Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 1: Chương 1




Buổi chiều thứ hai của buổi lễ khoa, Từ Vị nhận được tin nhắn: Tối đến quán bar Bạch Nhật Mộng biểu diễn.

Từ Vị ngay lập tức giả bộ bệnh, tiết 3 kết thúc liền ngăn giáo viên chủ nhiệm lại:“ Tiết học buổi tối em không thể đến lớp, đau bụng, muốn xin nghỉ.”

Lớp 12 này, bọn họ chính là lý tưởng không dành cho việc học, chủ nhiệm đành mắt Nhắm mắt mở:“ Cậu cũng tới kinh nguyệt?”

Từ Vị:“...”

“ Kì tốt nghiệp chỉ còn lại 3 tháng, cậu bây giờ hao phí mấy ngày này, tương lai tất sẽ hối hận.”

Ở trường học mới là hối hận, cậu theo đuổi ước mơ, còn màng gì tới hối hận?

“ Có đúng hay không? Khẩn trương cút đi.”

Từ Vị sinh ra đã cao gầy, xuyên qua lớp áo sơ mi là vóc dáng một mét tám mươi tràn trề năng lượng. Cậu anh tuấn không tầm thường, ngón tay đưa lên vén tóc ở trán, hướng giáo viên chủ nhiệm tạ ơn, tựa hồ mang theo niềm vui lớn mà chạy như bay ra khỏi phòng học.

Hắn đạp xe, một tay cầm điện thoại gọi cho lão Miêu:“ Mau đi ra.”

Lão Miêu sau hai phút đến, hắn cũng đạp xe đạp, cười hì hì đuổi tới Từ Vị:“Cậu biết Trần Khai dùng lí do gì đưa lão sư xin nghỉ?”

“ Cái gì?”

“Cậu ta nói tóc tai loà xoà phải về nhà xử lí, cái lý do ngu ngốc này liền bị giáo viên chủ nhiệm xách tới phòng làm việc.”

Đầu xuân gió nhẹ mang theo hơi lạnh, lướt qua mặt cảm thấy lạnh lẽo, Từ Vị không kìm được giương khoé miệng “Vậy còn có thể đi ra?”

“Nhất định có thể đi ra, cậu ta nháo xong cấp 3 lập tức muốn đi Australia, trường học đều tìm xong rồi. Lão sư cũng không cần thiết cùng cậu ta nói nhiều.”

Lớp 12 cuối cùng còn 3 tháng.

Thiếu niên trẻ tuổi, áo sơ mi trắng ở trong gió tung bay.

Bạch Nhật Mộng là quán bar lớn nhất thành phố D tối nay có buổi

biểu diễn, nơi này có ca có hát, người của công ty ngồi xổm trông coi, được nghe đến với những nhóm nhạc lớn biểu diễn. Bọn họ có thể tại Bạch Nhật Mộng này biểu diễn là nhờ lão Miêu cùng giám đốc Bạch Nhật Mộng có quan hệ gần gũi.

“Nếu như chúng ta có thể ký kết hợp đồng biểu diễn, chính là chiếm được tiện nghi lớn.”

Tóc lão Miêu hơi dài bị gió thổi thành một bối. Lời nói hoa mỹ tựa bác học.

“Thiếu niên thành danh, tiền đồ vô lượng.”

“Thiếu niên cậu lại hướng đường cấm mà đi đây là lại muốn cảnh sát phạt tiền?” Tử Vị quay qua huýt sáo, vang trong gió.

Thời điểm bọn họ đến Bạch Lạc Mộng là 6 giờ, những người khác còn chưa tới. Từ Vị mua hai chai nước ném cho lão Miêu một chai, “ Chu Phong đâu?”

“Chu Phong cậu ta đưa bạn gái đi ăn trước, nói là sáu rưỡi mới đến”

Lão Miêu tên thật là Mao Thời Tuấn, lớn tuổi nhất - 19 tuổi, hắn là một tay trống của đội. Từ Vị cùng hắn cứ thế mà quen biết nhau cũng là nhờ một diễn đàn trên trường học.

Nửa năm trước, bọn họ tạm thời mà chấp vá cho cái đội nhạc này, tên phi thường...giản dị. Dù thế nhưng Từ Vị cũng không hề có ý kiến gì về việc này.

Thấy vị của chai nước kia có mùi nhựa mới, Từ Vị nhìn thoáng qua nhãn mác liền tu một hớp. Mặt trời gần ngả về hướng Tây, những tia sáng cuối cùng vẫn còn đang vương vấn trên gương mặt chàng thiếu niên với đôi chân dài đang chống đỡ trên chiếc xe đạp với hộp đàn guitar trên lưng.

“Sau khi tốt nghiệp Trần Khai muốn sang nước ngoài, vậy nên nhóm của chúng ta sẽ chỉ còn lại 3 người.”

“Thiếu Trần Khai cũng không thành vấn đề, cậu có thể kiêm cả đàn guitar.”

Sáu rưỡi Chu Phong sống chết chạy đến, thở hồng hộc nói:“ Đêt! Đệt! Đệt! Trần Khai đúng là đại ngớ ngẩn! “

“Người đâu?” Lão Miêu đem nửa bình nước lại cho Chu Phong, Chu Phong cũng không ngại liền lấy bình nước mà tu ừng ực, tâm tình ngày càng kịch liệt “Hắn lái xe thật ngu ngốc liền bị cảnh sát tra hỏi, giờ cả xe lẫn người đều bị mang đi vì không có bằng lái xe.”

Từ Vị “...”

“Không quản được hắn, tóc tai lù xù đến lấp mất não“. Lão Miêu hướng bên trong đi tới “Khẩn trương đi vào gặp mặt giám đốc, nhìn thuận mắt chắc chắn sẽ an bài cho chúng ta biểu diễn đầu tiên!!”

Bọn họ trốn học người nhà đều không biết, Từ Vị đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không lo lắng, nhanh chân đi theo lão Miêu bước lên cầu thang.

“Làm gì? Vị thành niên không thể bước vào!!“. Bọn họ bị an ninh ngăn cản, lão Miêu liền lập tức lấy điện thoại nói “Tôi cùng Trầm quản lý có hẹn trước, đêm nay đến để biểu diễn.”

“Trầm quản lý là ai?”

“Trầm Hải Quân”

“Các cậu chờ!” Bảo an không khách khí mà nói.

Bạch Lạc Mộng được trang trí hết sức xa hoa, cửa được gắn vàng chói lọi.

Từ Vị nhìn vào bên trong liền lui về phía sau nửa bước.

“Làm gì?”

Phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp dễ nghe của nam nhân, Từ Vị quay đầu lại liền bị chấn động. Đó là một nam nhân phi thường đẹp trai, một nam nhân có thế hình dung bằng những từ ngữ phô trương hoa mỹ.

“Chu tổng.”

Hắn mặc áo sơ mi màu lam sậm, da trắng, một mét tám lăm cân đối. Khẽ động tay, cúc áo xanh ngọc lập loè sáng, hoàn mỹ nam nhân. Hắn lãnh đạm quét mắt tới, liếc nhìn Từ Vị một cái rồi mới hướng bảo an gật đầu

“Đây là đêm nay muốn biểu diễn, không hiểu quy củ.” Bảo an hướng hắn báo cáo.

Hắn rất nhẹ ừ một tiếng “Sắp xếp cho bọn họ về phía sau.”

“Tôi lập tức thu xếp.”

Cao cao tại thượng, tất cả mọi người đối với hắn đều phải khom lưng.

Từ Vị nhíu đôi lông mày, một tay đút túi quần.

“Tôi dẫn các cậu đến cửa sau, từ đó các cậu đi tiếp“. Bảo an hơi không kiên nhẫn.

“Nhóm nhạc biểu diễn không có đi tới từ cửa chính, người giới thiệu các cậu tới không có nói qua?”

Mao Thời Tuấn lập tức áy náy “Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi cũng không biết, lần này nhớ kĩ sau đó nhất định sẽ không vi phạm quy củ.”

“E là không có lần sau!” Bảo an không chút khách khí.

Từ Vị trong lòng có chút không thoải mái,nhưng cũng không nói gì.

Lão Miêu cũng không dễ dàng gì, hắn luôn luôn lo trước lo sau. Ở phía cửa sau thấy lão Miêu luôn miệng gọi giám đốc, bất quá chính là mỗi bộ phận đều có một giám đốc, kéo lão Miêu dạy bảo “Cư nhiên dám đi cửa chính, còn đụng mặt với lão bản.” Trầm Hải Quân sợ bị liên lụy, đè nén tức giận, sắc mặt rất khó coi “Đại thiếu gia à, các cậu có thể ở ngoài mà nhìn kĩ nội quy hay không? Điều này làm cho tôi khó xử.”

“Xin lỗi.” Mao Thời Tuấn ăn nói khép nép “Tôi không biết.”

“Cậu thực sự là làm cho tôi quá thất vọng rồi, cùng tôi vào đi, ngay hôm nay có thể diễn diễn diễn, diễn không được tôi cũng không còn cách nào.” Trầm Hải Quân khi trước uống nhiều rồi khoác lác, thốt ra chuyện như thế này. Lại không dám trở mặt đuổi người ta đi, chỉ có thể kiên trì đưa bọn Mao Thời Tuấn vào bên trong, hát một bài mấy phút. Không còn cách nào khác, thôi thì cứ vào đi.

Ở hậu đài những người khác còn chưa tới, Trầm Hải Quân mặc bọn họ đứng ngoài phòng hóa trang chờ. Đi vào tìm quản lý.

Mao Thời Tuấn cười cười vỗ vai Từ Vị “Chú tôi nói, Trầm Hải Quân quyền hạn rất lớn, chắc không sao đâu.”

Từ Vị ôm đàn guitar dựa vào tường, những thể loại người này cậu biết rất rõ, mà cũng không tiện nói trắng ra. Mao Thời Tuấn cũng không dễ dàng, cũng là vì ước mơ, mới vừa muốn nói chuyện, Chu Phong liền nhanh miệng “Này nhìn không hề giống có quyền hàn gì, khoác lác đến...“. Từ Vị lập tức vỗ vai Chu Phong, đem phần sau lời nói chặn lại, thuận tiện ghé Chu Phong nói “Ở bên ngoài ít nói bậy” quay đầu mặt hướng Mao Thời Tuấn “Chu Phong mồm thối, cậu đừng để tâm. Ta thấy Trầm quản lý cũng không tệ lắm, chúng ta mơi bắt đầu, không được coi trọng, không có người nào thành công mà bắt đầu liền thuận buồm xuôi gió.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.