Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 48: Chương 48




“Hả?”

“Cậu không nghe đấy à?”

“Mới vừa thất thần một chút.” Từ Vị mua thêm trứng luộc, nước trà xanh cùng bánh mì, nói rằng, “Không nghe rõ.”

“Vậy quên đi.” Lão Miêu nói, “Cậu về quê làm gì?”

“Ba tôi thế nào thì vẫn nên lá rụng về cội, tôi đưa ông ấy về.” Tâm trạng Từ Vị liền chìm xuống, ba chính là tổn thương trong lòng cậu. “Hôm nay tôi với mẹ liền về quê.”

“Vậy cũng tốt, không quấy rầy cậu nữa, hão hão đưa thúc trở về, lái xe nhớ chú ý an toàn.”

Từ Vị lấy ví ra tính tiền, cúp điện thoại, điện thoại lại vang lên một tiếng, cậu cầm lên nhìn thấy tin nhắn của Chu Tư Dịch gửi tới, “Đi chưa?”

Từ Vị trực tiếp phát định vị cho hắn, nhận lấy túi đồ nhét tiền thừa vào ví, thuận tiện mở weibo ra nhìn lại.

No1 hotsearch vẫn nổi bật trên trang nhất, lượt chia sẽ đã lên đến hơn mười một nghìn, bình luận cũng dồn dập tăng. Tim Từ Vị đập loạn, cảm giác này thực sự quá vi diệu.

Cậu lật qua lật lại bình luận, nhìn thấy hai chữ Từ Vị, tim đập càng nhanh. Từ Vị vĩnh viễn không nghĩ tới chính mình sẽ liên quan gì đến hotsearch, hiện tại cậu không khác gì người trúng vé số, cả người lâng lâng như say rượu.

Chuông điện thoại vang lên, Từ Vị giật mình, là Chu Tư Dịch gọi đến.

“Em lái xe đi?”

Từ Vị có chút chột dạ, một là bởi vì đây là xe của Chu Tư Dịch, hai là bởi Chu Tư Dịch đã căn dặn không nên tự lái xe.

“Ừm, mẹ tôi đi đứng không tiện ______ “

“Tôi có thể an bài tài xế cho em.” Chu Tư Dịch nói, “Chủ động nhờ vả tôi khó như vậy?”

Từ Vị dừng bước, không biết giải thích như nào, liền lựa chọn trầm mặc.

“Từ Vị?”

“Hả?”

“Không phải tôi muốn lên mặt dạy đời.” Chu Tư Dịch sợ Từ Vị giận dỗi, điều chỉnh ngữ khí, dịu đi một chút nói, “Kỹ thuật lái xe của em cũng không khá lắm, chạy cao tốc rất nguy hiểm.”

“Ừm.”

Chu Tư Dịch im lặng trong chốc lát, hỏi, “Đã ăn trưa chưa?”

“Đang chuẩn bị ăn.”

“Đừng để bị đói, có việc nhớ gọi điện cho tôi.”

“Được.”

“Đến nơi cũng gọi điện cho tôi.”

“Ừm.”

Cũng không có gì để nói tiếp, nhưng vẫn là không muốn cúp điện thoại.

“Vậy anh cúp điện thoại đi.” Từ Vị nói, “Mẹ tôi đang nhìn về phía này.”

“Không có gì muốn nói với tôi?”

Phải nói cái gì? Từ Vị mím mím môi, “Hotsearch kia là anh bỏ tiền mua à?”

“Không phải.”

Biết nói gì đây?

“Tôi sẽ rất nhớ anh.” Lời ra khỏi miệng, Từ Vị căng cả da đầu, cả người cứng ngắc. Hận không thể ném điện thoại đi, cậu ôm nửa mặt, “Tôi cúp điện thoại.”

“Tôi cũng nhớ em.” Thanh âm Chu Tư Dịch lúc này mang theo ý cười, “Tôi chờ em về.”

Cúp điện thoại, Từ Vị xoa xoa mặt, thu liễm lại biểu tình trên mặt mới nhanh chân hướng về phía ô tô đi tới. Không muốn nghĩ tới việc này nữa, phát triển quá nhanh rồi, thế nhưng vừa nghĩ tới Chu Tư Dịch thân mật ôm cậu, hôn cậu. Từ Vị lại cảm thấy phát triển như này cũng không quá nhanh, mà quá chậm, cậu muốn nhiều hơn.

Kích thích xa lạ cùng thân cận điên cuồng là Chu Tư Dịch mang tới, chỉ nghĩ đến đây, Từ Vị liền muốn nhanh chóng gặp Chu Tư Dịch sớm một chút.

Từ Vị lên xe mở nắp cháo đưa cho mẹ, “Mẹ mau ăn đi.”

“Rất nóng sao? Mặt đỏ như vậy?” Trần Linh sờ sờ trán Từ Vị, “Cũng không phát sốt mà.”

“Nóng, trời bên ngoài hơn ba mươi độ.” Từ Vị nhanh chóng cúi đầu ăn cháo, cậu ăn đồ ăn rất nhanh, một tay lột vỏ trứng gà đưa cho Trần Linh, “Mùa hè mà.”

Trần Linh chậm rì rì ăn cháo, chỉ ăn thêm một quả trứng gà liền lắc đầu từ chối, “Dạ dày hơi khó chịu, có chút say xe.”

“Vậy lát nữa con sẽ đi chậm lại.” Từ Vị để lại phần đồ ăn cho một người, còn lại ăn hết, lúc này mới tiếp tục lái xe.

Xuống cao tốc liền vào núi, quê bọn họ phi thường hẻo lánh. Đi đường rừng mất nửa giờ, Trần Linh lên tiếng, “Đến rồi, mau dừng xe.”

Từ Vị cho xe dừng hẳn, mở cửa bước xuống, gió núi man mát phả vào mặt.

Mở cốp đem xe lăn lấy ra sau đó ôm Trần Linh ngồi xuống, ngồi làng nằm phía cuối con đường, Từ Vị đẩy mẹ đi theo đường nhỏ dẫn vào thôn. Nơi này đối với Từ Vị hoàn toàn xa lạ, cậu chưa đến đây bao giờ.

“Thời điểm bà con qua đời, con mới ba tuổi.”

Từ Vị không có ấn tượng gì, cậu là đứa trẻ vở lòng tương đối muộn.

“Đi xuống kia đi, là nhà cũ của chúng ta.”

Cỏ dại đầy đường, căn nhà cơ hồ cũng bị che khuất. Mười mấy năm chưa về, Từ Vị dừng bước, “Nếu không vội hay là để con dọn chỗ cỏ kia đi?”

“Họ hàng cách đây không xa, cũng không vội.”

Năm phút sau Từ Vị thấy phía xa có một cặp vợ chồng già đi tới, Trần Linh cùng bọn họ ôm nhau khóc rống, khóc đến Từ Vị đứng cạnh chỉ biết bó tay toàn tập.

Nhà bọn họ vẫn là không thể ở được, chỉ có thể ở nhờ nhà họ Thích.

Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh lẫn đất tanh. Từ Vị đứng một lúc quay người đi ra ngoài, tín hiệu vô cùng kém. Cậu lấy điện thoại ra chụp một tấm hình gửi cho Chu Tư Dịch, gửi xong Từ Vị lại cảm thấy không thoả đáng, vừa muốn thu hồi Chu Tư Dịch đã gọi tới, “Vị trí cụ thể ở đâu? Khi nào làm lễ chôn cất cho ba em?”

Từ Vị gửi định vị đi, nói rằng, “Tôi không biết.”

Hắn có chút bất lực, Từ Vị không phải là người có thể làm đại sự, đại đa số thời điểm cậu đều ngốc như thế.

“Ở lại đó mấy ngày?”

“Đợi lát nữa tôi hỏi mẹ.”

Một lát sau, Chu Tư Dịch gửi tới một tấm ảnh, sân bay.

Chu Tư Dịch rất ít khi gửi tranh ảnh, Từ Vị có chút ngạc nhiên, tâm tình phức tạp. “Anh đi đâu vậy?”

“B thị.” Chu Tư Dịch nói.

“Anh về nhà?”

Lại một tấm ảnh gửi tới, lần này là trang đầu bản hợp đồng, dễ dàng nhìn thấy đối tượng ký kết, Từ Vị.

Từ Vị sửng sốt vài giây, “Cái gì vậy?”

“Hợp đồng, điều khoản cụ thể khi nào em trở về sẽ bàn bạc kỳ lưỡng.”

Tim Từ Vị lại không có nhịp điệu gì mà đập loạn, cảm thấy rất vi diệu.

“So với đem em cho một đám người vô dụng kia tranh thủ cơ hội, không bằng tôi tự mình nâng đỡ em.”

Từ Vị tằng hắng một cái, mẹ cậu ở phía sau lên tiếng gọi, cảm xúc Từ Vị dâng trào, trong lúc nhất thời khó có thể bình tĩnh. Không có cách nào trả lời Chu Tư Dịch, cậu cũng không thể ngay lập tức trở về, hành động của Chu Tư Dịch vượt ngoài tưởng tượng của cậu. Từ Vị xoay người lại, tín hiệu vừa vặn mất.

“Tìm người đến xem hướng chôn cất ba con, con thấy thế nào?”

Từ Vị gật đầu, “Đều nghe theo mẹ.”

Từ Vị đứng ngồi không yên, ngồi trong sân một chốc liền đứng dậy đi đến đầu thôn lấy điện thoại ra bắt tín hiệu. Cậu khẩn trương truy cập vitin, Chu Tư Dịch không gửi tới tin nhắn nào.

Từ Vị hút một hơi thật dài, bấm điện thoại gõ chữ, “Anh Dịch, cảm ơn.”

Chu Tư Dịch vẫn không trả lời lại, Từ Vị đợi năm phút đồng hồ. Mặt trời ngả về phía Tây, cũng không đợi được Chu Tư Dịch trở lời, Từ Vị mở ra weibo bỗng nhận ra, Chu Tư Dịch có lẽ đã ở trên máy bay rồi.

Không cần thiết phải đợi, hắn sẽ không trả lời.

Từ Vị quay người về, mẹ cậu vẫn còn đang lau nước mắt, cậu đưa khăn giấy cho mẹ. Là tuyệt vọng? Cũng không hẳn, sẽ luôn có người ra đi khi mới giữa chặng đường đời, để cho người mình yêu thương được sống tiếp.

Chẳng phải cô độc, cũng chẳng phải tuyệt vọng.

Đến hôm sau mới xác định được hướng hạ huyệt, sáng sớm trời đã bắt đầu mưa. Không khí tanh hôi ẩm ướt, quần Từ Vị ướt hơn phân nửa, theo đoàn người hết lên núi lại xuống núi. Bầu trời u ám, mây tầng tầng xám xịt.

Nhà cũ vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, Từ Vị quỳ gối trước linh đường rập đầu lạy. Trong chớp nhoáng này, trong lòng đều trống rỗng. Cừu hận, oán giận, tuyệt vọng biến mất sạch sẽ.

Nhân sinh chính là như vậy, bị từng bước đẩy về phía trước. Tốt xấu hay sống chết, cái gì cũng sẽ không lưu lại.

Từ Vị gọi điện cho quản lý Lưu xin thêm hai ngày nghỉ, mẹ đi đứng bất tiện, cậu còn phải bận nhiều chuyện. Từ Vị từ trên núi trở về, điện thoại vang lên, cậu nghe máy, thanh âm Chu Tư Dịch truyền qua, “Còn chưa thể về?”

Trên tay Từ Vị đều là nước mưa, nói rằng, “Còn rất nhiều chuyện, ở đây không có tín hiệu, trời còn đang đổ mưa. Gọi điện thoại cũng bất tiện, qua mấy ngày nữa tôi trở về sẽ gọi cho anh sau.”

Điện thoại im bặt, lại mất sóng.

Từ Vị đem điện thoại cất vào túi, vội vã chạy về.

Từ Vị muốn túc trực bên linh cữu, theo truyền thống quỳ ba ngày. Nhà bọn họ không có bằng hữu thân thích, Từ Vị lẻ loi quỳ, buổi tối đặc biệt đáng sợ.

Ngày cuối cùng, Từ Vị nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, rất quen thuộc. Từ Vị hoảng hốt một chút, đứng lên đi ra bên ngoài không kịp chuẩn bị liền đối diện ánh mắt Chu Tư Dịch. Hắn đứng cạnh ô tô, mặc áo sơmi cùng quần dài đều màu đen, đứng dưới màn mưa, bọt xanh nổi lên lại vỡ tan bốn phía, hư hư thực thực.

Từ Vị há miệng.

“Ai vậy?” Trần Linh đẩy xe lăn từ trong phòng đi ra, khoé miệng Từ Vị vừa giương lên lại vội thu liễm, “Là giám đốc con.”

Trần Linh: “…”

Chu Tư Dịch cất bước đi tới, giày da màu đen dính đầy bùn đất.

Từ Vị bỗng nhiên rất muốn cười, cậu đè nén ý cười trong mắt, lập tức phản ứng lại sợ hãi quay đầu nhìn mẹ. Đệt! Chu Tư Dịch xuất hiện tại quê nhà mình thật không thích hợp đi? Sẽ bị mẹ đánh gãy chân mất.”

Từ Vị một thân áo trắng, con ngươi như điểm mực, sạch sẽ khiến người ta khó nổi lên tà niệm. Thân thể đơn bạc, mặt hơi tái nhợt, Từ Vị khiến Chu Tư Dịch đau lòng. Chu Tư Dịch đi tới trước mặt Từ Vị, thật muốn ôm cậu vào lòng, nhưng lại thấy Trần Linh bên cạnh.

“Chào dì.” Chu Tư Dịch cưỡng ép đặt tay xuống.

Từ Vị cũng ho khan, quay đầu cùng mẹ nói rằng, “Đây là giám đốc của con, Chu tổng.”

“Chu Tư Dịch, dì cứ gọi tên con là được.” Chu Tư Dịch đặc biệt khiêm tốn.

Trần Linh thở không ra hơi, mặt có chút xanh xao.

Một hồi lâu sau, Trần Linh tránh sang một bên nhường đường vào nhà, “Thực sự là vinh hạnh rồi, Từ Vị có thể có một giám đốc tốt như cậu.”

Từ Vị lập tức nhìn sang Chu Tư Dịch, hắn cho cậu một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng vội. Vào cửa theo quy củ quỳ lạy, Từ Vị là hiếu tử, liền đáp lễ Chu Tư Dịch. Hai người quỳ lạy đáp lễ, lại cảm giác như đang bái đường.

Từ Vị ở trong lòng xì một tiếng, vội võ đem ý nghĩ quái quỷ này đuổi ra khỏi đầu.

Sắc trời tối dần, Chu Tư Dịch không hề dời đi, hắn ngồi bên cạnh Từ Vị. Hai người đều anh tuấn không tầm thường, nhìn còn rất hài hoà. Trần Linh nhìn đến đau mắt, lau nước mắt quay người vào trong phòng, nhắm mắt làm ngơ.

“Sao anh lại tới đây?” Từ Vị thấp giọng hỏi.

“Đầu gối đau không?” Chu Tư Dịch xoa xoa đầu Từ Vị, “Mặc ít như vậy, nơi này nhiệt độ hơi thấp.”

Từ Vị hướng bên trong nhìn nhìn, thấy mẹ đã đi vào phòng mới dám đối diện ánh mắt Chu Tư Dịch, khẩu hình miệng nói, “Hình như mẹ tôi rất tức giận.”

Chu Tư Dịch muốn hôn cậu, ngón tay đặt trên cổ Từ Vị, “Thế mới nói ra mắt ba mẹ vợ thật không dễ.”

Ba mẹ vợ cái gì chứ!

Từ Vị muốn ôm Chu Tư Dịch, lại không dám, nhìn ngó hai bên một chút. Liền đổi tư thế quỳ, cả người ngửa ra sau dựa sát trên đùi Chu Tư Dịch, cẩu ngẩng đầu lên, trong mắt nhiều hơn một vệt nhu tình, “Cảm ơn anh đã tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.