai ba câu, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đến tìm cô, Nam Thế Dương vốn là chỉ định đem giầy cùng thuốc đưa cho cô, thuận tiện có cơ hội, hắn còn muốn thăm dò tin tức về cô một chút.

Giống như, muốn hiểu rõ cô vì cái gì hiểu hắn như vậy. . .

Nhưng là một ngày qua đi, ngoại trừ đưa đồ, những nghi vấn để trong lòng bây lâu, một câu cũng không hỏi ra được. . .

Kỳ thật, hắn muốn biết nhất chính là, cô vì cái gì đối hắn tốt như vậy?

Chỉ là vấn đề này, hắn rất rõ ràng, hắn hỏi không được.

Cũng như vậy, thật vất vả chờ đến hắn đến, Văn Đình Tâm rất muốn hỏi một câu, khi nào thì hắn có thể mang cô đi.

Nhưng đều không phải lúc, cô tìm rất nhiều cơ hội, đều cảm thấy vấn đề này quá đột ngột, sợ dọa đến hắn.

Vì vậy, kéo dài một ngày, cũng không hỏi thành công.

Ban đêm, cách thời gian hắn tan học cũng sắp đến rồi, Dư Dương tới đón hắn trở về. Giống như ngày đó, hai người vội vã từ biệt, ôm trong lòng mỗi người một tâm sự, tách ra. . .

Sau khi ngồi lên xe, Nam Thế Dương trạng thái giống y với lần trước, liền hỏi, “Dư Dương, tài liệu về cô ấy, chú lấy được đầy đủ hết không?”

“Đủ, nhị thiếu gia.” Gật đầu, Dư Dương nói.

Không chỉ thu thập tư liệu về Văn Đình Tâm, hắn còn theo dõi Văn Đình Tâm hơn nửa tháng, về cô bé này, Dư Dương nhìn không ra một chút vấn đề. Không biết rõ vì cái gì ông chủ cùng nhị thiếu lại để ý như vậy.

“Nhưng là, cháu vẫn cảm giác, còn chưa biết hết về cô ấy.” Lông mày nhíu lại, nghi hoặc tràn ngập cả khuôn mặt.

Dù cho cùng cô ấy ở cùng nhau cả ngày, hắn như xưa vẫn cảm thấy cô rất thần bí.

Nếu như muốn biết bí mật ở trên người của cô, hắn còn phải hao phí tâm tư nhiều lắm.

“Nhị thiếu, cháu thích cô gái kia sao?” Liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Dư Dương nhịn không được nhắc nhở, “Nhưng là, ỏong chủ sẽ không tiếp nhận thân phận của cô bé này.”

“Cháu biết rõ,“ trả lời rất nhanh, nhưng mà sau khi phản ứng. Nam Thế Dương lại là đỏ mặt, cấp chụp ghế lái sau lưng, “Nghĩ gì thế, vì cái gì lại nhắc tới vấn đề này? ! Cháu lập lại lần nữa, cháu không có tâm tư đó, biết không!”

“Biết, biết rõ.” Nhưng là, Dư Dương cảm thấy, chính mình cũng không nói gì nha. . .

Chỗ quầy bán đồ lặt vặt kia, nhìn xe của hắn nghênh ngang rời đi, Văn Đình Tâm lòng đầy phiền muộn.

Trở về ngồi trong nhà, cả người tinh thần yên ổn.

Lần này, cô thật không biết khi nào thì có thể rời đi. Nam Thế Dương đã tới tìm cô, nhưng lại không có nói muốn mang cô đi. . . Hắn đã tới, nhưng cô hậm chí không đoán khi nào hắn sẽ tới tiếp, có tới nữa hay không. . .

Buổi chiều sau khi xem xong Hoàn Châu cách, Ngô Vượng Đạt bật qua kênh vé số lắc thưởng cho cô, điều khiển để bên cánh tay của cô, nói, “Nhóc con, hôm nay là ngày lắc vé số nha. Cháu ngày hôm qua lại tốn một trăm đồng mua.”

“Đúng nha, vé số,“ lấy lại tinh thần, mở bao lấy ra vé số.

Một trăm năm mươi vé số, một xấp thật dày, quay đầu lần lượt một nửa đưa Ngô Vượng Đạt, cô nói “Giúp cháu cùng nhau đối chiếu.”

Ngô Vượng Đạt đưa tay tiếp nhận, xem xét cô một chút, “Cháu hôm qua đã nói qua nha, lần này nếu như không trúng,ausẽ không mua nữa.”

“Được, không mua.”

Đương nhiên, nếu như còn không trúng, chỉ có thể nói rõ đời này quỹ đạo đã thay đổi.

Nếu đã tính không được, cô đương nhiên không thể cứ theo loại đầu cơ trục lợi này.

“Quyết tâm rất lớn, chú nhìn thấy thời điểm Trương Phóng Túng lại đến, cháu khẳng định sẽ lại đi theo” Ngô Vượng Đạt nói lảm nhảm, “Nhưng mà, chú sẽ không đưa thêm tiền cho cháu lãng phí nữa, cháu xem hiện tại tiền đều bị cháu lấy đi, nếu muốn lấy tiền thì tới chỗ nhị thiếu mà lấy“.

“Ôi, đợi chút nữa, nhóc con” chợt, Ngô Vượng Đạt chợt dừng lại, nhìn truyền hình, nhìn lại một tờ vé số, “Nhóc con, xem này, đã trúng năm số đầu!”

“Thật sao? Cho cháu xem một chút, “

Thoáng cái, bầu không khí chợt căng thẳng.

Loại vé số này, cô mua ba phần, cho nên không chỉ một tờ, ba tờ vé số cũng đã đối chiếu năm số, bất kể là phương diện nào. . .

Trong ti vi chuẩn bị quay số thứ sáu, Ngô Vượng Đạt vẻ mặt giống như bị táo bón, “Trời, trời ạ. . .”

“God. . .” Không chỉ là hắn, Văn Đình Tâm cũng sững sờ . . .

Chỉ kém một quả cầu, tất cả sẽ hiện ra. . .

Một viên cầu cuối cùng, nhanh như chớp lăn xuống, rồi sau đó, trong quầy bán đồ lặt vặt phát ra một tiếng rống động trời, “Trúng!”

Nếu là như vậy, có phải đã giải thích rõ, tất cả vẫn phát triển theo quỹ đạo kiếp trước. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.